Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 86: Lời Mời Từ Cục Du Lịch Thanh Hải




Sở Tiên không hề hay biết con hắc giác tuyết long vương được hắn cải tạo giờ đây đã gây ra một cơn bão tin tức mạnh mẽ như thế nào trong giới thủy sinh. Loại cá rồng thần bí kì ảo như vậy, hắn không có ý muốn cải tạo thêm. Một lần còn được chứ thêm vài lần nữa chả khác gì lạy ông tôi ở bụi này, dễ khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa hắn hiện tại đang ở đầu ngọn sóng rồi.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tiên lái xe tới khu triển lãm, vô cùng cẩn thận đưa "bảo bối" của mình vào sau cốp xe!

Cheryl nhìn thấy giá trị một ngàn vạn USD bị tùy tiện để vào phía sau xe như vậy không đành lòng lắm

- Sở tiên sinh, hi vọng sau này có cơ hội chúng ta có thể gặp lại.

- Ừm. Sở Tiên nhìn anh ta gật đầu, sau đó lên xe chạy về Thanh Hải, cùng đồng hành với hắn ngoại trừ bố con Kim Hoa, Kim Sâm, còn có David nữa.

Trưa bọn họ mới về tới thành phố Thanh Hải, ăn cơm trưa xong về thẳng khu nuôi cá của Sở Tiên.

Nhìn thấy khu nuôi cá xa hoa trươc mắt, cả bọn ngây ngẩn cả người.

- Ồ, Sở Tiên, hóa ra đây là khu nuôi cá của cậu à? Cảm giác như là một văn phòng vậy, xa hoa quá. David không khỏi ngạc nhiên hỏi.

- Hắc hắc. Sở Tiên không nhịn nổi cười.

- Tôi nuôi cá kiểng với số lượng ít, cho nên nửa trước là dùng để tiếp đãi khách hàng, qua đây, khu nuôi cá nằm ở phía sau cơ!

Đằng sau cánh cửa, hiện ra trước mắt họ là bốn cái ao cá, có mấy trăm con cá vàng cỡ ngón tay đẹp tuyệt vời, bốn mươi con cá rồng bơi qua lại trong ao như cảnh thần tiên vậy!

Còn cá sấu hắn đã để nó lánh đi rồi!

- Chúa ơi, gì thế này, đẹp quá! David lấy tay ôm đầu như thể không tin vào mắt mình khi nhìn thấy bốn cái ao chứa toàn bảo vật, Kim Hoa thì "đơ hình" bước tới nhìn như bị hút vào trong.

- Toàn bộ đều là tinh phẩm, thật sự là quá đẹp! Kim Hoa kích động ngồi xổm người xuống, nhìn từng con cá một, giống như thần long đang bơi lội dưới nước vậy, hắn với tay chạm vào chú cá gần mình nhất âu yếm vuốt ve.

- Sở Tiên, không nghĩ cậu còn nuôi cả cá vàng đấy, nhìn những chú cá vàng này đi thật đáng yêu làm sao, còn có quá trời cá rồng nữa, nơi này của cậu như thiên đường dành cho những kẻ cuồng cá vậy!

Nhìn cũng tạm tạm nhỉ! Sở Tiên đắc ý nói, hắn rất hài lòng với biểu hiện của mấy người họ.

Sở Tiên vớt hai con cá rồng tặng cho Kim Hoa, David thì mua liền sáu con.

- Sở Tiên, mấy cá rồng này của cậu nếu như đem tới Âu Mỹ kiểu gì cũng hot lắm đấy!

Kim Hoa cùng Kim Sâm ở lại không lâu sau thì ra về, Sở Tiên cùng David ngồi ở trên ghế sopha bắt đầu nói chuyện.

- Âu Mỹ? Người Mỹ không phải không ưa thích nuôi cá kiểng sao? Sở tiên hơi sững sờ, hắn nhớ là trên mạng có đọc được tin người Mỹ ngay cả con của mình cũng không muốn nuôi, huống chi đi nuôi cá kiểng? Mặc dù đây chỉ là một tin ngắn, nhưng cũng có thể hiện thị trường cá kiểng tại nước Mỹ.

- No, no, no, anh bạn, dân thường họ đúng là không thích nuôi cá kiểng, nhưng những phú hào kia lại là chuyện khác, nhất là mấy năm gần đây, thị trường cá kiểng tại nước Mỹ khá phong phú, huống chi, cá rồng của cậu chẳng phải là nhắm vào giới nhiều tiền sao!. David giải thích.

- Ồ?. Sở Tiên gật đầu, suy nghĩ lấy điều David nói.

- Hắc hắc! David nhận thấy hắn có sự nghi hoặc mà cười nói

- Người anh em, không giấu cậu, tôi làm buôn bán mậu dịch, việc chính là bán đồ từ quốc gia này sang quốc gia khác và ăn tiền chênh lệch, tôi có ý tưởng là muốn làm đại lí cho cậu, đem số cá rồng cậu nuôi tiêu thụ tại Âu Mỹ, cậu xem thế nào?

Sở Tiên hơi sững sờ, hắn không nghĩ David tới đây lại có ý nghĩ như vậy, đương nhiên với hắn mà nói đây là cơ hội lớn để kiếm tiền, hắn gật đầu ngay tức khắc

- Đương nhiên là không có vấn đề, nhưng tôi không thể trả giá thấp hơn so với trên thị trường quá nhiều.

- Không cần! David vội vàng xua tay

- Lấy giá trong thị trường Trung Quốc mà tính là được, tôi vận chuyển sang Mỹ bán bằng USD, giá cả tôi đương nhiên sẽ điều chỉnh sao cho phù hợp, cho nên Sở Tiên huynh đệ à, chúng ta dựa theo giá thị trường để tính, tuyệt đối không để cậu thiệt thòi đâu!

Sở Tiên hơi kinh ngạc nhìn David, dáng vẻ hào sảng rất dễ dàng thu hút được thiện cảm của người khác, không hổ là doanh nhân buôn bán khắp các nơi trên thế giới!

- Ha Ha! Anh David thẳng thắn như vậy rồi, thì tôi cũng chẳng nghi ngại làm gì, thế này nhé, tôi giảm cho anh 5% so với giá trên thị trường. Làm ăn đôi bên cùng có lợi mới có thể lâu dài được, Sở Tiên hiểu đạo lý này vô cùng, 5% nghe tưởng không nhiều, nhưng là mỗi một con cá rồng của hăn cũng mấy chục vạn lận, mà 5% của mấy chục vạn thì cũng không phải một con số nhỏ.

- Được, Sở Tiên, người như cậu xứng đáng để kết giao bằng hữu, mấy ngày tới có hứng thú đi các nước Châu Âu chơi không? David cao hứng mời.

- Đi Âu Mỹ! Sở tiên ngẩn người, nhưng không từ chối

- Để tôi xem đã!

- Ừm tốt, Sở huynh đệ đi du lịch tiện đi xem xét thị trường cá kiểng luôn, cậu phải biết rằng có một số nước đối với những thứ xinh đẹp này vô cùng yêu thích!. David nói.

- Ừm!. Sở Tiên gật đầu.

"Reng reng!" Đúng lúc này, di động của Sở Tiên đột nhiên vang lên, ra là Phổ Phổ điện tới, hắn ra dấu xin thất lễ với David để nghe điện thoại một chút.

- Alo, Phổ Phổ à, có chuyện gì vậy em?

- Alo anh ạ, trong tiệm có mấy chú tìm anh, hỏi anh có ở thành phố Thanh Hải không?

- Tìm anh? Nghe Phổ Phổ nói vậy hắn liền cau mày.

- Bọn họ là ai thế?

- Mấy vị đó nói là ở cục du lịch, muốn mời anh!

- Cục du lịch? Mời anh? Sở Tiên hơi sững sờ, thành phố Thanh Hải mang tính du lịch, cục du lịch chiếm vị trí khá cao trong chính phủ, nhưng điều làm hắn hiếu kỳ chính là cục du lịch tại sao lại mời hắn?

- Ừm, mấy chú đó hỏi anh chừng nào thì có thời gian, chờ có thời gian bọn họ sẽ tới thăm hỏi!

- Ớ, thăm hỏi? Lòng Sở Tiên rối như tơ vò, cục du lịch hình như có vẻ rất lịch sự thì phải, hắn hỏi

- Bọn họ có đang ở trong tiệm không em?

- Có ạ!

- Tốt, vậy em nói mấy vị đó chờ một chút, anh xong việc nửa giờ nữa chạy qua đó liền!

- Anh về rồi à?

Phổ Phổ ngạc nhiên, Sở Tiên gật đầu

- Anh mới về thôi, nếu như bọn họ chờ được thì bảo họ một lát, anh qua đó ngay bây giờ đây!

- Dạ, họ nói ở đây chờ anh ạ!

- Ừm tốt! Sở Tiên cúp điện thoại, lập tức nói với David

- David, thật ngại quá, tôi có chút việc phải qua tiệm bây giờ!

- Không sao không sao, tôi cũng phải đi kiếm khách sạn nghỉ chân đây, về vụ khi nãy chúng ta có thời gian bàn tiếp! David nói.

- Ừm, như vậy đi, tối hôm nay tôi mời anh ăn cơm, đưa anh nếm thử ẩm thực nơi đây. Sở Tiên vừa cười vừa nói.

- Ồ! Thế tốt quá rồi, tôi có hứng thú với ẩm thực lắm! David vừa cười vừa nói.

- Ok, vậy chúng ta gặp lại vào buổi tối nhé!

Hai người đi ra khỏi khu nuôi cá, Sở Tiên liền chạy xe ngay tới tiệm.