Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 343: Xuất Kích




Người dịch: ThanhThuy.

Biên: Cẩuca

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

Khí thế là một thứ gì đó vô hình mà không thể sờ mó được nhưng nó thực sự tồn tại.

Ví như tiếng gầm của chúa tể sơn lâm khiến một số loài động vật nằm rạp xuống đất không dám động đậy hay như tiếng gầm của con hổ cũng khiến một số loài động vật run lên bần bật.

Đây đều là những hiệu quả mà khí thế mang lại, nói một cách huyền ảo đó chính là uy lực.

Giết nhiều người thì trên người sẽ có sát khí, người chính trực thì trên người sẽ có chính khí còn Sở Tiên lại phát hiện mình có khí chất của Bá Vương.

Một loại bá khí mà chỉ cần toát ra một chút thôi sẽ khiến tất cả mọi người phải thần phục.

Để khởi động bá khí này thì trước tiên hắn phải khởi động thống trị, từ đó trên người hắn sẽ tự nhiên toát ra một loại khí thế có thể điều khiển tất cả mọi người giống như thần linh vậy.

Bá khí này tuy không ảnh hưởng lớn tới các loài động vật linh trưởng có trí tuệ cao nhưng đối với những loại động vật như chó mèo thì cũng có hiệu quả tương đối lớn.

Sở Tiên có thể hình thành được khí thế này là do hắn thôn tính quá nhiều sinh linh, cùng với việc thay đổi to lớn về tầng lớp sinh mệnh cộng thêm tính thống trị trời phú của hắn nên mới khiến các sinh vật thần phục.

- Chít chít.

Khỉ đuôi dài nhảy lên khoang tàu, trong tay cầm một quả chuối, phấn khích nhìn về phía biển xa.

Sở Tiên nhìn thấy vậy cảm thấy hơi buồn cười liền vẫy vẫy tay gọi nó:

- “Đuôi nhỏ” đến đây nào.

- Chít chít.

Con khỉ lập tức nhảy xuống rồi nằm bẹp trên người hắn.

Sở Tiên ôm lấy nó, nhìn thấy 10 chiếc tàu cá đang lần lượt trở về liền từ tàu hộ vệ bước xuống.

- Ông chủ, ông chủ.

Alvin và đám người lần lượt bước từ tàu cá xuống nhìn về phía Sở Tiên rồi cung kính chào.

- Ừ, điều tra sao rồi?

Sở Tiên mỉm cười hỏi.

Lúc này đã là qua ba ngày kể từ khi xây dựng nhà ở trên hoang đảo rồi, một ngày trước đó đã xây dựng xong mấy căn nhà, căn cứ thiết bị thông tin cũng đã bắt đầu đi vào hoạt động và ngày hôm nay sẽ là ngày ra biển đầu tiên của họ.

- Ông chủ, đám cướp biển này không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu ạ.

Alvin tiến lại gần Sở Tiên vẻ mặt nghiêm túc.

Sở Tiên hơi sửng sốt liền hỏi:

- Sao thế? Các cậu phát hiện ra điều gì sao?

- Trong lúc bọn em đang thăm dò xung quanh thì mấy người anh em đã nhân cơ hội tiến vào trong quần đảo của bộ tộc nguyên thủy, bọn em nhìn thấy bọn chúng có đủ các vũ khí loại nặng như hỏa pháo, xe tăng thậm chí là cả một cỗ máy bay chiến đấu nữa.

Alvin nghiêm túc trình bày.

- Cái gì? Hỏa pháo, xe tăng, máy bay chiến đấu?

Sở Tiên hơi kinh ngạc:

- Sao lại có thể như vậy được.

- Lúc đầu em cũng không tin lắm, đây là những bức ảnh mà người của chúng ta trà trộn vào trong đó và chụp được ạ.

Alvin lấy máy ảnh ra rồi đưa cho Sở Tiên.

Sở Tiên gật gật đầu, nhìn những bức ảnh rõ ràng trước mắt, vẻ mặt hơi chững lại:

- Thực sự không thể ngờ rằng bọn chúng có cả hỏa pháo, xe tăng, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

- Ông chủ, chúng ta phải hết sức cẩn thận bởi đạn pháo và xe tăng đều có thể đặt trên tàu lớn được.

Alvin nhắc nhở nói.

- Yên tâm đi, nếu như những thứ đó thực sự được đặt trên tàu thì chúng ta chắc chắn sẽ nhìn thấy được, các cậu còn thăm dò được gì nữa không?

Sở Tiên gật gật đầu rồi hỏi tiếp.

- Có ạ, Bọn em còn phát hiện được quân số của đám cướp biển Đầu Lâu Trắng không chỉ có bảy, tám mươi người đâu ạ, phải có khoảng hơn trăm người mà vũ khí trang thiết bị của chúng cũng vô cùng tiên tiến.

- Ừ.

Sở Tiên hơi cau mày rồi gật gật đầu, David có thể kiếm được những loại vũ khí tiên tiến từ Đức thì Natta là kẻ giao du trong xã hội đen nên có được những thứ vũ khí tiên tiến đó cũng không có gì lạ, điều duy nhất khiến Sở Tiên hơi bất ngờ đó là bọn chúng có máy bay chiến đấu và xe tăng.

Máy bay thì còn có thể chiến đấu trên biển nhưng xe tăng thì lại hơi thừa thãi.

- Ông chủ, bọn em nghi ngờ máy bay chiến đấu và xe tăng của bọn chúng đều lấy từ Miến Điện.

Lúc này Ore đứng bên cạnh cất lời.

- Em nhớ, ba năm trước, đám cướp biển Đầu Lâu Trắng đã từng cướp bóc một chiếc tàu chở hàng ở trong vịnh Bengal này, khi đó Miến Điện đã trực tiếp cử hải quân đến bao vây bọn chúng nhưng chính phủ Miến Điện lại không tìm thấy bọn chúng, em nghĩ lần cướp bóc đó chắc là liên quan đến vũ khí đạn dược nếu không chính phủ Miến Điện làm gì rảnh rỗi tới mức không có việc gì làm mà điều quân đến vịnh Bengal tìm người chứ.

- Cướp bóc vũ khí đạn dược!

Vẻ mặt Sở Tiên có chút kinh hãi.

- Chắc không phải là vũ khí đạn dược hợp pháp của nhà nước mà là vũ khí buôn lậu.

Ore phân tích:

- Trên thực tế vụ việc cướp vũ khí trên biển không chỉ xảy ra một lần, em nhớ mấy năm trước, cướp biển Somali cũng cướp đoạt một còn tàu, bên trên phát hiện có 32 chiếc xe tăng chủ chiến thời kỳ Liên Xô T- 72, 172 súng bắn lựu đạn các loại, 6 bệ pháo phòng không, thực ra một số thương gia vũ khí đạn dược cũng khá là sợ những vấn đề cướp bóc này.

- Ặc.

Sở Tiên kinh ngạc không kìm được cảm xúc chửi tục một câu:

- Không ngờ bọn cướp biển lại chó như vậy!

- Cái nghề và cái đạo lý sinh tồn này vốn đã có từ mấy thế kỷ trước rồi, sức chiến đấu của bọn cướp biển không hề yếu hơn so với các nước đâu ạ.

Alvin đứng bên cạnh nói thêm vào.

Sở Tiên gật gật đầu:

- Nếu như vậy thì việc cố tình tấn công quần đảo là điều không thể rồi.

- Tốt nhất là không nên, người của bộ tộc nguyên thuỷ cũng không dễ trêu chọc, bọn chúng có thể phách cường tráng, lại biết bắn tên nên có ưu thế uy hiếp khá lớn. Em nghĩ là nên dụ bọn chúng ra biển rồi mới chiến đấu sẽ tốt hơn.

Alvin hơi nhíu mày nói.

- Vậy thì chiến đấu trên biển đi.

- Sở Tiên nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:

- Ta nghĩ chỉ cần thuyền cướp biển của chúng ta chạy vài vòng xung quanh quần đảo đó là có thể dụ bọn chúng ra được.

- Đúng vậy, lần trước ông chủ cướp tàu chở hàng của chúng nên chúng chắc chắn sẽ nhớ tàu cướp biển của chúng ta. Nhưng ông chủ phải hết sức cẩn thận, bởi vũ khí của bọn chúng thực sự rất mạnh.

Alvin nhắc nhở lại một lần nữa.

- Yên tâm đi.

Sở Tiên vừa cười vừa nói tràn đầy tự tin. Chiến đấu trên biển đối với bọn cướp biển Đầu Lâu Trắng thường là súng chiến, còn đối với đám cướp biển Sở Tiên không chỉ súng chiến mà còn cả thuỷ chiến nữa.

Chỉ cần đến lúc đó cho mấy tên người cá lặn xuống đáy biển rồi lén lút trà trộn lên thuyền của bọn chúng thì chiến thắng sẽ dễ như trở bàn tay, dù cho vũ khí của bọn cướp biển Đầu Lâu Trắng có tiên tiến như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngờ rằng đám người của Sở Tiên lại có thể tự do hô hấp bơi lội dưới đáy biển.

- Ngày mai đi tới đó, các cậu hãy chú ý một chút khu vực xung quanh quần đảo, nếu như bọn chúng sử dụng máy bay chiến đấu thì lập tức thông báo cho tôi.

Sở Tiên dặn dò.

- Vâng thưa ông chủ.

Alvin gật gật đầu.

Đám người đi vào trong giữa hoang đảo, rất nhanh chóng đi tới trước một ngôi nhà bốn năm gian, Sở Tiên bước vào gian nhà rộng nhất ở vị trí trung tâm.

Trong căn phòng này có các giàn máy tính, ở giữa có một chiếc màn hình lớn, bảy tám người nhân viên thông tin đang làm việc trong đó.

- Thống kê đến đâu rồi?

Sở Tiên tiến đến rồi hỏi bọn họ.

- Ông chủ, chúng tôi đã thu thập được tài liệu hải quan của năm nước rồi, cho thêm ba ngày nữa chúng tôi sẽ thu thập được toàn bộ các thông tin liên quan tới đường đi và các con tàu trên vịnh Bengal này ạ.

Một nhân viên thông tin nói với Sở Tiên.

- Ừ được.

Sở Tiên hài lòng gật đầu, chỉ cần bọn họ nắm được những số liệu này thì sẽ biết được hàng ngày có bao nhiêu con tàu đi qua vịnh Bengal đến khi ấy là có thể tiến hành thu phí được.

Chỉ cần họ nắm bắt được cái đường đi này thì tiền tài sẽ như nước cuồn cuộn đổ vào, tuy nhiên trước mắt thì vẫn phải hết sức cẩn thận để tránh sự bao vây của quân đội.

- Cái kiểu đối đầu với tất cả mọi người như thế này có thực sự tốt không nhỉ?

Sở Tiên nghĩ ngợi trong lòng nhưng rất nhanh chóng hạ quyết tâm.

Cướp đoạt dựa trên bản lĩnh mặc kệ nó có tốt hay không, dù sao sau này hắn cũng không cần phải tham dự vào nữa mà tất cả sẽ chỉ cần dựa vào bọn người cá là được.

Sở Tiên cười một cách vô lại, sau này một khi có thể gióng trống khua chuyên uy hiếp những con tàu đi qua thì hắn sẽ rút lui, mà nếu như có quay lại thì cũng sẽ không dùng bộ mặt thật của mình.

- Vấn đề về thông tin đã xử lý xong rồi, giờ chỉ cần xử lý nốt bọn cướp biển Đầu Lâu Trắng và một số bọn cướp biển khác trên vịnh Bengal này là chúng ta có thể rút lui.

Sở Tiên nghĩ trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tiên bước lên tàu hộ vệ, Hổ Nhất, Hổ Nhị và đám người cá sớm đã đứng đợi ở đó.

- Mày đi xuống đi, không được chạy lung tung ở đây.

Sở Tiên ném “đuôi nhỏ” xuống bờ rồi nói với nó.

- Chít chít.

“Đuôi Nhỏ” đứng lên bằng hai chân sau rồi nhìn hắn bằng ánh mắt linh động.

Sở Tiên nhìn con khỉ đáng yêu của mình rồi vẫy vẫy tay với nó.

Tàu hộ vệ rời đi rồi nhanh chóng lao về phía quần đảo của bộ tộc nguyên thuỷ. Sở Tiên cầm một điếu thuốc và một một khẩu súng AK trong tay, nhìn mặt biển mỉm cười.

Hắn cũng muốn thưởng ngoạn một chút mùi vị của cướp biển.

Bộ lạc nguyên thủy này vô cùng nổi tiếng ở các nước lân cận, bởi người của bộ tộc nguyên thủy trên quần đảo này không giao du với bên ngoài nên có rất ít tàu thuyền dám tới gần, trước kia có một số chiếc tàu do vô tình tiến gần đến mà bị người của bộ tộc nguyên thủy này đánh chết mất mấy mạng người.

- Không biết bọn cướp biển Đầu Lâu Trắng làm thế nào mà giao du được với người của bộ tộc nguyên thủy này nhỉ? Nơi đây quả thực là một nơi ẩn náu rất tự nhiên, nếu như không nhờ Ore thì e rằng mọi người đều không biết đây chính là căn cứ địa của bọn cướp biển Đầu Lâu Trắng.

Sau hai tiếng di chuyển, Sở Tiên nhìn thấy một quần đảo nhỏ lọt vào trong tầm mắt của mình.

- Đây là? Quần đảo này quái dị quá!

Tàu hộ về tiến đến gần diện mạo của quần đảo lọt vào trong tầm mắt, Sở Tiên nhìn quần đảo này bằng ánh mắt kỳ dị.

Quần đảo này không giống như những quần đảo khác, ở một phía sườn bị nứt thành một cái miệng lớn sâu khoảng hơn chục km rộng khoảng hơn 30 mét, không nhìn thấy bờ bến, cây cối mọc um tùm bai bên, có dừa, chuối và rất nhiều loại cây khác mà Sở Tiên không biết.

- Quả thực rất kỳ lạ.

Sở Tiên dùng sóng âm để tham dò rồi cảm nhận một cách hiếu kỳ nhưng do khoảng cách tương đối xa nên không cảm nhận được gì.

- Alvin nói tàu thuyền của bọn cướp biển được giấu trong một cái khe nhỏ, hóa ra là ở cái khe này, quả thực rất dễ giấu.

Sở Tiên lấy ống nhòm ra rồi nhìn vào bên trong.

Nhưng do khe nứt đó không được thẳng lắm nên hắn không nhìn thấy được gì.

- Quần đảo này quả không tồi, tốt hơn rất nhiều so với hoang đảo hiện tại mà Ore đang cai quản, diện tích cũng lớn hơn rất nhiều chẳng trách mà lại có người sinh sống ở đây.

Sở Tiên nhìn từ phía xa, tàu hộ vệ cũng đang nhanh chóng tiến gần đến.