Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 38: Đánh!




Thâm Hải vừa nắm tay Tiểu Dĩnh vừa nhìn điện thoại nói.

“Các huynh đệ, tuy ta không thể cùng nữ thần trò chuyện thật nhiều, thế nhưng ít nhất ta có thể cầm được tay của nữ thần a, lần này trở về ta nhất quyết ngàn năm không rửa tay hắc hắc!”.

Sở Tiên thấy được động tác cùng lời nói trong miệng của hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cho tới nay, Tiểu Dĩnh liền thuộc về cấm kỵ trong lòng hắn, có thể nói là nghịch lân... Là địa phương người khác không được xúc phạm, nhưng tên này cuối cùng lại vẫn không biết tốt xấu đụng chạm vào nghịch lân của hắn, làm hắn khó có thể kìm nén được.

“BỐP!”. Sở Tiên đột nhiên đứng lên, không hề có dấu hiệu báo trước, tung một quyền hết sức, đấm thẳng vào mặt của Thâm Hải. “A!” Theo sát là tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của hắn truyền ra, máu tươi trên mũi ứa ra, Sở Tiên lạnh lùng bước tới, một tay xách cổ áo hắn lên nói:

- Ngươi tự nhận mình là đẹp trai phải không? Được hôm nay ta dám cam đoan ông bà già ngươi sẽ không còn nhận ra ngươi.” Nói xong, Sở Tiên vung tay hướng phía trên mặt của hắn tát xuống.

Bốp!Bốp!Bốp! Người chung quanh ngây ngẩn cả người, liền ngay cả Tiểu Dĩnh cũng ngây ngẩn cả người, sau khi tát xong Sở Tiên vung tay quăng hắn ngã tại trên bờ cát, lập tức hung hăng đá vào trên vai của hắn một cước Bây giờ lực lượng toàn thân của Sở Tiên hoàn toàn không thua gì một bộ đội đặc chủng, dưới sự phẫn nộ toàn lực đá vào trên vai của hắn trong chớp mắt truyền đến âm thanh gãy xương.

“Hảo..! Tiểu tử ngươi có phải hay không tự tìm chết? Người của ta mà ngươi cũng dám đánh?”

Tùng ca lập tức phẫn nộ đứng lên, hướng phía Sở Tiên phóng tới. “Quản tốt người của ngươi, tưởng mình là rất trâu sao? Láo toét thì ngay cả ngươi ta cũng đấm!”.

Sở Tiên đưa tay chỉ vào Tùng ca, lạnh lùng nói.

“Tiểu Tiên!” Tiểu Dĩnh có chút kinh hoảng giật giật cánh tay của Sở Tiên.

“Không có việc gì!”

Sở Tiên hướng phía nàng cười cười, nhìn thoáng qua Thâm Hải đang ngã trên bãi cát.

- Là thằng cẩu này không biết tốt xấu, chính mình muốn ăn đòn”.

“Thằng chó!!!.. Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!”.

Thâm Hải sắc mặt dữ tợn đứng lên, ôm cánh tay của mình, nghĩ đến sự việc mình bị đánh trước mặt tất cả mọi người xung quanh và những người đang xem hắn live stream, nhịn xuống cơn đau nhức kịch liệt trên cánh tay, nhấc chân hướng phía Sở Tiên đá tới.

“Hừ!..Tự tìm đường chết”. Sở Tiên trên mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn một cước cực nhanh đá vào lồng ngực của Thâm Hải, làm hắn thống khổ lùi lại vài bước.

“Sở Tiên, ngươi đang làm cái gì đó? Mau dừng tay lại cho ta, tại sao lại ra tay đánh hắn? Có phải hay không ngươi bị mắc bệnh thần kinh?”

Trương Bắc Phong lập tức đi đến trước mặt Sở Tiên ngăn đón hắn nói.

“Ngươi hỏi hắn làm gì ta sao?” Sở Tiên nhìn nhìn Trương Bắc Phong lạnh lùng cười nói:

- Đem bạn gái của ngươi kêu đến để cho lão tử đùa giỡn nhìn xem ngươi có chịu được hay không?”.

Ngươi...” Trương Bắc Phong sắc mặt âm trầm, hai mắt tức giận nhìn hắn chằm chằm.

“Thế nào? Làm không được thì biến ra chỗ khác, đừng có đứng trước mặt ta chít chít méo mó.”

Sở Tiên đưa tay đưa hắn đẩy ra, lập tức nhìn về đám thanh niên chung bọn với tên Tùng Ca đang vây quanh hắn, cười cười:

- Như thế nào? Muốn ăn thì nhào zô kiếm cơm!”

“Ngươi không biết mình đã đắc tội với ai đâu?”

Tùng ca ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn.

“Tiểu Dĩnh ngươi nhanh chóng ngăn cản bạn trai ngươi lại a, hắn có phải bị bệnh hay không, tự nhiên nổi máu đánh người, có ai đã gây sự với hắn đâu?”

Một vài nữ sinh hướng Tiểu Dĩnh nói. Tiểu Dĩnh trầm mặc, vừa rồi khi hắn nắm tay nàng, nàng liền cảm giác đối phương có chút quá mức, mình muốn rút tay về, nhưng lại không nghĩ tới Sở Tiên đã động thủ.

“Tiểu Tiên bỏ đi!” Tiểu Dĩnh nhìn đám người Trương Bắc Phong cùng Lưu Chí tức giận, có chút lo lắng nói.

“Ha ha, bỏ đi sao?”

Tùng ca cười lạnh nói:

“Đánh huynh đệ của ta các ngươi cho rằng muốn bỏ liền bỏ, nào có chuyện dễ dàng như vậy được, ta hiện tại muốn giết hắn, ai cản được ta?”.

Tùng ca đưa tay hướng phía cổ Sở Tiên chộp tới, lại bị Sở Tiên một phát bắt được cánh tay:

- Ha ha, ngươi thì là cái giẻ rách gì mà đòi chà đạp lên pháp luật, muốn giết ai thì giết, tự coi mình siêu nhân a!”.

“Sở Tiên, ngươi dám... Buông tay ra!”

Lưu Chí lập tức nói.

“Hừ!” Sở Tiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy Tùng Ca lùi phía sau mấy bước.

“Con em ngươi, thằng khố rách, dám đẩy ta!”

Tùng ca bị đẩy được lùi về sau, thẹn quá thành giận, khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy dữ tợn quát.

“Các người không được ẩu đả tại đây, nhanh chóng dừng tay, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát can thiệp.”.

Đúng lúc này có vài người bảo an nhanh chóng hướng phía bên này chạy tới, nhìn bọn người Sở Tiên lớn tiếng quát. Tùng ca nghe được bảo dám lớn tiếng với hắn, định nổi đoá nhưng sực nhớ đến hậu trường của khu du lịch này đành ngậm miệng đưa tay chỉ vào Sở Tiên:

“Tiểu tử ngươi chờ đó, đi ra khỏi đây ta sẽ cho ngươi thấy, đắc tội với ta thì sẽ có kết quả như thế nào.”

“Ha ha!” Sở Tiên cười to, trào phúng nhìn hắn:

- Tùy thời phụng bồi.

“Mấy vị, đã phát sinh chuyện gì mà các người lại bem nhau ở đây?”

Vài người bảo an đã đi tới, nhìn thoáng qua Thâm Hải thấy khuôn mặt hắn sưng phù, trên khóe miệng có máu, cánh tay dường như bị gãy xương, cau mày hỏi.

“Là tên này đánh ta, ta muốn báo cảnh sát bắt hắn đi!”

Thâm Hải ôm cánh tay của mình, bộ mặt thống khổ nói. Vài người bảo an ánh mắt nhìn hướng Sở Tiên, đột nhiên ngẩn người, cảm giác có chút quen mặt, nhưng bọn họ cũng không nhớ đã gặp ở đâu, hỏi Sở Tiên:

“Có phải như vị khách này nói không?”

“Là hắn động thủ trước, căn bản không có ai trêu chọc hắn, tự nhiên hắn nổi điên đánh người khác!”

Trương Bắc Phong chỉ vào Sở Tiên nói.

“Ha ha!” Sở Tiên hướng phía Trương Bắc Phong cười cười, mỉa mai nói:

“Chính ngươi nên biết ta vì cái gì mà đánh hắn.”

“Vị khách nhân này! Bất kể là lý do gì. Ra tay đánh người khác là không đúng, chúng ta chỉ có thể đem chuyện này giao cho cảnh sát xử lý!”

Một người bảo an đối với bọn họ nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, một nam tử mặc bộ vest sang trọng chạy tới, chính là Vương quản lý. Hắn thật vất vả mới được vào làm việc trong Tập Doàn Kim Long hơn nữa còn đạt được chức vị như hiện tại, đối với phần công việc này có thể nói là phi thường trân trọng, vừa nghe tin có đánh nhau liền lập tức thông tri cho Kim tổng sau đó tức tốc chạy tới, hiện tại làng du lịch vừa mới khai trương, cần phải xây dựng tiếng vang thật tốt, tuyệt đối không thể xuất hiện tin đồn xấu, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này của khu du lịch.

“Vương quản lý!” Vài người bảo an thấy được quản lý đã đi tới, vội vàng hô một tiếng, lập tức nói:

- Quản lý! Có hai người khách nhân phát sinh xung đột.”

Vương quản lý nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi đi tới, bất quá khi hắn nhìn thấy đứng nơi đó là Sở Tiên, thì ngẩn người. Sở Tiên là ai thì hắn hoàn toàn nhớ rõ, đó là người có thể cùng Sếp lớn của hắn đi ăn cơm, có thể cùng Kim Sâm Kim Thiếu gia xưng huynh gọi đệ, quan hệ phi thương tốt.

“Sở Công Tử, ngài khỏe chứ? hKông nghĩ tới ngài hôm nay lại qua chơi!”

Vương quản lý có chút cung kính hướng Sở Tiên nói.

“Ha ha! Cùng bằng hữu vui đùa một chút, bất quá phát sinh một ít chuyện không vui, người này dám khi dễ bạn gái của ta!”

Sở Tiên hướng phía Vương quản lý nói. “Là ai? Thực sự là không biết sống chết”.

Vương quản lý nghe được lời của Sở Tiên gật gật đầu, lập tức đối với vài người bảo an bên cạnh nói:

“Báo cảnh sát đi! Có người dám ở chúng khu du lịch Kim Long chúng ta đùa nghịch lưu manh, thật sự là muốn ngồi nhà đá ăn cơm nhà nước rồi.”

Tùng ca ngây dại, Trương Bắc Phong ngây dại, Lưu Chí ngây dại, đằng sau tất cả mọi người đều ngây dại, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin nhìn Sở Tiên cùng vị quản lý trước mắt đây đối thoại. “Này! Chuyện này thực sự chút khó tin à nghen!!”

Bọn họ trừng to mắt, nhất là những người đối với Sở Tiên tự nhận là tương đối hiểu rõ thì bây giờ mắt chữ A mồm chữ O tràn đầy kinh ngạc.

“Vị quản lý này, hiện tại là bằng hữu của ta bị tên họ Sở này đánh a, các ngươi tra cũng không có tra liền mở miệng buộc tội oan uổng người khác, có hay không còn biết đạo lý hả?”

Tùng ca tức giận đối với Vương quản lý có chút chất vấn.

Không có cái đíu gì cần phải tra hết!”

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, một người thanh niên mặc một bộ vét màu đen sang trọng đi tới, hướng phía Sở Tiên cười cười, gật đầu chào.