Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 387: Gặp Phải Kẻ Đần Độn




Dịch: Dũng

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Người thanh niên đó nhìn Sở Tiên lần nữa, rồi sắc mặt như biến đổi đi, lúc sau nở nụ cười tươi rói bước tới phía hắn ta.

Võ tổng cũng đi bên cạnh, tâm trạng rối bời nhìn đăm đăm vào nơi Sở Tiên đang ngồi, đi theo phía sau người thanh niên, khi hắn ta nhìn thấy Linh Lan cũng đứng ở cạnh đó thì liền hơi sững người.

- Em gái. Cậu thanh niên đó bước tới, nở nụ cười chan hoà, toả nắng rực rỡ vẫy vẫy tay về phía Hoa Duyệt.

- Anh hai. Hoa Duyệt quay đầu lại nhìn theo hướng cậu thanh niên kia cười cười, thế nhưng lại không hề có ý nghênh tiếp tẹo nào.

Cậu thanh niên đó mỉm cười, sau đó hướng ánh mắt sang phía vợ chồng Cổ Lực, bước tới:

- Cổ tổng xin chào, Cổ phu phân xin chào.

- Xin chào Hoa tổng. Cổ Lực đưa tay ra gật đầu đáp lại.

Sở Tiên nghe thấy giọng của họ liền quay đầu sang liếc mắt nhìn một cái, sau đó dừng ánh mắt tại chỗ Võ tổng mất vài giây, rồi lại quay sang nói chuyện tiếp với Trương Tiêu Hoa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Vị này là Sở Tiên, Sở tiên sinh phải không! Sở Tiên chẳng hề có ý muốn tiếp chuyện, thế nhưng người thanh niên kia lại chủ động bước tới làm quen.

Cổ Lực cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhìn Hoa tổng, thân phận của cậu thanh niên này Cổ Lực cũng biết được đôi chút, cơ mà hắn không hề nghĩ cậu thanh niên ấy sẽ chủ động làm quen Sở Tiên trước như vậy, sau đó hắn lại đưa mắt sang bên cạnh Hoa tổng, cơ hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

- Xin chào. Sở Tiên nhìn thấy anh ta mở lời nói chuyện với mình, liền mở nụ cười đáp lễ lại, kế đó quay sang nhìn Võ tổng ở bên cạnh:

- Lại chạm mặt rồi.

- Haha, phải vậy Sở tiên sinh, lại gặp mặt rồi. Võ tổng gật đầu.

- Haha, đều là người quen cả à. Cậu thanh niên đó nở một nụ cười hào sảng, sau đó nhìn một lượt Sở Tiên, trên mặt lộ rõ sự ngưỡng mộ:

- Sở tiên sinh, nhìn sắc mặt của anh rất tốt, hồng hào nhuận khí, có phúc tướng, tôi nghĩ gần đâu nhất định là phát tài rồi.

Sở Tiên nhận ra dáng vẻ chả thành tâm tẹo nào của hắn ta, ngược lại còn có phần giả tạo thì liền không nói gì, trả vờ tỏ ra hứng thú nhìn anh ta.

Cậu ta cũng vậy, vẫn cười tươi hớn hở nhìn Sở Tiên:

- Tới đây nào Sở tiên sinh, để tôi bói cho anh xem nhé, anh xem xem tôi bói có chính xác không, theo tôi đoán ấy mà, ừm, Sở tiên sinh gần đây có được một khoản tiền cực khủng, ya, sao mà lại thấy có cả máu ở đây nữa nhỉ.

Nhìn thấy sự diễn xuất vụng về của hắn ta, Sở Tiên chỉ cảm thấy sự giả tạo đến buồn nôn, nhìn hắn ta lạnh lùng rồi quay đầu sang hướng khác, cười rồi thở hắt ra một câu:

- Đúng là đần độn.

Cậu thanh niên đó đang say sưa diễn kịch bỗng nhiên nụ cười trên mặt vụt tắt, dần dần cơ mặt cứng lại, sau đó sắc mặt liền tối sầm xuống, trở nên khó chịu ra mặt.

Câu nói của Sở Tiên vừa thốt ra ban nãy làm cho những người đứng xung quanh như Cổ Lực ngớ cả người ra, cả Linh Lan cũng sững sờ, ngay cả tới Hoa Duyệt cũng ngơ ngác vô thức hé miệng ra, không thể tin nổi mà nhìn lấy hắn.

Võ tổng sây sẩm mặt mày, hơi kiêng dè nhìn lấy hắn:

- Sở tiên sinh, anh ăn nói chú ý một chút.

- Haha. Sở Tiên chẳng có chút ý tứ gì nể nang cả, không thèm nhìn lấy bọn họ rồi chỉ tay về phía Hoa Duyệt nói:

- Đây là em gái cậu hả.

- Anh Sở Tiên, anh. Hoa Duyệt vội vàng nhích người sát về sau, tự nhiên cảm thấy lo lắng nhìn hắn.

- Hoa Duyệt là em gái của cậu đúng chứ, tôi cứu mạng em gái cậu, vậy mà cậu còn ở đây ra cái điều này nọ, cứ như là một tên hề biểu diễn khả năng diễn xuất dở ẹc của mình để câu like ấy, chẳng hoá ra rất giống một tên đần độn đứng trước mặt tôi hay sao. Sở Tiên vừa cảm thấy chán ghét vừa thấy ghê tởm cái cậu thanh niên này.

- Còn nữa, hồi đó tôi tha cho anh rời đi, một là niệm tình đồng hương, cùng mang dòng máu Trung Quốc, hai là cảm thấy anh không hẳn là kẻ xấu, thêm điểm thứ ba nữa, cũng là điểm quan trọng nhất, tôi không hề sợ anh đi rêu rao chuyện này ra ngoài, anh có tin là tôi thả anh đi dễ như nào thì cũng có thể bắt lại lại dễ như thế ấy không. Sở Tiên nói rồi hướng ánh mắt về phía Võ tổng, như đùa như thật nhả từng chữ về phía hắn.

- Anh Sở Tiên, anh, anh đang nói cái gì vậy? Hoa Duyệt ngồi ở bên cạnh không biết làm thế nào, tay chân cuống cuồng cả lên nhìn hắn ta.

- Hihi không có chuyện gì đâu. Sở Tiên nhìn Hoa Duyệt cười tít nói tiếp:

- Anh trai em đầu óc có hơi đần độn, sau này đừng có mà học theo đấy.

Hoa Duyệt lại bị một phen đơ người, cô bé này não bộ đơn thuần nên chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng khi nhìn anh trai mình và Sở Tiên hình như có hiềm khích thì liền vô cùng lúng túng đứng ở một bên.

Võ tổng bị câu nói của Sở Tiên chặn họng không dám hé răng thêm nửa lời, hắn không hề biết nguồn gốc lai lịch của cái người thanh niên trước mặt này, thế nhưng chỉ dựa nào việc hắn có mười mấy tay thuộc hạ trang bị súng ống đàng hoàng đầy đủ thì liền chột dạ, người này chắc chắn khó có thể gây vào được, vả lại phải biết địch biết ta trăm trận mới trăm thắng được, không có chút gì thông tin của đối phương thì hắn nào dám manh động.

Người thanh niên kia cau có lại, hai mắt loé sáng bực bội nhìn Sở Tiên:

- Anh có biết là mình đang nói gì không, anh có biết là mình đang nói chuyện với ai không.

Sở Tiên nghe thấy cậu thanh niên đó nói như doạ mình thì liền cảm thấy tức cười bật cười khanh khách, hắn bỗng nhiên nhận ra giờ đây bản thân mình rất thích cảm giác bá khí này, hơn nữa hắn của hiện tại có đầy đủ thực lực để khiến cho đối phương bị ê mặt:

- Tôi chả có nhu cầu biết tên tuổi hay bối cảnh của cậu hào nhoáng cỡ nào, nhưng tôi biết cậu cực kì là đần độn, thế là quá đủ rồi.

- Khốn nạn. Bị chửi liền tù tì là đần độn mấy lần liền, lần này cậu thanh niên kia bắt đầu đi đến giới hạn, nắm chặt tay thành nắm đấm như muốn tấn công Sở Tiên.

Võ tổng đứng bên cạnh nhìn thấy tình hình trở nên căng thẳng, liền vội vàng kéo kéo lấy cơ thể của cậu thanh niên kia lại can ngăn:

- Hoa tổng, Hoa tổng, bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện gì chúng ta cũng có thể ra ngoài rồi giải quyết.

- Anh, anh tính làm gì vậy. Hoa Duyệt vội vàng chạy về phía hắn.

Cậu thanh niên kia sắc mặt thay đổi kịch liệt, hít vào một hơi thật sâu, chỉnh lí lại trang phục, dùng tông trầm thở hắt ra:

- Được lắm, tôi ghim anh rồi đấy, anh cứ đợi mà xem, anh cứ đợi mà xem.

- Tôi tên Sở Tiên, mấy bữa nay tôi đều ở Kinh Hải, phải rồi, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ tổ chức một cuộc bán đấu giá, đợi tới lúc đó hoan nghênh cậu tới chung vui. Sở Tiên vừa nói vừa cười nhìn cậu thanh niên kia ngỏ lời mời.

- Tới lúc ấy tôi mong cậu còn có thể cười tươi được như bây giờ. Cậu thanh niên kia lạnh lùng đáp lại.

Sở Tiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn anh ta gật đầu chắc nịch:

- Chắc chắn rồi.

- Võ tổng, chúng ta đi thôi. Hai mắt người thanh niên đó vụt qua một tia lửa hận, bước tới nắm lấy tay của Hoa Duyệt kéo đi hùng hùng hổ hổ bước ra bên ngoài.

Hoa Duyệt cúi thấp đầu l cùng cậu thanh niên đó rời đi, vừa bước lại vừa ngoái đầu quay lại nhìn Sở Tiên.

Võ tổng nhìn Cổ Lực gật đầu rồi cũng mau chóng rời đi ngay sau đó.

Sở Tiên nhìn thấy bóng lưng mấy người đó bỏ ra bên ngoài, hơi do dự một hồi rồi hướng ánh nhìn về phía sau lưng Võ tổng.

- Tiểu Tiên, cậu có biết thân phận của cậu thanh niên đó không vậy. Đám người thanh niên ấy vừa rời đi Cổ Lực mặt mày nặng nề bước tới bên Sở Tiên.

- Không biết nữa, thế nhưng nhìn dáng vẻ tự đắc như vậy chắc gốc rễ cũng sâu đấy. Sở Tiên lắc đầu vừa cười vừa nói.

- Không chỉ có gốc rễ sâu thôi đâu. Cổ Lực thở ra một hơi bất lực với cậu em mình, hơi lo lắng nói tiếp:

- Cái gốc rễ của cậu thanh niên ấy, ở cả cái nước Trung Quốc này được coi là nhất rồi đấy.

Sở Tiên hơi khựng lại, nghĩ ngợi cái tên họ Hoa kia, sau đó cười phá lên:

- Anh Cổ Lực không cần lo lắng đâu, kể cả gốc rễ cội nguồn sâu tới đâu thì em cũng chả có gì phải sợ cả, anh yên tâm không sao đâu.

Cổ Lực nghe thấy Sở Tiên chẳng biết sợ là gì cả như vậy thì liền ngây người ra, sau đó cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cười theo:

- Được thôi, tôi giờ đâu chả hiểu nổi cậu nữa.

- Hihi. Sở Tiên mỉm cười, hắn không nói nhiều, Linh Lan đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn, trầm ngâm không phát biểu ý kiến gì.

Cậu thanh niên đưa theo Hoa Duyệt rời khỏi buổi hội giao lưu, hai chiếc xe từ trong hầm để xe phi ra, dừng lại tại vị trí cửa ra vào.

Cậu thanh niên đó để cho Hoa Duyệt ngồi trong một chiếc xe, còn mình với Võ tổng ngồi ở chiếc xe còn lại.

- Điều tra cho tôi một người thanh niên tên Sở Tiên, tra không sót bất kì một thông tin nào về cái tên ấy cho tôi. Vừa ngồi lên xe, cậu thanh niên đó gọi một cú điện thoại, khó chịu ra mặt nói.

Võ tổng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của người thanh niên đó liền cảm thấy hơi sợ hãi, hắn đắn đo hồi lâu mới dám nói ra:

- Hoa tổng, cái thằng nhãi ranh ấy đúng là không biết tốt xấu.

Cậu thanh niên liếc lấy hắn một cái, sau đó không nói gì, yên lặng tựa lưng trên xe, hắn đang đợi, đợi người điều tra báo tin tức về cho hắn, hắn muốn xem xem người thanh niên ban nãy dựa vào cái gì mà lại dám cứng như vậy, lại dám ăn nói vô lễ với hắn như thế.

Võ tổng nhìn người thanh niên đó không nói gì, hắn cũng không dám mở miệng thốt thêm câu nào.

Vào chính lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nặng nề, cứ như là có một lực vô hình gì đó rất nặng nề đè lên trên cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy khó thở.

- Ư ư a a! Sau vài giây không chịu nổi, cơ thể của Võ tổng giật lên liên hồi, hắn kinh hoàng tự bóp lên cổ mình, mở mồm rộng hết cỡ để cố gắng hớp lấy không khí, hai mắ trợn ngược lên trông rất ghê rợn.

Cậu thanh niên ngồi bên cạnh bị Võ tổng làm cho giật mình quay sang nhìn hắn, vội vàng đỡ lấy cơ thể đang quằn quại kia hỏi dồn:

- Lão Võ, anh làm sao vậy? Làm sao thế?

- Hoa tổng, tôi tôi. Võ tổng đau đớn mở miệng ra nhưng chưa thốt được hết câu đã ngã vật ngay xuống dưới đất nhìn cậu thanh niên thoi thóp:

- Hoa tổng, cứu tôi, cứu tôi.

- Mau đi đến bệnh viện, tăng tốc hết mức đi tới bệnh viện. Cậu thanh niên tái xanh mặt khi nhìn thấy Võ tổng đau đớn như vậy, hắn hoảng hốt cực độ hét to ra lệnh cho tài xế.

- Cứu tôi, cứu tôi. Võ tổng ngày một cảm thấy hô hấp của bản thân trở nên trì trệ hơn, cơ hồ cảm thấy cả vũ trị đang đè lấy cơ thể hắn vậy, hắn đau đớn cuộn tròn người lại, huyết quản dần dần bị bít lại nổi trên mặt từng đường gân máu màu xanh, trông thê thảm vô cùng.

Cậu thanh niên kia sợ kinh hồn lạc vía lùi lại về phía sau, đưa tay chỉ về phía con người đang oằn mình chống trọi lại với thế lực vô hình kia:

- Ráng lên, anh phải ráng lên.

- Khụ khụ. Võ tổng dùng lực bóp chặt lấy cổ họng mình, hai chân giãy đạp lên vài phát, sau đó cổ vẹo sang một bên, hai con người như thể bị đánh lòi ra khỏi hốc mắt, nằm yên không nhúc nhích.

Người thanh niên đó hoảng hốt sợ hãi liền đưa tay của mình ra đặt ở nơi cửa mũi của Võ tổng, sau đó mặt hắn tái nhợt đi.

“Ý, lại giết được người thật cơ” Lúc này, Sở Tiên vẫn đang tham gia trong buổi giao lưu thương nghiệp, hắn thấy cảnh tượng đó thì hơi khựng lại, sau đó khoé miệng hơi nhấc lên để lộ một nụ cười đắc thắng.

Hắn không hề ngờ tới dù cho đối phương cách mình tới tận vài km, mà sự tấn công của từ trường lên con mồi vẫn nặng nề tới vậy, giết được hẳn một mạng người, xem ra hắn vẫn hơi coi nhẹ cái năng lực từ trường siêu việt này rồi.

Nhưng mà có một điểm đáng tiếc, sự tấn công của từ trường chỉ có thể tiến hành tấn công đơn thể, nếu như có thể tiến hành tấn công tập thể, hay nói cách khác là giết người hàng loạt thì đúng là không còn gì hoàn hảo hơn, năng lực hắn sở hữu ngày một biến thái đến ghê rợn rồi.

Thả người rồi lại đoạt mạng người ta, tất cả chỉ trong một tích tắc, Sở Tiên lúc này chẳng khác gì một siêu nhân có sức mạnh siêu phàm tồn tại trong thế giới thực cả.

Nửa tiếng sau, cậu thanh niên họ Hoa kia mặt mày tối sầm lại nắm lấy điện thoại, tập trung nghe tin báo của người đầu dây điện thoại bên kia báo về, hắn chẳng nói chẳng rằng lấy một câu liền cúp máy.

- Thạch lão, không ngờ rằng ngươi lại có Thạch lão chống lưng, không ngờ chúng ta lại đứng cùng ở một đẳng cấp đấy. Cậu thanh niên đó tức giận nắm chặt điện thoại trong tay:

- Thế nhưng, hội người trẻ chúng ta chiến đấu với nhau, chỉ cần không tổn hại tới tính mạng thì bề trên cũng sẽ không can thiệp, chuyện xảy ra tối nay ta chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả giá, mà cái giá này chắc chắn sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời.

Nói một tràng rồi người thanh niên họ Hoa nở một nụ cười lạnh, sau đó gọi liền vài cú điện thoại, thuật lại sự tình cho họ.

Thông báo cho tận năm sáu người xong, cậu thanh niên kia mới dừng lại, mỉm cười toan tính gì đó trong bụng.

Còn về cái chết của Võ tổng, hắn không hề mảy may thương tiếc chút nào, Võ tổng chẳng qua chỉ là một người quản lí của một công ty con dưới chướng của hắn mà thôi, chẳng quan trọng gì với hắn cả, mà chẳng cần tới một phút là có thể kiếm ra hàng tá người thay thế cái vị trí đó.

Đồng thời, bệnh viện chứng minh được Võ tổng chết do bị bệnh tim, cậu thanh niên cũng chẳng lấy làm lạ khi nhận được thông tin đó, nhưng không một ai có thể biết được đằng sau cái chết oan uổng và thê thảm của Võ tổng lại là một người phàm trần dùng năng lực phi phàm gây nên.