Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 60: Người Quen




Hai bộ quần áo, một cái di động, một cái máy dập thẻ, Phong Phổ Phổ có chút mệt mỏi đi theo sau hắn mà không biết làm thế nào, nhìn thấy hắn vì bản thân mua mấy thứ này, nên hai mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn.

- Đây là quần áo lao động về sau khi đi làm cần phải mặc, di động là công việc yêu cầu phải có, chút nữa anh sẽ dùng nó để tải wechat và weibo về, sau này có thể thông qua điện thoại để thu tiền đó.

Sở Tiên nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phong Phổ Phổ thì có chút buồn cười. Mở cửa ra, Sở Tiên dẫn theo cô ấy vào tiệm

- Đến đây nào, để anh nói cho em biết tất cả công việc mà cô cần làm trong 1 ngày.

Đi đến phía trước hàng bể cá, Sở Tiên nói với cô:

Trước tiên, mỗi ngày em cần đúng giờ cho những con cá vàng này ăn, lượng thức ăn chỉ cần một muỗng nhỏ như thế này thôi, cái này không nên quên đâu, việc thứ hai em nên biết rõ chủng loại và đặc tính của những con cá vàng này, đợi một tí nữa, anh sẽ viết ra cho em, em ghi lại là được, thứ 3 là thu tiền hội viên, wechat, thanh toán kho.

Phong Phổ Phổ bên cạnh gật đầu như mổ thóc, cặp mắt mở to nhìn hắn chăm chú. Sở tiên nhịn không được mà đưa tay xoa đầu cô:

- Sau này em không cần gọi anh là ông chủ đâu, cứ gọi anh là ca ca đi, như thế cũng tránh đi một ít phiền toái.

- Vâng thưa ca ca!

Phong Phổ Phổ gật đồng ý không hề né tránh bàn tay đang xoa đầu mình của hắn.

Sở tiên nhìn thấy vẻ lanh lợi của cô như vậy thì trong lòng đột nhiên cảm thấy như có cảm giác tội lỗi vậy, nếu như lúc này mà cô ngẩng đầu lên nói một câu:

- Ca ca à! Vốn dĩ là em không để tâm lắm, nhưng mà thấp nhất 3 năm, cao nhất là tử hình a.

Nếu vậy thì đã thú vị rồi. Gạt qua những suy nghĩ trong đầu, Sở Tiên lấy giấy và bút ghi lại một cách tỉ mỉ về chủng loại và đặc tính của cá vàng cho cô nàng.

Mà lúc này một đám du khách hiếu kỳ tiến vào, Phong Phổ Phổ nhìn thấy có người đến gần liền nhanh nhẹn lập tức đi qua nói:

- Hoan nghênh khách quý đại giá quang lâm!

Mấy vị khách bước vào nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô gái thì mỉm cười thân thiện đáp lại, Phong Phổ Phổ có chút hồi hộp quay lại nhìn Sở Tiên.

- Ha ha!

Hắn nhìn Phong Phổ Phổ rồi cười cười:

- Về sau nếu có khách vào, em không cần hô hoan nghênh đại giá quang lâm đâu, nếu không thì chắc một ngày em cũng mệt chết luôn cho coi, khách vào em cứ để họ tự tham quan cho thoải mái, em chỉ cần chú ý xem khách lấy gì để mà thanh toán, hoặc giúp họ bắt cá là được rồi, ngoài ra thì khách kêu em hãy trả lời là được rồi.

Phong Phổ Phổ nhìn hắn có chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu, rất nhanh sau đó thì cô hiểu nguyên nhân là tại sao.

Đông quá rồi ý chứ, từ lúc hơn 10 giờ, cửa hàng luôn ở trong trạng thái đắc khách, khách ra vào cứ nườm nượp, có lúc ngoài cửa còn có mấy người đứng nhìn vào làm cho cô có chút giật mình. Sau đó Phong Phổ Phổ có phần luống cuống đứng sang một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy con cá vàng trong cửa tiệm, giống như sợ sẽ có tên nào đến trộm hết lũ cá đi vậy.

Sở tiên nhìn cô, hắn vừa ý gật đầu, tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, làm việc cũng rất chăm chỉ:

- Được rồi, Phổ Phổ, em qua đây, anh giới thiệu cho em một chút.

Sở Tiên đưa tập tài liệu đã chuẩn bị xong đặt vào tay cô, đi tới phía trước mấy bể cá vàng, chỉ vào mấy con cá vàng giới thiệu cho cô, Phong Phổ Phổ vừa xem những thứ được viết trên giấy vừa nghe hắn nói, đầu không ngừng gật.

Không lâu sau đó, có một vị khách mua năm con cá vàng, Sở Tiên liền dạy cho cô một số vấn đề khi thanh toán, tới giữ trưa hắn gọi hai phần ăn ngoài, sau đó ra ngoài mua thêm một chiếc ghế nhỏ. Ăn cơm trưa xong, Sở Tiên dặn dò Phổ Phổ một chút rồi lập tức lái xe hướng tới khu nuôi cá FT. Hắn đi vào trong khu nuôi cá, công nhân đang tiến hành lắp đặt các thiết bị, Sở Tiên nhìn qua rồi gật đầu vừa ý, mấy buổi tối hôm nay đám công nhân này đều ở đây, cũng không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào.

- Ông chủ, vẫn cần thêm hai ngày nữa, hai ngày sau chỗ này nhất định sẽ hoàn tất.

Một người công nhân nói với hắn.

Sở Tiên gật đầu đưa mỗi người một điếu thuốc, rồi cùng họ nói chuyện một lúc mới rời đi. Đây là nơi hắn chú trọng phát triển số một trong tương lai, cũng là nơi quan trọng mà hắn cần che giấu, cho nên vấn đề an toàn nhất định phải được đảm bảo, sự việc như lần trước tuyệt đối không được phép xảy ra nữa! Sở Tiên cũng không muốn những người ở đây biết bí mật này, cho nên hắn định mấy ngày này lên mạng tra cứu chút tư liệu.

Trở lại khu nhà cổ, hắn đi đến trước cửa tiệm thì đột nhiên phát hiện phía trước cửa tiệm đang được tu sửa. Sở Tiên nhớ cửa tiệm này trước đó bán mấy con vật cưng, mấy con vật nhỏ đáng yêu như mèo, chó, chuột con nhưng mà hình như chủ tiệm này còn thảm hơn hắn rất nhiều, chỉ khai trương vỏn vẹn có hơn hai tháng thì trụ không nổi nữa, đành phải dẹp tiệm.

- Xem ra lại có người muốn mở cửa hàng mới rồi, không biết là bán gì đây?

Sở Tiên nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt không nhịn được mà nhìn vào bên trong. Khi thấy bóng dáng quen thuộc ở bên trong, hắn không ngờ lại gặp được đới phương ở đây, hơn nữa sau này cũng ở đối diện làm hắn có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn đi tới.

- Này, xin chào, không ngờ lại gặp cô ở đây.

Sở Tiên đi qua chào hỏi nói.

Đường Thu Mộng đang bận rộn trông thấy hắn cũng có phần sửng sốt xoay người lại, thấy Sở Tiên cũng có phần sững sờ liền lập tức nhìn hắn với ánh nhìn nghi hoặc:

- Ồ! Thật khéo, anh đến đây là?

- Ha ha! Đúng là trùng hợp, chúng ta sau này coi như là hàng xóm rồi, tiệm cá cảnh đối diện là của tôi, không biết cô Đường dự tính mở cửa hàng bán gì vậy?

Sở Tiên hỏi cô một cách hiếu kỳ.

Sau khi nghe hắn hỏi thì khuôn mặt cô đầy vẻ nghi hoặc, tiệm cá cảnh phía đối diện cô cũng biết một chút, đây là cửa tiệm bán cá vàng cao cấp, mấy ngày nay cũng rất hot trên mạng, lượng người đến hàng ngày gần như kín chỗ, hơn nữa vừa nãy cô cũng cố ý quan sát một lúc.

Cá vàng đặc biệt rất đẹp, tất cả đều là loại nổi tiếng quý giá, giá bán tuy rất cao nhưng việc kinh doanh cũng rất tốt, ít nhất trong vài phút cũng nhìn thấy có khách hàng mua luôn năm con, có thể nói cửa tiệm này bán sản phẩm xa xỉ nhưng vẫn vô cùng đắt khách.

- Không ngờ là tiệm cá vàng phía đối diện lại là do anh mở!

Đường Thu Mộng có chút kinh ngạc nói, cô cũng trả lời luôn:

- Tôi mở cửa hàng thú cưng, nhưng chủ yếu chữa bệnh là chính thôi, cũng có thể coi là trạm thú y.

- Huh?

Sở Tiên có chút ngạc nhiên nhìn cô, một đại mỹ nhân như vậy mà lại mở trạm thú y, đúng thật là, nhưng khi nghĩ tới những lời ban đầu thì thầm nghĩ trong lòng:

- Chẳng nhẽ suy nghĩ của một cô gái đi du học nước ngoài lại khác người như thế sao?

- Ha ha, nhưng tôi vẫn có thể bán một số vật cưng mà.

Đường Thu Mộng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn như thế, không những không để tâm mà còn cười nhẹ.

- A, ha ha! Vậy đồ đạc trong cửa tiệm này cũng không cần tu sửa quá nhiều đâu, xem ra chỉ cần vài ngày nữa là có thể mở cửa kinh doanh rồi.

Sở Tiên ngượng ngùng nói.

- Đúng vậy! Mấy ngày nay chỉnh sửa lại một chút, ngày mốt đã có thể mở cửa rồi.

Sở Tiên gật đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong đầu lóe lên ý định, ánh mắt mập mờ nhìn Đường Thu Mộng:

- Cô Đường! Tôi nghe tiểu Dĩnh nói cô nghiên cứu động vật cũng tương đối chuyên, cô có biết cấu tạo cụ thể bên trong của cá sâu không vậy?