Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 338: Trò Chơi Bắt Đầu




Người dịch: ThanhThuy

Biên: Cẩuca

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

- Một hai năm là đủ rồi, với nhà đất bọn họ không thể kéo dài lâu được.

Sở Tiên cười nhạt, hai hôm nay hắn cho lão Tầm và đám người cá đi điều tra tất cả các tài liệu của tập đoàn Chu Thị.

Và trong đó Sở Tiên phát hiện ra một cơ hội không tồi.

Thời gian trước, tập đoàn Chu Thị nhận được quyền khai phá ở một tiểu khu cũ cách trung tâm thành phố không xa để tiến hành phá bỏ và xây mới.

Xây dựng tiểu khu mà lại cách trung tâm thành phố không xa, lợi nhuận gần như là 100%, việc mà tập đoàn Chu Thị phải làm hiện nay đó là di dời người dân ở khu vực đó đi.

Và việc họ phải làm cũng chính là phá dỡ và di dời.

Chuyện di dời nói dễ thì cũng dễ chỉ cần đưa ra mức bồi thường vừa ý thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì và có thể nhanh chóng khởi công.

Đây không phải là lần đầu tiên tập đoàn Chu thị làm việc này nên họ rất thành thục, nắm bắt rất rõ kỳ vọng của các chủ hộ nên về cơ bản đã đàm phán ổn thỏa chỉ đợi ký hợp đồng là xong.

Giao nhà, giao tiền, di dời là chuyện tốt đối với rất nhiều chủ hộ, nên hầu như không có mấy người phản đối.

Nhưng ngày hôm qua, Lão Tầm đã liên hệ với một số thanh niên độc thân và một số hộ gia đình trong tiểu khu.

Tiểu khu này không phải là loại nhà cao mấy tầng mà chỉ là nhà vườn vô cùng lạc hậu, nhưng quy hoạch khá là gọn gàng đều chỉ có 2 tầng.

Lão Tầm đã nói chuyện xong với mười mấy chủ hộ, cho họ tiền và yêu cầu họ không được đồng ý di dời.

Hơn chục hộ gia đình này dưới sự cám dỗ của đồng tiền liền nhanh chóng đồng ý.

“Tập đoàn Chu Thị đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tiếp sau chúng ta sẽ chơi từ từ, đến khi nào giao người cho ta thì chuyện này mới chấm dứt.”

Sở Tiên cười lớn rồi đi vào trong nhà.

Khu Thôn Nam là một tiểu khu rất lâu đời, bởi nơi đây có nhiều rừng, xanh hoá tương đối tốt nên mấy năm trước không bị phá đi xây dựng lại.

Nhưng cùng với sự phát triển về kinh tế, xung quanh đây đều đã toàn là nhà cao tầng cao ốc, nên một số thương gia nhà đất đã đặt mục tiêu vào mảnh đất vàng ngọc này.

Cuối cùng tập đoàn Chu Thị giành được quyền khai phá tiểu khu này, dĩ nhiên trên tiền đề là phải ổn định chỗ ở cho các hộ gia đình trong tiểu khu.

Tập đoàn Chu Thị giành được chiếc bánh ngọt này vô cùng phấn khích nên đưa ra mức chi phí di dời cho các hộ gia đình ở đây không hề thấp.

Sáng nay, nhân viên bên phòng công tác di dời của tập đoàn Chu Thị đến tiểu khu để ký kết hợp đồng và thu giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Một khi ký kết xong hợp đồng thì lập tức có thể tiến hành công tác di dời.

Công việc di dời ở tiểu khu Thôn Nam này đối với người của tập đoàn Chu Thị quả là nhẹ nhàng, bởi bọn chúng đã tìm hiểu trước rồi, có rất ít hộ không chịu di dời và những hộ đó đã được giải quyết ổn thoả.

Còn về phương pháp giải quyết thì đương nhiên là cám dỗ rồi.

Khi họ đến tiểu khu này thì nơi đây đã vô cùng hoang sơ, không có nhiều hộ sinh sống, về cơ bản sớm đã rời đi, bây giờ chỉ cần giải quyết nốt đám hộ cuối cùng này thì nhiệm vụ của họ sẽ được hoàn thành.

- Hôm nay nữa là sẽ kết thúc có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi.

Một gã trung tuổi vừa cười khà khà vừa nói với đồng nghiệp của hắn.

- Tối chúng ta sẽ làm một bữa, ăn uống thoả thích.

- Được, được, mấy anh em chúng ta uống với nhau một chút, mấy hôm nay nói nhiều khô hết cả miệng lưỡi.

Mấy người đó đến một khu văn phòng tạm mới dựng lên rồi lần lượt gọi điện thoại cho các chủ hộ đến ký hợp đồng.

Rất nhanh từng hộ gia đình đến ký kết hợp đồng di dời, đến tầm chiều thì hầu như đã ký gần hết.

- Vẫn còn mười một hộ nữa, chúng ta gọi điện thoại giục thôi, hôm nay làm xong để ngay mai nghỉ ngơi.

Gã trung niên nhìn tài liệu trong máy tính rồi nói.

- Được.

Mọi người gật đầu đồng ý rồi thi nhau gọi điện thoại.

Nhưng, điều khiến họ hết sức ngạc nhiên đó là gọi 11 cuộc điện thoại trong đó có 3 cuộc không nghe máy còn lại 8 cuộc họ đều nói không có thời gian đến ký hợp đồng.

Điều này khiến bọn họ có chút bối rồi, mấy hôm trước đều đã nói xong hết rồi mà bây giờ lại bảo là không có thời gian, đây không phải là đang chơi chúng ta sao?

Nhưng họ cũng đành phải ngậm ngùi bất đắc dĩ, chủ hộ nói không có thời gian thì mình cũng không còn cách nào khác chỉ có thể nài nỉ khuyên nhủ họ ngày mai đến ký thôi.

Đám người buồn bã ra về, sáng sớm ngày hôm sau lại phải đến văn phòng gọi điện thoại kêu họ đến ký hợp đồng.

Lần này, 11 cuộc điện thoại vẫn là 3 cuộc không gọi được và số còn lại vẫn là lý do không có thời gian.

Việc này khiến đám người họ đứng ngồi không yên.

- Đi, chúng ta đi đến từng nhà từng hộ xem sao, họ không có thời gian chúng ta đành phải đi tìm họ thôi.

Một gã trung niên phát biểu ý kiến.

- Được, chúng ta cùng đi xem thế nào, hy vọng là không xảy ra vấn đề gì.

- Điều này là không thể. Đám người họ cau mày trong lòng có một dự cảm không tốt.

Ngay sau đó, đám người họ đi đến gia đình đầu tiên thì nhìn thấy cổng khoá chặt, sắc mặt trở nên khó coi:

- Mẹ kiếp, không ở nhà, chúng ta đi nhà khác xem sao.

- Nhà này có người.

Nhìn thấy cổng mở to đám người họ thở phào nhẹ nhõm rồi gõ cửa:

- Có ai ở nhà không?

- Có, có chuyện gì thế? Trịnh Phong Quốc đang ở trong nhà chạy ra ngoài nhìn:

- Mấy người tìm ai thế? có chuyện gì không?

- Khà khà, là ông Trịnh Phong Quốc đúng không ạ? chúng tôi là người bên công tác di dời.

Một gã trung niên mỉm cười nói.

- À, thế có chuyện gì không? Trịnh Phong Quốc biết rõ vấn đề nhưng vẫn cố tình hỏi.

- Tìm ông để ký cái hợp đồng di dời mà mấy hôm trước chúng ta đã thoả thuận rồi đấy, hôm nay gọi điện nhưng không ai nghe máy nên chúng tôi đến xem thế nào.

Gã trung niên cười nói rồi cầm hợp đồng đến gần.

- Ồ, di dời hả?

Trịnh Phong Quốc gật đầu rồi đột nhiên đổi giọng:

- Tôi không dự định di dời đâu, sống ở đây rất tốt.

Đám người kia hơi sửng sốt, hỏi gấp:

- Ông Trịnh, không phải chúng ta đã sớm thoả thuận xong với nhau rồi sao? Sao giờ lại hối hận rồi? Ông có gì không vừa ý sao?

- Không có gì là không vừa ý cả chỉ là không muốn dọn đi mà thôi.

Trịnh Phong Quốc lắc lắc đầu.

- Đây....

Mấy người họ vẻ mặt sửng sốt:

- Ông Trịnh, chúng tôi có công văn rồi, ông bắt buộc phải dời đi, nếu như ông có gì không vừa lòng thì có thể nói ra.

- Bắt buộc phải dọn đi?

Trịnh Phong Quốc nhếch mép cười:

- Được thôi, cấp cho tôi hai ngôi nhà và một nghìn vạn tiền mặt.

Đám người kia nghe thấy những lời này mặt xám xịt, lại còn dám to mồm nữa:

- Ông Trịnh, ông đừng có đùa chứ, người khác di dời đi cũng chỉ có 2 căn nhà và hơn một trăm vạn, giờ ông lại mở mồm đòi một nghìn vạn, làm sao mà có thể được.

- Vậy thì thôi đi, các người bồi thường cho tôi quá ít, dưới một nghìn vạn thì đừng có tìm tôi.

Trịnh Phong Quốc lắc đầu rồi đi thẳng vào trong nhà.

- Ồng....tại sao ông lại như thế chứ? hai hôm trước chẳng phải đã đàm phán xong rồi sao? nghĩ đến tiền nên phát điên rồi chắc?

- Nhà của tôi các người muốn mua thì đưa số tiền trên ra, thấp hơn thì đừng nói chuyện với tôi.

Giọng nói bực bội của Trịnh Phong Quốc từ trong nhà vọng ra.

- Nói cho ông biết, ông đừng có mà mơ tưởng, căn nhà này bắt buộc phải dỡ, mức tiền mà chúng tôi đưa ra đã là quá cao rồi.

- Các người nói cao là cao sao, còn với tôi thì là quá thấp, sao hả? Chả nhẽ các người định cưỡng chế tôi dỡ nhà sao? Nói cho các người biết nếu không trả đúng số tiền đó thì đừng hòng bắt tôi ký.

Trịnh Quốc Phong nói một cách trắng trợn.

Chỗ di dời này không phải là di dời công ích, bảo dọn đi thì nhất định phải dọn đi, đây là di dời thương nghiệp mà di dời thương nghiệp thì có lợi rất lớn cho các chủ hộ, nếu như không vừa ý thì sẽ là hộ bị cưỡng chế di dời.

Trịnh Quốc Phong sớm đã nhận được rất nhiều lợi ích lớn hơn mà đối phương lại còn bảo đảm sự an toàn cho hắn khiến hắn không phải lo lắng về sau.

- Đi thôi, loại người này không thể nói chuyện bằng lý lẽ được.

Gã trung niên cắn chặt hai hàm răng nhìn vào trong căn nhà một cái rồi đi thẳng ra bên ngoài.

- Phải làm sao bây giờ, tên này rõ ràng là không muốn dời đi.

- Không sao, chúng ta không cần phải lo, những hộ không đồng ý rời đi chúng ta sẽ nói với công ty là được rồi dù sao thì phần hậu kỳ sẽ có người khác lo liệu xử lý.

Trên khuôn mặt của gã trung niên lộ ra vẻ lãnh đạm.

- Được, loại người này là rượu mời không uống uống rượu phạt đây.

Làm nghề khai phá nhà đất thì những hộ không chịu rời đi này rất hay gặp, có người thì thực sự không muốn dọn đi nhưng phần đa là muốn đòi thêm phí di dời cao hơn.

Đối với những loại người này, bọn họ đương nhiên sẽ có phương án đối phó mà thử trăm lần đều được cả trăm.

Đám người kia có chút tức giận rồi tiếp tục đi tới những nhà tiếp theo và điều mà họ không thể ngờ tới đó là tất cả các hộ còn lại đều từ chối việc di dời.

Điều đó khiến họ cảm thấy tức giận nhưng lại cũng rất nghi ngờ, rõ ràng là đã đàm phán xong hết rồi tại sao bỗng nhiên lại thay đổi? Mà điều kỳ lạ đó là tất cả các hộ đó đều yêu cầu bồi thường 2 căn nhà và một nghìn vạn tiền mặt.

- Đáng ghét, đám người này không lẽ đã thông đồng lại với nhau?

Gã trung nên khó chịu mắng chửi, nếu như không giải quyết xong vấn đề di dời này thì đãi ngộ của bọn họ cũng sẽ bị giảm đi.

- Làm sao bây giờ? Đám người ấy rõ ràng là đã thông đồng với nhau rồi, một nghìn vạn, họ thực sự phát điên vì tiền rồi.

- Chúng ta đã thẳng thắn nói là năm vạn mà họ còn không lay động gì, xem ra lòng tham của họ quả là lớn.

- Chuyện này chúng ta lại tiếp tục vận động thêm vậy, nếu như thực sự không thể giải quyết được thì sẽ giao lại cho công ty.

- Mười một hộ từ chối di dời đấy, nếu như bọn họ kiên quyết không đồng ý thì chúng ta cũng không thể thi công được.

Đám người họ bàn luận xôn xao, ngày thứ hai bọn họ tiếp tục đến từng nhà hết khuyên bảo lại đến nhắc nhở nhưng không thu được kết quả gì vẫn là một câu trả lời không vừa lòng với mức tiền bồi thường.

Buổi trưa hôm đó, cả đám người đang ngồi trong văn phòng, một gã trung niên liền nói:

- Chuyện này chúng ta không thể giải quyết được rồi, giao lại cho người ở công ty thôi.

- Ừ, đối phương rất lạ, dường như muốn đối đầu với chúng ta vậy. Cả đám người nhao nhao nói.

- Không sai, bọn họ đa phần là thanh niên chưa vợ, hình như là muốn nhiều lợi ích hơn nữa, thôi vậy, công việc tiếp sau không phải do chúng ta quyết định rồi, thanh niên chưa vợ, khà khà, vừa hay.

Họ đã thực sự hết cách với mười một hộ không chịu di dời kia nên đành phải phản ánh lại với cấp trên của công ty.

Với những hộ không chịu dời đi được voi đòi tiên này, bọn họ sẽ dùng biện pháp đặc biệt, khi ấy không ký cũng phải ký.