Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 340: Được Một Mất Mười




Người dịch: Kandy.

Biên: Cẩuca

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

- Đánh, đánh mạnh vào.

Trịnh Phong Quốc nhìn đám chó chết thảm của mình đứng bên cạnh phẫn nộ hét lên.

- Dừng tay, dừng tay lại.

Long đại ca ngẩng đầu hoảng sợ nhìn mười tên thanh niên lực lưỡng rồi gào lên thảm thiết.

- Bụp!

Ngạc Nhất sút một chân vào mặt hắn, máu tươi đột nhiên chảy ra.

- Được rồi.

Lão Tầm đứng bên cạnh xem rồi kêu đám người dừng lại.

Đám người cá lập tức dừng lại, Long đại ca cùng đám du côn của mình ngã gục dưới đất, thằng thì ôm đầu, thằng thì ôm bụng, cảnh tượng vô cùng bi thương.

- Các người đánh chết ba con chó và đập phá chậu hoa nhà ông Trịnh, các người định bồi thường như thế nào đây?

Lão Tầm đến bên cạnh Long đại ca rồi đá đá vào người hắn.

- Tôi….

Sắc mặt của Long đại ca đột nhiên thay đổi, trước nay đều là bọn chúng đi hỏi đòi tiền người khác mà nay là bị kẻ khác đòi tiền, đột nhiên thay đổi góc độ khiến hắn nhất thời phản ứng không kịp.

- Nếu như không bồi thường thì chúng tôi chỉ còn cách đưa các người đến đồn cảnh sát, các người tự ý xông vào nhà người khác rồi gây chuyện, đây là phạm pháp rồi, hơn nữa chúng tôi cũng quen biết một vài đồng chí cảnh sát tội như các người đất ít nhất cũng sẽ bị bỏ tù một năm.

Lão Tầm vừa cười vừa nói với đám du côn.

- Các người…..

Long đại ca mặt mày sưng húp cắn chặt răng đáp lời:

- Các người muốn đền bao nhiêu thì chúng tôi đưa bấy nhiêu.

Lão Tầm không nói gì nữa mà quay sang nhìn Trịnh Phong Quốc.

- Các người đập chết ba con chó mà tôi nuôi từ nhỏ tới lớn lại còn đập chậu hoa của tôi nữa, đưa năm vạn đây thì chuyện này coi như xong.

Trịnh Phong Quốc nói.

- Năm vạn, bọn tôi chỉ đập chết ba con chó và đập vỡ chậu hoa thôi mà, ông đừng có mà há to miệng quá.

Long đại ca nghe thấy vậy, vẻ mặt âm trầm bất mãn nói lại.

- Không đưa cũng được, đập cho các người một trận nữa, lỡ như không cẩn thận đánh gãy chân gãy tay thì xin lỗi nhé.

Lão Tầm đứng bên cạnh vừa cười vừa đáp.

- Được, năm vạn, bọn tôi đền.

Long đại ca định cãi cố nhưng nhìn thấy đám người cá bên cạnh cầm gậy trong tay liền lập tức đồng ý.

- Được, chuyển tiền cho Trịnh Phong Quốc.

Lão Tầm gật đầu rồi cười với bọn chúng:

- Tôi biết là các người nhận tiền của tập đoàn Chu Thị đến để cưỡng chế di dời, nói cho các người biết 11 hộ dân ở đây chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ rồi, trừ khi họ đồng ý nếu không đừng mơ có thể cưỡng chế di dời được. Nếu như họ còn tiếp tục tìm các người đến đây gây chuyện thì sẽ không giải quyết đơn giản như thế này nữa đâu.

- Được rồi, nhắc lại lần cuối có những chuyện mà đám du côn các người không thể can dự vào được đâu, mau cút đi.

Lão Tầm nhìn đám du côn bằng ánh mắt khinh thường sau đó nói mấy câu với Trịnh Phong Quốc rồi đưa đám người cá rời đi.

Đám người Long đại ca nhìn thấy đám người cá rời đi, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt sửng sốt đứng dậy rồi ôm lấy người.

Long đại ca ôm mặt nhìn thấy Trịnh Phong Quốc đứng bên cạnh đang cười đắc chí bức xúc tới mức chảy cả máu cam.

- Có nhân vật lớn che chở cho tôi, các người tốt nhất đừng nghĩ tới việc đến báo thù nữa, có một số người các ngươi không thể đụng chạm vào được đâu.

Trịnh Phong Quốc nhìn đám du côn bằng ánh mắt phẫn nộ rồi nói đầy cảnh giác.

- Nhân vật lớn?

Đám du côn Long đại ca nghĩ về đám người vừa ẩu đả khi nãy liền run lên bần bật.

- Đi thôi, lần này chúng ta bị hãm hại rồi.

Long đại ca nghĩ lại những lời mà Lão Tầm nói rồi u uất ra về.

- Anh Long, đây rõ ràng là có người cố ý đối đầu với tập đoàn Chu Thị cản trở việc di dời, vậy mà mình còn ngốc nghếch nhúng tay vào, giờ không lấy được tiền lại còn bị đánh một trận và bồi thường mất 5 vạn nữa chứ.

- Mẹ kiếp, tập đoàn Chu Thị!

Long đại cắn chặt răng, xoa xoa mặt rồi gọi điện cho người liên hệ với mình của tập đoàn Chu Thị.

- Ha ha, sao rồi anh Long? giải quyết nhanh vậy cơ à?

Đối phương nhận được điện thoại của Long đại ca, vô cùng mừng rỡ hỏi.

- Giải quyết cái con mẹ gì.

Long đại ca nghe thấy tiếng cười của đối phương không nhịn được thét lớn:

- Mẹ kiếp chúng mày có phải cố ý đem bọn tao ra làm trò đùa đúng không? Có người cố ý cản trở việc di dời nên chúng mày tìm bọn tao ra làm bia đỡ đạn đúng không? Đm cả nhà chúng mày, bây giờ anh em bọn tao bị đánh trọng thương lại còn bị hố mất 5 vạn, mày nói đi phải làm thế nào bây giờ?

Đối phương nghe thấy Long đại ca tức giận trần tình rồi hiểu ra một số vấn đề trong đó:

- Cái gì? Long ca nói có kẻ đối đầu với bọn tôi sao? Tại sao lại có thể như thế được, không phải chính là đám hộ không chịu di dời đó thôi sao?

- Những hộ không chịu di dời cái con mẹ mày ý, người ta gọi điện kêu cả năm, sáu mươi người đến đánh cho bọn tao một trận nhừ tử lại còn bảo bọn tao không được can dự vào chuyện này nữa, mày nhanh chóng đến xem tình hình anh em bọn tao bị thương đi rồi trả tiền thù lao nữa, nếu không chuyện này sẽ không xong đâu.

Long đại ca tức giận xả một tràng dài.

Về việc hắn nói ra là năm sáu mươi người thì dĩ nhiên hắn không thể nói là đối phương có mười người mà đánh gục hai mươi người bọn hắn được bởi như vậy sẽ rất mất mặt về sau làm sao mà tiếp tục hành tẩu giang hồ được nữa.

Đám đàn em nghe thấy những đó của Long đại cả liền giơ ngón tay cái lên ra vẻ tán đồng, bị đánh không sao quan trọng là không được để mất mặt

- Đây….

Đối phương nghe Long đại ca nói xong vẻ mặt chững lại:

- Có kẻ cố tình đối đầu với chúng tôi sao?

- Có hay không thì các người tự cho người đến gây sự với đám hộ không chịu di dời kia đi là biết ngay nhưng mà nhắc nhở các người đem theo nhiều người vào, hơn hai mươi anh em bọn tao còn không thể địch nổi, còn nữa chuyện này là trách nhiệm của các người, trả tiền thù lao như đã thỏa thuận còn tiền thuốc thang bọn tao sẽ tự lo.

Long đại ca vẻ mặt trầm lắng nói.

- Ông đợi chút, tôi gọi điện thoại hỏi đã.

- Cho mày nửa ngày, nếu như không giải quyết cho anh em tao thì đừng trách bọn tao vô tình.

Long đại ca phẫn nộ uy hiếp.

Đối phương trầm tư một lúc rồi cũng đồng ý nhận lời, tắt máy xong liền báo cáo sự việc với cấp trên.

Chuyện này rất nhanh chóng truyền tới tai của Chu Thắng Văn.

- Bụp!

Chu Thắng Văn tức giận ném điện thoại xuống bàn, gân xanh nổi đầy trên mặt.

- Mười một hộ không chịu di dời, sau lưng có kẻ trợ giúp, chắc chắn là do Sở Tiên làm.

Chu Thắng Văn có chút hoảng hốt bởi đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này.

Những hành động của Sở Tiên theo như đánh giá của Chu Thắng Văn là vô cùng điên cuồng, đây rõ ràng là quá liều mạng.

Mấy ngày trước, hắn được biết bên cạnh các nhà hàng Cổ Đạo Thực Phổ ở thành phố Hải Thanh này mọc lên những nhà hàng mới đang sửa sang, nghe thấy vậy trong lòng đột nhiên chững lại rồi lập tức cho người đi điều tra.

Và kết quả khiến hắn hơi bối rối đó là ông chủ của những nhà hàng mới mọc đó cùng là một người và người đó chính là Sở Tiên.

Sau khi nhận được tin đó thì hắn đã lập tức lái xe đến chỗ nhà hàng của mình rồi nhìn thấy nhà hàng mới bên đối diện không hề kém gì so với nhà hàng của mình, sắc mặt lập tức sầm lại.

Hắn không ngờ rằng lại gặp phải kẻ điên như vậy, cùng một vị trí mà có tận hai nhà hàng, sau này chắc chắn sẽ phải cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà điều này chắc chắn sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho cả hai bên.

Cho dù Chu Thắng Văn rất tự tin về nhà hàng của mình nhưng chuyện này vẫn khiến hắn có chút bế tắc trong lòng.

Mà nay bên nhà đất cũng gặp phải vấn đề, các hộ không chịu di dời, gặp phải các hộ không chịu di dời này thực ra không sợ lắm nhưng gặp phải những hộ đã không chịu di dời lại còn cố tình đối đầu với mình thì quả là cô cùng khủng khiếp, đã thế lại một lúc mười một hộ liền.

Nếu như không giải quyết được mười một hộ này thì không thể thi công được.

- Mẹ kiếp, mười một hộ ít nhất cũng phải bỏ ra hai nghìn vạn mới có thể khiến họ phối hợp với mình, đm hai nghìn vạn chẳng phải là chơi mình sao?

Mắt Chu Thắng Văn liên tục giật giật.

- Nếu như cộng thêm việc trang hoàng năm cái nhà hàng mới kia, món đầu tư này không dưới bốn, năm nghìn vạn, điên rồi, quả thực là điên con mẹ nó rồi.

- Dám đầu tư cả sáu, bảy nghìn vạn chỉ là vì đối đầu với mình sao, tận sáu bảy nghìn vạn tiền vốn đầu tư đấy.

Sắc mặt Chu Thắng Văn hết sức khó coi, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải kẻ điên như vậy, đối đầu với hắn bằng bất cứ giá nào, bỏ ra cả mấy nghìn vạn.

Thủ đoạn được một mất mười này khiến Chu Thắng Văn cảm thấy khiếp sợ, nếu như đối phương cứ đối đầu với hắn như vậy thì phải làm thế nào?

- Thân phận của đối phương quá bí hiểm, chỉ là ông chủ của một cửa hàng bể cá cảnh mà có giá trị cả mấy tỷ, không biết hắn còn sản nghiệp khác nào nữa không? Dù sao thì lai lịch của hắn rất thần bí.

Sắc mặt của Chu Thắng Văn khó coi lạ thường.

Hắn tự chất vấn mình trên thương trường đã đắc tội với không ít người thậm chí có rất nhiều người có thân phận và địa vị ngang bằng với hắn.

Mọi người đều nói thương trường như chiến trường nhưng đi tới địa vị như ngày hôm nay thì hắn đã là tướng quân trên chiến trường rồi, chỉ cần nắm được đại quân xông pha chiến đấu là được, cùng lắm cũng chỉ tổn thất một vài binh tốt rất khó tổn hại đến mình được. Cho dù có bày trận với những kẻ cùng cấp thì nhiều nhất cũng chỉ tổn thất một ít binh lực mà không phải liều mạng tới mức kẻ sống kẻ chết.

Nhưng này đột nhiên gặp phải một đội cảm tử, trực tiếp cầm dao cầm súng đọ thân với mình mà hoàn toàn không để ý đến tổn thất. Hơn nữa đối phương lại không hề yếu hơn mình thậm chí binh lực còn cao hơn cả mình nữa, kiểu đấu tranh không thể trốn tránh này chắc chắn sẽ bị tổn thất rất lớn.

- Đáng chết, tên Trần Quân ngu dốt kia tại sao lại đụng chạm vào kẻ địch mạnh như vậy.

Chu Thắng Văn ngồi trên ghế, sắc mặt không ngừng biến đổi.

- Việc di dời giải quyết không tốt sẽ gây ra tổn thất rất lớn, chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, phải chịu thua sao?

Chu Thắng Văn nhắm mắt lại rồi thở dài đầy mệt mỏi.

Việc di dời ở tiểu khu Thôn Nam họ đã trả một khoản tiền đền bù cho việc di dời khá lớn rồi, mà làm nhà đất phần đa đều là vay mượn từ ngân hàng và đương nhiên tập đoàn Chu Thị cũng không ngoại lệ.

Vốn đã lên kế hoạch ổn thỏa, đợi sau khi xây nhà xong là có thể trả hết khoản vay của ngân hàng nhưng nếu như không thể thi công vậy thì tiền lãi ngân hàng sẽ dồn lên thành một con số khổng lồ, như vậy có nghĩa là càng mất thời gian thì tổn thất của họ sẽ càng lớn.

Mà nếu dùng tiền của công ty để đắp vào khoản tiền lớn này thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của công ty.

- Đáng chết, không ngờ lại có loại người như vậy.

Chu Thắng Văn ngồi bật dậy, do dự một chút rồi rút điện thoại ra gọi cho số điện thoại lạ hôm trước vừa gọi đến.

- Tắt máy?

Chu Thắng Văn nghe thấy tiếng điện thoại thông báo liền chững lại sắc mặt trở nên u ám.

Lúc này, Chu Thắng Văn không hề biết là Sở Tiên đã lên máy bay bay sang Mỹ.

Cuộc đối đầu khốc liệt với tập đoàn Chu Thị Sở Tiên không mấy để tâm, thậm chí cả mấy nghìn vạn bỏ vào trong đó hắn cũng không thấy tiếc.

Bởi tầm mắt của Sở Tiên giờ đây không chỉ ở thành phố Hải Thanh nhỏ bé này nữa rồi.

Và hắn cũng không để ý lắm tới những khoản tiền này.

Thứ mà hắn muốn làm bây giờ là chinh phục đại dương.