Doãn Trường Không lông tóc vô thương trở về Côn Lôn lần nữa chủ trì đại cục, điều này làm cho toàn bộ môn phái chính đạo bị chấn động. Tuy rằng rất nhiều môn phái không phục phái Côn Lôn dẫn đầu chính đạo, mỗi lần chính đạo đấu pháp đều muốn đánh bại Côn Lôn cướp lấy vị trí đứng đầu chính đạo, nhưng không thể không nói, địa vị của Côn Lôn phái trong tất cả môn phái Tu Chân giới đều không thể dao động. Trước đó Côn Lôn thần trận bị phá, Doãn chưởng môn mất tích làm toàn bộ chính đạo hoảng sợ, nếu không phải có Trường Không Trác Ngọc tỉnh lại Tử Thanh song kiếm một lần nữa phong ấn lại Thục Sơn kiếm trủng, để mọi người tạm thời coi Thục Sơn dẫn đầu, chỉ sợ bây giờ chính đạo đã chia năm xẻ bảy.
Cho dù ngàn vạn năm qua mọi người đều không phục địa vị đứng đầu chính đạo của Côn Lôn, nhưng phái Côn Lôn vĩnh viễn là trụ cột của Tu Chân giới, hơn nữa trăm năm qua, ba chữ Doãn Trường Không đã không còn chỉ đại biểu cho một chưởng môn Côn Lôn đơn giản như vậy nữa.
Từ trận chiến chính ma mấy trăm năm trước, Doãn Trường Không đã dẫn dắt chính đạo tu sĩ ngăn được một đợt sóng dữ, đánh lui ma đạo, trong cảm nhận của rất nhiều tu sĩ, chưởng môn Côn Lôn phái đại biểu cho hy vọng, hy vọng thắng lợi. Mà ngay cả người ma đạo nghe Doãn Trường Không trở lại, cũng âm thầm gật đầu, làm lão đối thủ, bọn họ là người rõ ràng nhất Doãn Trường Không là một người đáng sợ, có hắn ở đó, khả năng chiến thắng kiếp nạn lại càng cao hơn.
Cũng chính vì vậy, sau khi Côn Lôn phái thả hạc truyền tin đi, báo cho các đại môn phái Doãn chưởng môn và Côn Lôn thần khí đã trở về, các đại môn phái thậm chí là chưởng môn Ma tông cũng dồn dập chạy tới Côn Lôn thăm hỏi Doãn Trường Không, một là để xác nhận Doãn Trường Không không bị làm sao, hai là vì kiếp nạn nhân gian, Tu Chân giới mở ra đại hội.
Doãn Trường Không không nói cho mọi người biết thân phận thật sự của Trường Không Trác Ngọc, y vẫn là khách quý của Côn Lôn phái như trước, do Mặc Sĩ Hiển thân truyền đệ tử của chưởng môn phụ trách việc ăn uống hàng ngày của y.
Bây giờ Trường Không Trác Ngọc ở Tu Chân giới coi như rất có tiếng tăm, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, y rút Tử Thanh song kiếm ra, một người một kiếm một mình đánh Hám Thiên Tông, nghe nói còn tới Vụ Linh Cốc trong truyền thuyết liên hợp với yêu tu cùng nhau chống lại kiếp nạn, chuyện y đã làm truyền khắp Tu Chân giới, ai ai cũng biết thân phận Trường Không Trác Ngọc này mê thực lực, mê cao thủ. (Hổng hiểu đoạn này lắm.)
Đệ tử Thục Sơn nói y phong thái giống như kiếm tiên, chỉ cần có kiếm liền khiến người khác khó có thể tiếp cận y trong vòng ba trượng; đệ tử Côn Lôn nói y là cao nhân đạo gia cao thâm khó lường, gần như đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, khi ngồi xuống mấy con chim bình thường cũng có thể đậu trên người y, chỉ cho rằng y là một tảng đá; Bách Hoa Môn môn chủ cầm trong tay ngọc bội đến Côn Lôn thăm Doãn chưởng môn tỏ vẻ, Trường Không tiền bối là người đẹp nhất thế gian, những kẻ tầm thường ở Trung Nguyên các ngươi còn không bằng đầu ngón tay của y; ma tu của Hám Thiên Tông nói y là nhân vật bụng dạ nham hiểm có thể so với tông chủ tiền nhiệm Huyết Thiên Kiếp, có thể tay đấm Thanh Long chân đá Bạch Hổ, tiện tay một cái là có thể xé Đại Thừa kỳ thành mảnh nhỏ, đám ma tu vừa nghe nói Trường Không Trác Ngọc cũng ở Côn Lôn phái liền ngồi xổm cùng nhau lạnh run, khóc hô không biết mình còn có thể sống mấy ngày, nếu không thừa dịp bây giờ không có ai nhìn thấy nhanh chóng binh giải chuyển sinh đi thôi, đỡ tới lúc đó bị đánh hồn phi phách tán, ngay cả ý nghĩ cũng không còn.
Đa số người tu chân chưa từng nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc nghe xong vô số phiên bản về Trường Không Trác Ngọc, nhất thời không khỏi nhìn nhau, Trường Không Trác Ngọc này, rốt cuộc là cao nhân thế nào?
Cao nhân bây giờ đang khóc chít chít.
Đồ nhi đã đi ba ngày còn chưa trở về, Trường Không Trác Ngọc trở về Côn Lôn phái thực lo âu, ở trong thiên điện Doãn Trường Không đặc biệt sắp xếp cho y đi tới đi lui.
“Trường Không tiền bối, ngươi khoan nóng vội, dù sao sư đệ cũng không biết được là đi về bao nhiêu năm trước, nói không chừng là tới thời kỳ cổ hoang, trở về muộn một ngày hai ngày cũng là bình thường.” Mặc Sĩ Hiển phụ trách chăm sóc Trường Không Trác Ngọc an ủi.
Được thôi, đồ đệ không có ở đây, Trường Không Trác Ngọc vẫn kiên cường nhịn không khóc, nhưng trước mặt Mặc Sĩ Hiển đã khá quen thuộc vẫn lộ ra chút tính tình thực sự của mình, dù sao đây cũng là đứa nhỏ mình nuôi lớn, Doãn Trường Không kia cũng đã vạch trần y sạch bách, y cũng lười giả bộ.
“Nhưng mà… Ta mới dạy hắn hơn ba năm, hắn về quá khứ, có thể rời khỏi ta mấy ngàn mấy vạn năm, tới lúc đó hắn còn có thể nhớ rõ ta sao?” Trường Không Trác Ngọc dẹt miệng, vừa muốn khóc, nhưng đồ đệ không ở đây, không có bả vai cho y giả bộ ngủ, nhất định phải kiên cường.
“Cái này…” Nghĩ vậy Mặc Sĩ Hiển cũng rầu, bản thân hắn ta cũng là người tu chân, rõ nhất là tất cả tình cảm trước mắt trải qua tháng năm cũng sẽ xói mòn. Người bình thường có lẽ còn có thể lưu lại chút ấn tượng, mà đối với người tu chân không lúc nào ngừng tìm hiểu đại đạo, một chút chuyện nhỏ chỉ sợ đã sớm quên.
Đại đạo vô tình, càng là người càng mạnh, đối với những thứ bên ngoài càng vô tâm. Chấp niệm của Lệ Tinh Luân mạnh thế nào, mới có thể sau khi trải qua mấy ngàn năm, còn nhớ rõ tình cảm của mình với Trường Không Trác Ngọc? Huống chi hắn vốn đã mất ký ức?
“Ngay cả khi ký ức không còn, cũng còn có nhân quả.” Mặc Sĩ Hiển nói, “Tu chân nặng nhất là nhân quả, nhất là nhân quả trước khi ngộ đạo, Trường Không tiền bối dẫn sư đệ nhập đạo, phần nhân quả này đời đời kiếp kiếp cũng không hết.”
“Nhân quả!” Trường Không Trác Ngọc trong đầu như lóe qua tia sáng, đứng lên nói với Mặc Sỉ Hiển, “Ta nhớ rõ ba ngày trước khi ta trở về Côn Lôn, Vô Âm đại sư nói hắn ở trong thánh địa phật tu, tìm được một ngọn Nhân Quả Đăng*?”
*Đèn nhân quả.
“Dạ,” Mặc Sĩ Hiển gật gật đầu nói, “Lúc ấy ta theo sư phụ đi nhìn ngọn đèn kia, sư phụ nói, đó là thần khí cuối cùng. Đó là ngọn lửa giữ lại ánh sáng cuối cùng sau khi diệt kiếp. Ngọn đèn này không đả thương người, chỉ chiếu ra nhân quả, có thể sử dụng làm vũ khí đuổi ma sao? Phật môn chắc là phải còn nhiều pháp bảo uy lực lớn hơn chứ, Vô Âm đại sư cuối cùng tại sao lại chọn ngọn đèn này?
“Chọn ngọn đèn này là đúng,” Trường Không Trác Ngọc nhắc tới chính sự liền nghiên túc hẳn lên, phóng thái cao nhân trở lại, giải thích thắc mắc cho Mặc Sĩ Hiển, “Còn nhớ những nơi phát ra ma khí không? Ma giới vốn dĩ không mạnh như vậy, dựa theo suy nghĩ của cổ thần, sau ngàn vạn năm bị ba đại thần trận trấn áp, ma giới hẳn đã diệt vong từ lâu. Nhưng ham muốn của con người là vô tận, tất cả cảm xúc tiêu cực trên nhân gian này nuôi dưỡng ma giới, ma khí của ma giới bây giờ, chính phần đều là tới từ nhân gian.”
“Vậy năng lực của Nhân Quả Đăng thì có tác dụng gì chứ?” Mặc Sĩ Hiển không hiểu nói.
“Tất cả yêu hận tình thù trên thế gian này đều có nhân quả, nguồn gốc nảy sinh ma khí chính là bởi vì cắt không đứt nhân duyên, Nhân Quả Đăng đốt được nhân quả, chặt đứt được nguồn gốc của ma khí. Không còn nhân quá, ma khí có mạnh hơn nữa cũng không còn gốc rễ, có thể dễ dàng thiêu rụi.” Trường Không Trác Ngọc giải thích, “Quan trọng nhất là, dùng Nhân Quả Đăng đốt cháy nhân quả của ma giới và nhân gian, nhân quả của ma khí và ba đại thần khí, sau này oán khí của nhân gian sẽ không vào ma giới nữa, như vậy ma giới mới có thể thật sự biến mất. Cổ thần đã rời đi từ lâu, cổ hoang chia thành tam giới lục đạo riêng lẻ, nghiệt của nhân gian tạo ra nên để nhân gian tự mình hóa giải, không nên lôi tất cả vào ma giới.”
“Thì ra là thế!” Mặc Sĩ Hiển nói, “Trước đó ta và sư phụ còn đang lo lắng, ma khí nếu đều đến từ nhân giới, vậy thì cho dù bây giờ chúng ta hóa giải kiếp nạn này vạn năm sau có khi nào xuất hiện ma giới mới hay không, bây giờ cũng không cần phải lo lắng. Nói vậy, nếu kiếp nạn này hóa giải thành công, Nhân Quả Đăng có công lớn nhất!”
Mặc Sĩ Hiển nói xong cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, vừa nhìn Trường Không Trác Ngọc, quả nhiên lại là vẻ mặt ta kiên cường cố nén nước mắt. Người bên ngoài chỉ biết Trường Không Trác Ngọc có phong thái cao nhân mặt không đổi sắc trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng khó ai có thể tới gần, trên thực tế người quen mới có thể phát hiện, Trường Không Trác Ngọc lúc này đã sắp khóc tới nơi, khóe miệng cũng rũ xuống thành như vậy rồi! Về điểm này Mặc Sĩ Hiển cũng vô cùng khâm phục, Trường Không Trác Ngọc giống như trời sinh đã có bộ mặt nghiêm túc giả vờ sâu xa, rõ ràng tính cách vô cùng hoạt bát, lại làm người khác hoàn toàn đoán không ra.
Đợi đã, trước đây y là người đá, mặt đơ ngàn vạn năm, cho dù có cảm xúc cũng không thể lộ ra, cho nên mới có mặt đơ vậy sao?
Mặc Sĩ Hiển cảm thấy mình đã thấy được chân tướng.
“Nếu ta và đồ nhi có nhân quả rất sâu, vậy Nhân Quả Đăng hẳn là có thể giúp ta tìm được đồ nhi.” Trường Không Trác Ngọc kiên cường nói, “Cứ chờ đợi như vầy cũng không phải là biện pháp, nói không chừng đồ nhi sau khi mình được sinh ra đã hôn mê, ta không thể ngồi đây chờ chết.”
“Được!” Mặc Sĩ Hiển cảm thấy Trường Không tiền bối dù có khi hơi hoạt bát một tí, nhưng những chuyện quan trọng cũng không phạm sai lầm, không hổ là lịch kiếp Tinh Quân, “Ta liền mang tiền bối đi tìm Vô Âm đại sư.”
Vô Âm đại sư dù sao cũng là trụ trì Thiên Âm Tự, thân phận của Mặc Sĩ Hiển thì không thể gặp. May là lúc này Doãn Trường Không cũng vội đến, nghe Mặc Sĩ Hiển giải thích, hắn lập tức gật đầu nói: “Được, chúng ta cùng đi tìm Vô Âm đại sư.”
Bây giờ Lệ Tinh Luân là nhân tố quyết định cứu Trường Không Trác Ngọc, không có thì cũng có thể hóa giải được kiếp nạn nhân gian, nhưng khi đó phải hy sinh Trường Không Trác Ngọc. Doãn Trường Không dù sao cũng không hy vọng từ nay về sau Trường Không Trác Ngọc biến mất khỏi thế giới này, cũng chính vì vậy hắn mới cam nguyện hy sinh bản thân chống đỡ Dao Trì thần cung, cho dù chỉ có một tia hy vọng, Doãn Trường Không cũng muốn thử một lần.
Đến phòng khách Thiên Âm Tự, phát hiện cao tăng đều không ở trong phòng sắp xếp cho bọn họ, mà đều ở phòng của Vô Âm đại sư, vây quanh Nhân Quả Đăng niệm kinh. Nhân Quả Đăng là thần vật thời thượng cổ, tham thiền với nó sẽ ngộ đạo càng sâu hơn trước đây, cũng giống như năm đó Doãn Trường Không tìm hiểu Côn Lôn thần trận.
Sau khi Doãn Trường Không gõ cửa đi vào, thấy mấy cao tăng vây quanh Nhân Quả Đăng nhắm mắt khoanh chân ngồi, trong lòng không khỏi có chút khổ sở.
Sau kiếp nạn, chín đại thần khí đều phải biến mất khỏi trời đất, cho dù bọn họ liều mạng cứu một Trường Không Trác Ngọc, tám thần khí đã có linh trí khác cuối cùng cũng phải tiêu tán. Thiên Âm Tự coi trọng Nhân Quả Đăng như vậy, có lẽ tâm trạng họ cũng giống như mình, luyến tiếc ngọn đèn này cứ vậy mà biến mất.
“Không biết Doãn chưởng môn có chuyện gì quan trọng?” Vô Âm đại sư mở to mắt, dù là nói chuyện với Doãn Trường Không, nhưng ánh mắt lại nhìn Trường Không Trác Ngọc.
Không biết vì cái gì, bị cặp mắt chứa đầy ý tứ sâu xa kia nhìn, Trường Không Trác Ngọc chỉ cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Trước đó khi Vô Âm đại sư ở Thục Sơn và Côn Lôn cũng chỉ là một cao tăng bình thường, đức hạnh và công lực đều có, nhưng cũng chỉ là một hòa thượng mà thôi. Nhưng bây giờ ánh mắt của đại sư lại có cảm giác đại ngộ triệt để*, khác hoàn toàn với trước đây.
*Là một cụm từ chỉ trạng thái tu tập trong Phật giáo, chỉ trạng thái ngộ đạo tận cùng. Theo thiền sư Đạo Nguyên Hi Huyền, đó là sự giải thoát hoàn toàn các ý niệm, các ràng buộc hiện tại, đó cũng là sự giải thoát triệt để.
Nếu tham thiền với Nhân Quả Đăng trăm năm, chỉ sợ Vô Âm đại sư đã đạp đất thành Phật.
“Mượn dùng Nhân Quả Đăng một chút, tìm một người.” Doãn Trường Không nói thẳng.
Vô Âm đại sư mỉm cười, hiểu rõ nói: “Mượn thì có thể mượn, nhưng người các ngươi muốn tìm chưa chắc đã tìm được.”
Lời này của đại sư nói làm trong lòng Trường Không Trác Ngọc “lộp bộp”, trong mắt lão hòa thượng giống như chứa rất nhiều bí mật, tựa hồ biết rất nhiều chuyện, Trường Không Trác Ngọc sợ lão hòa thượng nói trúng rồi, sợ Lệ Tinh Luân xảy ra chuyện, tâm nhảy loạn “vù vù”. Từ sau khi đồ đệ đi, Trường Không Trác Ngọc dần dần phát hiện, tầm quan trọng của Lệ Tinh Luân với y đã không còn là một đồ đệ đơn giản như vậy nữa.
Y… lo lắng cho hắn, ỷ lại hắn, và… nhớ hắn.
Phần nhớ mong này hình như không phải là loại nhớ mong của sư phụ đối với đệ tử, mà là mang theo một loại tình cảm không rõ ràng nhiều tạp niệm. Suy nghĩ của Trường Không Trác Ngọc luôn đơn giản, loại tình cảm này rất phức tạp, y căn bản không hiểu, chỉ biết mình hy vọng Lệ Tinh Luân có thể còn sống, không mạnh hơn cũng không sao, cho dù mình sẽ trở thành vật hy sinh dưới kiếp nạn cũng không sao, chỉ cần ở khoảnh khắc cuối cùng, mình có thể ở cùng với đồ nhi là tốt rồi.
Cho dù chỉ trong nháy mắt.
“Trường Không đạo hữu,” Vô Âm đại sư bình thản nói, “Tìm không thấy không có nghĩa là người đã không còn, còn có rất nhiều nguyên nhân.”
Đại sư đứng lên, để các cao tăng còn lại từng người về gian phòng riêng, mình lại hai tay nâng Nhân Quả Đăng lên, để ánh sáng mỏng manh chiếu vào Trường Không Trác Ngọc.
“Có thể chiếu nhân quả cho Trường Không đạo hữu, cũng là may mắn cho ngọn đèn này.” Vô Âm đại sư nói.
Chỉ một câu nói, Doãn Trường Không đang chờ đợi liền rõ ràng Vô Âm đại sư đã biết rất nhiều chuyện, phỏng chừng là lúc lấy được Nhân Quả Đăng đã nhìn thấy điều gì.
Trường Không Trác Ngọc vươn tay nhận lấy Nhân Quả Đăng, trong nháy mắt y chạm vào ngọn đèn, ngọn lửa hình như lớn hơn một chút. Thần khí đứng đầu chín đại thần khí có tác dụng hấp dẫn các thần khí khác, Nhân Quả Đăng dù là ngọn lửa đầu tiên trong trời đất, nói tới lịch sử còn muốn lâu hơn Côn Lôn thần khí, nhưng vẫn bị Trường Không Trác Ngọc ảnh hưởng.
Hoàn toàn không cần ai dạy, Trường Không Trác Ngọc vừa chạm vào Nhân Quả Đăng, liền biết sử dụng như thế nào, y có chút đau lòng mà nhổ một sợi tóc xuống, trong đầu nghĩ về hình dáng Lệ Tinh Luân, ném tóc vào trong lửa.
Mỗi sợi tóc của Trường Không Trác Ngọc đều là linh khí trong trời đất hội tụ lại, khi sợi tóc rơi vào trong lửa, ngọn lửa của Nhân Quả Đăng lập tức sinh động lên, vốn chỉ là ngọn lửa to chừng hạt đậu, đột nhiên bùng lên cao ba thước, toàn bộ gian phòng đều bị ánh lửa chiếu sáng như ban ngày.
Nhưng trong lửa không có người, cái gì cũng không có.
“Đây là…” Mặc Sĩ Hiển kiềm không được lên tiếng, trong lòng giống như bị gì đó chặn lại, vô cùng áp lực.
Ánh đèn nhân quả không xuất hiện người nghĩ trong lòng, hoặc là người này đã biến thành tro bụi, hoạc là vì nhân quả đã đứt đoạn, chẳng lẽ sư đệ đã…
Vẻ mặt Trường Không Trác Ngọc lập tức cứng lại, cả người y giống như một trang giấy trắng, vốn dĩ là người lộ cảm xúc ra ngoài, lúc này vậy mà lại đoán không ra y đang có cảm xúc gì.
Giống như… thu vào tất cả tình cảm của mình, giống như Thanh Điểu.
“Trường Không thí chủ… Không, Tinh Quân,” Vô Âm đại sư chắp hai tay thành chữ thập nói, “Nhìn không thấy chưa chắc là người không còn, cũng có thể là nhân quả đã dứt.”
Trong ánh lửa, mặt Trường Không Trác Ngọc tựa hồ có chút huyết sắc, y hỏi: “Nhân quả này làm sao có thể đứt đoạn? Ta và Lệ Tinh Luân có ân cứu mạng, có ân dạy dỗ, nhân quả này ở môn phái nào cũng đều rất nặng, hắn lại chưa trở về, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy ta, làm sao có thể đứt đoạn?”
“Hiện tại không thấy, không có nghĩa quá khứ không thấy.” Vô Âm đại sư nói, “Hết thảy đều có số mệnh, lão nạp không nhìn ra ảo diệu trong đó, nhưng mơ hồ thấy được chút ánh sáng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đều ở trong trí nhớ của chính Tinh Quân. Tuy là trước đó chưa biến hóa, chỉ cần có linh tính, đều sẽ có ký ức.”
Sau khi Nhân Quả Đăng đốt sạch sợi tóc Trường Không Trác Ngọc, ngọn lửa dần dần nhỏ lại, lại trở thành ánh lửa to hơn hạt đậu, thực mỏng manh mà cháy, nhưng cũng không tắt.
Trường Không Trác Ngọc thả Nhân Quả Đăng xuống, nói lời cảm tạ với Vô Âm đại sư, chậm rãi đi khỏi phòng.
“Trường Không tiền bối…” Mặc Sĩ Hiền lo lắng nhìn y.
Doãn Trường Không cũng rõ ràng một chuyện, đi tới vỗ bả vai Trường Không Trác Ngọc, dùng ánh mắt hiền từ nhìn y, nhẹ giọng nói: “Muốn đi một chút hay không?”
Trường Không Trác Ngọc chậm rãi gật đầu, đi về vị trí Côn Lôn thần trận lúc trước.
Ba ngày trước lúc y lên núi, từng để lại chân nguyên của mình ở trong mắt trận Côn Lôn thần trận, để thần trận có thể tạm thời khôi phục một thời gian ngắn, đủ để ứng phó với người Tu Chân giới tới từ bốn phương tám hướng, sau đó Trường Không Trác Ngọc cũng không tới nơi này nữa.
Trở về chốn cũ, Trường Không Trác Ngọc không mang theo Doãn Trường Không và Mặc Sĩ Hiển, mà tự mình đi vào trận pháp. Đây là nơi y tỉnh tỉnh mê mệ sống qua ngàn vạn năm, sau khi y tỉnh dậy vẫn luôn ở chung với Lệ Tinh Luân, chưa từng tách ra. Có thể khiến Lệ Tinh Luân trả lại nhân quả, chỉ có thể là quá khứ.
Sau khi biến hóa, Trường Không Trác Ngọc vẫn luôn không nhớ rõ được chuyện khi còn là thần khí, này không hợp lý. Phàm là linh vật chỉ cần có linh tính, tất cả mọi chuyện đều sẽ nhớ rõ. Dù gần đây Trường Không Trác Ngọc mới hóa thành hình người, nhưng đã sớm có linh tính, theo lý, y hẳn là phải nhớ rõ Doãn Trường Không và Mặc Sĩ Hiển từng kết giao sâu với mình, nhưng y hoàn toàn không nhớ gì.
Không nhớ, nhất định là có nguyên nhân, rốt cuộc là có nguyên nhân gì, Trường Không Trác Ngọc phải tự mình đi tìm.
Vừa bước vào trận pháp Trường Không Trác Ngọc liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nơi này giống như là thân thể của y, gió là của y, nước là của y, núi đá trong trận pháp là của y, mây bay trên trời cũng là của y. Chúng có thể là mặt của y, cũng có thể là tay chân của y, Trường Không Trác Ngọc chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thất tất cả bên trong trận pháp này, y chỉ cần thay đổi thần niệm, gió liền thổi khắp mặt đất.
Nơi này rất quen thuộc với y, nơi này có ký ức của y.
Y đi đến một tảng đá bị mài nhẵn, đầu ngón tay chạm nhẹ lên tảng đá, trong lòng liền rõ ràng, đây là nơi Doãn Trường Không hàng năm ngồi xuống ngộ đạo. Trong ký ức, một tiểu đạo sĩ còn ngây ngô bò lên tảng đá lúc ấy vẫn còn sắc nhọn, ngồi một hồi cấn đau mông, đứng lên xoa xoa mông, muốn đổi nơi khác ngồi, kết quả lại bị gió đẩy trở về.
Là Trường Không Trác Ngọc làm.
Muốn ngộ đạo không có chút kiên nhẫn làm sao được? Trận pháp của Tây Vương Mẫu cực kỳ tinh diệu, muốn tìm ra đạo lý nhân gian từ trong đó, không đem tảng đá mài nhẵn làm sao tìm được?
Vì thế Côn Lôn thần trận đẩy tiểu đạo sĩ còn chưa tới Trúc Cơ kỳ trở về tảng đá, không khống chế sức mạnh, động tác có hơi thô bạo, tiểu đạo sĩ bị ném về phía tảng đá, mặt đáp xuống đất, lúc đứng lên, cái mũi đỏ ửng, giống như bị ăn hiếp.
Từ đó về sau, mỗi lần tiểu đạo sĩ ngộ đạo, đều ngồi trên tảng đá kia, mông có đau cũng không dời chỗ, qua mấy trăm năm, tảng đá kia đã thành ghế đá thực thoải mái, mà dung nhan của tiểu đạo sĩ không thay đổi, vẫn trẻ tuổi như trước, nhưng ánh mắt đã sâu sắc từ lâu, thiếu đi một chút mê mang, nhiều thêm một chút hiểu rõ.
Đây là Doãn Trường Không, ta nhớ rõ. Trường Không Trác Ngọc âm thầm nghĩ, đầu ngón tay dời khỏi tảng đá, y cũng không quên đoạn ký ức này. Tuy rằng ký ức này bị mình giấu kín, nhưng ký ức vẫn luôn ở trong đầu, vẫn luôn ảnh hưởng đến y.
Cho nên ta mới thích thân phận Doãn Trường Không như vậy, cũng có thể lập tức giả thành bộ dạng của hắn, ta… và hắn rất quen thuộc.
Trường Không Trác Ngọc vừa nghĩ, vừa chậm rãi đi khỏi tảng đá, đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ này là từ con suối trên núi chảy xuống, nước thật trong, vô cùng ngọt ngào.
Trường Không Trác Ngọc đặt tay vào trong nước, cảm nhận dòng nước mát lạnh, trong lòng lập tức hiểu, ngọt ngào không phải là y nói, mà là Mặc Sĩ Hiển.
Đứa nhỏ thích nhất là uống nước nơi này, vừa mát vừa ngọt, khi đó Mặc Sĩ Hiển còn là một thằng nhóc luôn thích quỳ rạp trên đất trực tiếp dụng miệng uống nước, mỗi lần đều cười híp mắt.
Này do khi còn bé Mặc Sĩ Hiển vừa khóc, Trường Không Trác Ngọc không có cách nào liền đưa người tới bên cạnh suối, nước suối tự động bay lên, rửa trôi nước mắt trên mặt Mặc Sĩ Hiển. Lúc đó Mặc Sĩ Hiển sẽ há miệng, nước suối tự động chảy vào miệng hắn. Chỉ cần uống nước này, cho dù Mặc Sĩ Hiển đang buồn tới mức nào cũng sẽ nín khóc mỉm cười.
Đầu ngón tay Trường Không Trác Ngọc lướt qua mặt nước, một dòng nước bay lên, y há miệng, uống xong ngụm nước này, quả nhiên ngọt tận vào tim.
Y không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ, may là linh thú trong núi rõ ràng ý của y, mang thực vật tới cho Mặc Sĩ Hiển, nếu không chỉ sợ đứa nhỏ này bị y nuôi chết luôn rồi.
Trường Không Trác Ngọc nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra mười năm của Mặc Sĩ Hiển khi đó, ở trong trận pháp thật ầm ĩ, đứa nhỏ không phải chơi thì là khóc khiến y thực đau đầu, nhưng mà…. Mười năm đó thật phong phú.
Càng đi về phía trước, đi tới bên cạnh trận pháp, trong đầu hiện lên vô số gương mặt, có người cầm thiếp mời tới thăm, cũng có người tấn công lên núi Côn Lôn, vô số gương mặt y đều không nhớ rõ cho lắm, chỉ có tất cả công pháp của bọn họ bị mình hấp thu, mà y cũng vì vậy mà biết rất nhiều chiêu số, cho dù là ma hay là đạo, Trường Không Trác Ngọc đều học hết.
Y nhớ tới rất nhiều, nhưng vẫn không đúng, luôn cảm thấy còn một người chưa nhớ tới, người này tựa hồ đã tới đây từ rất lâu rất lâu về trước, bị y cất sâu trong trí nhớ, thực trân trọng mà cất giữ.
Cho đến khi đi tới trung tâm trận pháp, nơi mà người đá vốn dĩ đứng đó, gió thổi đến một câu –
“Nhưng vì cái gì ta lại cảm thấy, người ta quên mất kia chính là ngươi? Người mà ta yêu trong mộng là ngươi sao?”
Một khuôn mặt anh tuấn hiện lên trong đầu Trường Không Trác Ngọc, lúc đó người nọ nắm ngón tay của y, gương mặt lạnh lùng ở trước mặt y cười vô cùng dịu dàng, khí huyết gần như đã biến mất bên trong Côn Lôn thần trận, tựa hồ hắn không phải là đại ma đầu cả Tu Chân giới đều sợ hãi kia, mà chỉ là một nam nhân bình thường trong mắt ẩn chứa tình cảm thật sâu đậm.
Huyết Thiên Kiếp…
Đây là ký ức ban đầu của Trường Không Trác Ngọc.
Editor: Dành cho bạn nào chưa hiểu lắm, đại khái là Lệ Tinh Luân đã trả hết ân với Trường Không Trác Ngọc ở quá khứ, nên nhân quả đã dứt, vì vậy Trường Không Trác Ngọc không nhìn thấy hình ảnh Lệ Tinh Luân trong ngọn lửa.