Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 34




“Có tu giả bị ma hóa lợi dụng sát khí phá hoại trận pháp bảo hộ Hám Thiên Phong, một khi phong ấn Ma giới yếu đi, sẽ có một chút ma khí thoát ra, những ma khí đó trước tiên sẽ đi vào Hám Thiên Phong, thừa dịp đêm trăng non tiến vào, không ngừng ma hóa người của Ma tông.” Lệ Tinh Luân nói, “Như vậy những người này ở trong Ma tông đã kết thành một nhóm, nói không chừng đã khống chế toàn bộ Ma tông.”

“Không dễ dàng như vậy đâu.” Trường Không Trác Ngọc lắc đầu, “Ba đại thần trận vẫn luôn tận tâm tận lực mà bảo hộ lối vào Ma giới, mấy năm nay không có nhiều ma khí thoát ra. Thế lực này hẳn là không lớn, chỉ có thể âm thầm ẩn núp trong Tu Chân giới, chờ thời cơ nội ứng ngoại hợp, phá hủy ba đại thần trận, mở ra lối vào Ma giới.”

Nhớ lại chuyện đã xảy ra ở Thục Sơn trước đó, Lệ Tinh Luân âm thầm gật đầu, “Nói cách khác, ba đại thần trận sẽ mất đi công hiệu?”

“Đó là tất nhiên.” Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu nói, “Không có vật gì có thể tồn tại vĩnh viễn trên đời này, cho dù là thần vật cũng vậy. Ba đại thần trận dựa vào hấp thụ linh khí trời đất mà tồn tại, nhưng cứ vậy thì sớm muộn gì cũng hút cạn linh khí trên thế gian. Cho nên vào một ngày nào đó, vì bảo vệ sinh linh trên thế gian, ba đại thần trận tất nhiên sẽ biến mất. Đến lúc đó, chính là ngày nhân gian gặp nạn. Tử Thanh song kiếm có thể để ta và ngươi dễ dàng đi vào Thục Sơn, cũng là vì chúng nó đã suy yếu, cần phải tích tụ sức mạnh để chống lại ngày xảy ra đại nạn, trước ngày đó, nó sẽ không tùy tiện sử dụng sức mạnh.”

“Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình.” Lệ Tinh Luân dùng tay vuốt Thời Không Luân trên ngón tay cái, như có điều suy nghĩ.

Ba đại thần trận dần mất đi sức mạnh, lối vào Ma giới mở ra, ma khí ăn mòn nhân loại, mọi người tự chém giết lẫn nhau, huyết sát oán hung sẽ tẩm bổ cho ma khí, nhân gian rất nhanh sẽ biến thành địa ngục, cõi đất yên vui này sẽ không bao giờ tồn tại nữa.

*Huyết sát oán hung: máu, sát khí, oán khí, hung ác.

Đây không phải là chuyện bọn họ có thể khống chế, hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm được phương pháp của Ma tu dùng máu để tìm người, đương nhiên, nếu có thể tiện tay tìm được tu giả bị ma hóa trong Hám Thiên Phong, và loại bỏ họ, thì càng tốt.

“Ai…” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt phiền muộn ngẩng đầu nhìn trời, “Quả nhiên là ông trời giao cho ta trọng trách lớn lao, đi tới đâu, cũng có chuyện lớn xảy ra a. Hay là đã định trước sinh ta ra là để cứu vớt nhân gian khỏi kiếp nạn? Nghĩ vậy, ta có nhiều thân phận như vậy cũng là hợp lý, đều là vì ngày hôm nay a!”

Lệ Tinh Luân không nói gì, hắn lớn mật đưa tay sờ sờ vuốt vuốt mái tóc dài của sư phụ, nghĩ thầm rằng quả nhiên có tóc vẫn tốt hơn, tốt nhất là không cần cạo đầu.

Đối với những ý tưởng thường xuyên xuất hiện của Trường Không Trác Ngọc, hắn đã quen rồi, hoàn toàn không cảm thấy những lời đó từ chính miệng Trường Không Trác Ngọc nói ra có gì không đúng.

Mặc kệ có phải là ông trời giao trách nhiệm hay không, bọn họ gặp phải chuyện này, nhất định phải xen vào.

Lệ Tinh Luân phỏng đoán dựa theo lẽ thường, cảm thấy bọn họ cần phải ở lại Hám Thiên Phong một thời gian, làm quen với Ma tu nơi này, sau khi hiểu rõ được tình huống bên trong Hám Thiên Phong, âm thầm lẻn vào, tìm ra ngọn nguồn sát khí, cũng tìm được tu giả bị ma hóa. Quá trình này nhất định vô cùng hung hiểm, nói không chừng còn bị thương, lúc đó cần phải dùng đến trí tuệ của hắn!

Hắn vừa nghĩ đến đây, Trường Không Trác Ngọc liền bay xuống dưới, bay đến phía trên Ma tông, dùng mộc kiếm bổ ra một vết nhỏ trên trận pháp phía trên Ma tông, kéo Lệ Tinh Luân trực tiếp đi vào.

Lệ Tinh Luân: “…”

Đã nói lần này sẽ âm thầm lẻn vào không đơn thương độc mã đánh với toàn bộ Ma tông rồi mà? Lần này bọn họ còn chưa biết ai là tu giả bị ma hóa, cứ nghênh ngang đi vào như vậy thật sự ổn sao?

Một hành động của Trường Không Trác Ngọc trong nháy mắt kinh động toàn bộ người trong Ma tông, vào thời điểm bọn họ đáp lên phía trên đỉnh núi, trước mặt đã có rất nhiều Ma tu cầm trong tay pháp khí chờ bọn họ.

Mà giờ khắc này, Trường Không Trác Ngọc một thân quần áo đen, giống như Tu La sứ giả đến từ địa ngục, cất cao giọng nói: “Thỉnh thông báo tới Ma tông tông chủ một tiếng, mang theo toàn bộ người Hám Thiên Phong đến bái kiến tân tông chủ.”

Lệ Tinh Luân: “… Sư phụ, đã nói không đả thảo kinh xà mà?”

*Đả thao kinh xà: đánh rắn động cỏ.

Trường Không Trác Ngọc chợt nói: “Quên.”

“Lỡ như tu giả bị ma hóa chạy mất thì thế nào!” Lệ Tinh Luân đột nhiên cảm thấy mình chỉ có một trái tim thiệt sự không đủ để lo lắng.

“Vậy thì bắt ba ba trong hũ đi.” Trường Không Trác Ngọc thở dài nói, “Kỳ thật ta cũng muốn làm người khiêm tốn, bị nhiều người vây xem giống như ở Thục Sơn thật không tốt. Đáng tiếc, ta đã định trước không phải người bình thường, đi đến đâu cũng không che giấu được hào quang của ta, khiêm tốn không được.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Rõ ràng là tự ngươi… Thôi, sư phụ thích là tốt rồi.

“Bắt ba ba trong hũ như thế nào?” Lệ Tinh Luân nắm chặt kiếm trong tay, cũng là một thanh kiếm gỗ, bọn họ rời khỏi đáy Đoạn Hồn Cốc, thật sự đem ra không ít kiếm gỗ, đều là bởi vì sợ Trường Không Trác Ngọc không đáng tin lại phá núi một lần nữa, làm kiếm gỗ bị hủy, vì thế Lệ Tinh Luân làm thêm mấy cây kiếm gỗ.

Vì thế vũ khí của hai sư đồ vẫn luôn mộc mạc như vậy, đối phó với ai cũng dùng kiếm gỗ.

Trường Không Trác Ngọc căn bản không muốn Lệ Tinh Luân phải ra tay, bất quá ngẫm lại Lệ Tinh Luân vừa lên Kim Đan kỳ, còn chưa từng cùng ai giao thủ qua. Nếu hắn là đạo tu bình thường thì tốt, nhưng cố tình lại đi theo con đường kiếm tu, thuộc loại hình càng đánh càng mạnh, nhất định phải thông qua chiến đấu để củng cố cảnh giới.

Vì thế Trường Không Trác Ngọc bay lên, dùng kiếm gỗ vẽ một vòng tròn thật lớn, sau đó tay áo y vung lên một lần, là đem một Ma tu Kim Đan kỳ điên phong ném vào phía trong vòng tròn. Làm xong hết những việc này, y bay đến phía sau Lệ Tinh Luân, vươn một chân ra đá, đem đồ đệ của mình đá vào trong vòng tròn.

*Kim Đan kỳ điên phong: Là tên này gần chuyển cấp luôn rồi đó.

Lệ Tinh Luân vừa tiến vào bên trong vòng tròn, cả vòng tròn đã được bao phủ bởi ánh sáng, hắn chỉ có thể nghe thấy Trường Không Trác Ngọc nói: “Không đánh bại được mấy con cá hỗn tạp này thì không cần đi ra, đồ đệ của ta, nhất định có thể lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, lấy dưới khắc trên.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Trường Không Trác Ngọc đây là muốn để một người một năm trước vẫn còn là Trúc Cơ kỳ, hiện tại cũng bất quá là tu giả Kim Đan trung kỳ như hắn, một mình đối phó với mười Ma tu Kim Đan kỳ điên phong? Hơn nữa những người này trong tay đều cầm vô số pháp bảo, mà hắn chỉ có… một thanh kiếm gỗ?

Bị sư phụ rất tin tưởng, cũng là một loại phức tạp a!

Không đề cập đến bên trong vòng tròn Lệ Tinh Luân làm thế nào để chiến đấu với mười Ma tu võ trang không những đầy đủ mà thực lực còn hơn xa mình, ngoài vòng tròn Trường Không Trác Ngọc hời hợt phất tay, làm những Ma tu đang muốn xông lên dạy dỗ y đều dừng chân.

Cho dù là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không dám cam đoan mình có thể vung tay một cái liền vây khốn mười mấy tu giả Kim Đan kỳ điên phong, người này tối thiểu là Hóa Thần kỳ.

Hơn nữa nhìn quần áo, khí thế và thái độ đối đãi với đồ đệ của y, người này nhất định thủ đoạn độc ác. Trong Ma tu bọn họ quả thật đối đãi với đồ đệ không tốt, rất nhiều người dựa vào việc hấp thụ công lực đồ đệ để trở nên mạnh hơn, nhưng bọn họ đối với đệ tử thân truyền của mình, đều vô cùng che chở. Mà người trước mắt này, đồ đệ mình chỉ mới là Kim Đan kỳ liền đơn giản đẩy đi, dùng biện pháp nuôi cổ để dạy đệ tử. Đối xử với đệ tử của mình còn nhẫn tâm như vậy, đối phó với những người không liên quan như bọn họ chỉ sợ sẽ càng thêm tàn nhẫn.

*Biện pháp dưỡng cổ: thả một bầy côn trùng có độc vào với nhau, con còn sống chính là cổ.

Vừa rồi y nói để Ma tông cao thủ đến bái kiến tân tông chủ, chỉ sợ không phải là nói giỡn, y quả thật có thực lực này!

Đây không phải là người bọn họ có thể đối phó.

Một ma tu Hóa Thần kỳ cầm đầu truyền âm đến tâm phúc của mình, sau khi nhận được mệnh lệnh các Ma tu phải lặng lẽ rời đi, tiến vào Ma cung bẩm báo Ma tông tông chủ chờ các cao thủ Ma tông đến.

Bọn họ phải làm, chính là kéo dài thời gian, chờ các cao thủ Ma tông đến, xử lý người dám cả gan làm loạn này.

Lúc này trong lòng cao thủ Hóa Thần kỳ, Trường Không Trác Ngọc cho dù mạnh hơn nữa, cũng không thể đánh thắng được các cao thủ Ma tông liên thủ lại.

Lúc này đây, Ma tu vẫn luôn thích đánh trước rồi nói lại không hề động tay, mà là thu hồi pháp khí, chắp tay nói: “Cho dù muốn đánh, ít nhất cũng phải cho ta biết mình chết trong tay ai. Ta là một trong tứ đại hộ pháp của Hám Thiên tông, mệnh chủ bạch hổ…”

Hắn ta còn chưa kịp nói “Ta tên xx, xin hỏi tôn tính đại danh của ngài” ra, đã bị Trường Không Trác Ngọc một chưởng đánh bay.

“A, ta cho rằng người có thể tự xưng là bạch hổ sẽ có thực lực rất mạnh, công phu mèo quào bậc này, ngay cả mèo ba chân cũng không xứng.” Trường Không Trác Ngọc ngạo mạn ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc mà nhìn xuống những người bên dưới.

Một thân áo đen của y vào giờ khắc bình minh chưa xuất hiện này tựa hồ hòa làm một với bóng đêm, giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh thần bí.

Người này căn bản không xuất chiêu như lẽ thường! Nhìn thấy bạch hổ hộ pháp quỳ rạp trên mặt đất hộc máu, bị người một chưởng đánh nát đan điền, những Ma tu còn lại cũng không dám tiến lên. Bắt nạt kẻ yếu là bản tính của Ma tu, đối mặt với Trường Không Trác Ngọc cường đại như vậy, bọn họ làm sao dám tùy tiện ra tay, làm vậy chính là muốn tìm đường chết.

Nhưng bọn họ cũng không dám chạy, ở trong Ma cung phía sau bọn họ có một tông chủ vừa cường đại vừa hung tàn, bọn họ nếu lúc này dám lâm trận bỏ chạy, cũng phải chết.

Vì thế những người này run run rẩy rẩy mà đứng trước mặt Trường Không Trác Ngọc, Trường Không Trác Ngọc đi về phía trước một bước, bọn họ liền lùi về sau một bước, thật sự sợ cực kỳ.

Thấy bọn họ như vậy, Trường Không Trác Ngọc cũng không muốn lại lập uy, đám người kia quá yếu, người thoạt nhìn cực mạnh kia cũng không đủ đề y chụp một chưởng, đánh với bọn họ còn không thú vị bằng cùng Nhất Bần chân nhân luận bàn.

Ở trong mắt Tu Chân giới, đó là luyện khí Trúc Cơ kỳ là đệ tử, Kim Đan kỳ là tu giả, Nguyên Anh và Hóa Thần kỳ là cao thủ, Đại Thừa kỳ là tôn giả; nhưng với Trường Không Trác Ngọc, chính là Đại Thừa kỳ còn có thể miễn cưỡng tính là một đối thủ, còn lại tất cả đều quá yếu.

“Đem tất cả linh thạch trên người các ngươi giao hết ra đây, chỉ cần trung phẩm và thượng phẩm, chắc không cần ta tự động thủ đi?” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói.

Này… Cao thủ này đến là để cướp?

Cho dù trong lòng nghi hoặc, những Ma tu “nhỏ yếu” này vẫn sờ tay về phía túi tiền, đem linh thạch móc ra, đặt trên mặt đất.

Trường Không Trác Ngọc vung tay lên, những linh thạch đó liền bay đến trước mặt y, đếm số lượng, vừa đủ. Y vốn định dư một chút thì mình giữ lại dùng, xem ra lần này không tích trữ được rồi.

Y ngẩng đầu nhìn trời, phía chân trời đã sắp xuất hiện những tia sáng, mặt trời sắp mọc, trận pháp của Hám Thiên Phong cũng sắp tự động tu sửa.

Nhất định phải thừa dịp hiện tại trận pháp có lỗ hổng mau chóng ra tay, đợi lát nữa trận pháp sau khi tu sửa hoàn chỉnh liền khó khăn.

Chỉ thấy Trường Không Trác Ngọc nhẹ nhàng quơ kiếm gỗ, linh thạch lơ lửng trong không trung, những ngôi sao trên trời tựa như sáng hơn gấp trăm lần.

Y dùng kiếm gỗ vẽ trên không trung một đồ án mà người khác không nhìn ra được là y đang vẽ gì, linh thạch dựa theo đồ án mà sắp xếp trật tự, phát ra ánh sáng chói mắt, trận pháp của Hám Thiên Phong dưới ánh sáng này không ngừng thay đổi, cho đến khi linh thạch hoàn toàn bị tiêu hao hết, sau khi biến mất trong không khí, trận pháp này cũng đã thay đổi hoàn toàn.

Lúc này mặt trời xuất hiện, những tia sáng đầu tiên chiếu trên mặt Trường Không Trác Ngọc, dưới ánh mặt trời y lộ ra một nụ cười làm lòng người phát lạnh: “Trận pháp của Hám Thiên Phong đã bị ta thay đổi, hiện tại chỉ được phép vào không được phép ra, có thể bắt đầu bắt ba ba trong hũ, không cần lo có người chạy trốn.”