Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 332: Gậy Ông Đập Lưng Ông




Người dịch: Vô Thần

Biên: Cẩuca

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

Cục trưởng Lý đứng bên cửa sổ cau mày thật sâu nhìn cỗ xe rời đi, một xe cảnh sát đi đầu tiên, đi theo sau có bảy tám chiếc xe, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi bên trong.

- Không biết thằng điên nào không có mắt.

Cục trưởng Lý tức giận nện một đám lên mặt bàn.

Đến bây giờ ông vẫn không thăm dò được lai lịch của Sở Tiên, không biết được những lá bài tẩy của hắn, cục trưởng Lý hoàn toàn mơ hồ, kể cả con hắn cũng không biết rõ ràng về Sở TIên.

Nhưng lần nào Sở Tiên cũng đều mang đến cho mình những bất ngờ, lúc vừa quen biết thì hắn đã có qua lại với thị trưởng Hồng, về sau thị trưởng Hồng đột nhiên thăng quan vượt liền hai cấp, vì hai người làm cùng một đội ngũ nên cục trưởng Lý biết rõ năng lực của thị trưởng Hồng, hắn tuyệt đối không thể thăng liền hai cấp được. Nhưng kết quả là hắn lại thăng liền hai cấp quan.

Nghĩ đến thái độ của thị trưởng Hồng, rất nhiều người có thể khẳng định việc thị trưởng Hồng thăng vượt cấp có liên quan đến người thanh niên này.

Về sau có một lần cục trưởng Lý được mời dự tiệc thì tình cờ biết Sở Tiên quen biết người thừa kế gia tộc có gia tài chục tỷ ở Kinh Hải, quen biết ông trùm vận chuyển đến từ nước Mỹ, kinh khủng hơn là hắn còn quen biết người thừa kế đại gia tộc cấp cao ở Châu Âu, cũng là Hầu Tước nước Anh.

Loại người khủng bố có mối quan hệ rộng như vậy thật khiến người kinh hãi, không nói quá khoa trương khi nói là ở đất Trung Quốc này thì một số nhà giàu đỉnh cấp cũng chưa chắc những mối quan hệ như hắn.

- Hi vọng hắn không làm lớn chuyện sự việc lần này.

Sắc mặt cục trưởng Lý có chút không dễ chịu, hắn là cục trưởng cục cảnh sát trị an thành phố này, nếu như có chuyện lớn xảy ra, trách nhiệm đầu tiên chính là của hắn

Do dự một chút, cục trưởng Lý liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hồng Thành Hải.

- Tiểu Lý, có chuyện gì không? Rất nhanh, đối diện truyền đến thanh âm trầm ổn.

Cục trưởng Lý không chút do dự, lập tức đem việc của Sở Tiên kể lại một lần cho Hồng Thành Hải.

Điện thoại đối diện trầm mặc một hồi, cục trưởng Lý cũng không dám lên tiếng, trong khoảnh khắc hô hấp đều ngừng lại.

- Ngươi phối hợp một chút là được, còn lại không cần quản việc này, nếu như sự việc bị làm lớn chuyện ta sẽ ra mặt nói một tiếng với cấp trên, ngươi không cần lo lắng.

Cục trưởng Lý nghe xong lời nói của Hồng Thành Hải trong lòng giật mình, vội vàng nhẹ gật đầu:

- Được rồi lãnh đạo, tôi biết nên làm như thế nào.

Cúp điện thoại, cục trưởng Lý lại trầm mặc một hồi, sau đó thở một hơi dài:

- Thật sự quá khủng bố.

Tất nhiên cục trưởng Lý không biết, trên tầng lớp lãnh đạo cao nhất ở trung ương có một lão giả còn thiếu Sở Tiên một món nợ ân tình.

Ngồi trên xe cảnh sát, Sở Tiên trực tiếp đến thẳng địa chỉ quán ăn ở đường Cổ Ốc, vừa tiến vào bên, hắn nhìn thấy căn phòng lộn xộn rộng tầm nghìn mét vuông đang được sửa chữa lại, cánh cửa vừa được thay mới đã bị đập hư hoàn toàn, toàn bộ căn phòng không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Trước mắt con đường phố Cổ Ốc đang phát triển với một tốc độ chóng mặt, lượng người qua lại ở khu vực này cực kì lớn, vợ chồng Sở Li cũng là vô tình đi qua chỗ này nhìn thấy địa điểm này có mặt tiền thích hợp mở quán ăn, cho nên liền chọn nơi này mở tiệm, sau khi Sở Tiên nghe chị nói đương nhiên không do dự liền đồng ý ngay, dù sao nơi này quá quen thuộc với hắn.

- Được lắm.

Sở Tiên lạnh lùng nhìn xung quanh sau đó đi đến đồn cảnh sát quản lý vùng này.

- Sở tiên sinh, đi bên này.

Gã cảnh sát dẫn đường cho Sở Tiên chính là người hắn gặp trước tết - đội trưởng Chu, giờ phút này trên mặt gã tươi cười chỉ về phía trước.

- Được rồi.

Sở Tiên nhẹ gật đầu, sau đó đi theo hắn vào phòng bên trong phòng camera giám sát.

- Các ngươi bật camera giám sát con đường Cố Ốc cho ta xem một chút.

Đội trưởng Chu trực tiếp lấy ra chứng nhận công tác công tác của mình, đưa cho nhân viên ở bên trong rồi nói.

- Được rồi.

Một phụ nữ nhìn nhìn chứng nhận, sau đó gật đầu, dẫn bọn họ đi vào phòng quan sát camera.

Trền đường Cổ Ốc được lắp đặt camera giám sát không có góc chết, cho nên sự việc xảy ra ngày vợ chồng anh chị bị đánh ở đây đều có thể nhìn thấy, chỉ cần tìm được đám người kia, ta sẽ bắt đầu chơi đùa chúng.

- Bật video camera quay lại thời gian từ 11 giờ đến 12 giờ đêm hai hôm trước.

Sở Tiên trực tiếp nói với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhìn về phía đội trưởng Chu, thấy hắn gật nhẹ đầu, liền đem thời gian tất cả các màn hình tua lại đến 11 giờ đêm ngày hôm trước.

- Phóng to chỗ này lên đi. Sở Tiên chỉ một chỗ nói ra.

- Được rồi.

Ngươi phụ nữ kia cũng biết đội trưởng Chu chỉ là tay sai vặt trước mặt tên thanh niên này, cho nên chỉ gật đầu, đem chỗ kia phóng to lên.

Video phóng to lên, vào lúc 11 giờ đêm hôm trước, có chừng 10 gã thanh niên đi vào cửa chính của quán cơm đang sửa chữa, đám người kia giống như biết ở xung quanh có camera giám sát cho nên ai cũng cúi đầu, không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Sở Tiên nhíu mày, tiếp tục quan sát, vì đường Cổ Ốc là nơi được địa phương chọn để đầu tư phát triển, cho nên những thiết bị camera được lắp đặt đều là loại mới nhất trên thị trường, chúng có công năng ghi âm khá hiệu quả.

Rất nhanh, từ bên trong quán ăn truyền đến thanh âm đập phá cùng giọng nói phụ nữ đang kêu lên.

Sở Tiên nhíu mày, hai tay năm chặt nắm đấm, đội trưởng Chu đứng một bên nhìn thấy sắc mặt của hắn trong lòng giật mình, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

- Dừng lại.

Sau nửa giờ quan sát, họ thấy đám người từ quán đi ra, lúc này đột nhiên có một người trong số đó quay đầu lại, vừa lúc bị camera giám sát ghi lại.

- Xác định danh tính tên thanh niên này.

Sở Tiên lập tức nói ra.

Người phụ nữ đứng bên gật nhẹ đầu, chỉnh thời gian tua lại mấy giây, chụp lại khuôn mặt của tên thanh niên kia.

- Đội trưởng Chu, giúp ta tìm người này, cùng tất cả những người chung quanh đi cùng hắn là những ai. Sở Tiên nói thẳng.

- Được rồi.

Đội trưởng Chu không chút do dự gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói:

- Có cần chúng ta trực tiếp bắt hắn về đồn không, tất cả bọn hắn đều không chạy thoát được.

- Không cần, ngươi tìm ra bọn hắn là được, việc còn lại để ta tự mình xử lý.

Sở Tiên nói thẳng.

Đội trưởng Chu bên cạnh cảm nhận được hàn khí của Sở Tiên, nghĩ đến ở trước mắt cách đó không xa còn một đám ngoại quốc khôi ngô đô con, hắn lạnh cả tim:

- Sở tiên sinh ngài yên tâm, cho tôi thời gian ba tiếng, trong ba tiếng tôi sẽ tìm ra bọn hắn.

- Ta cùng đi với ngươi.

Sở Tiên nói ra.

- Được được.

Đội trưởng Chu nghe lời của Sở Tiên nói trong lòng lại giật mình, hắn copy một bản video camera giám sát, sau đó quay về sở cảnh sát.

Trên đường đi đội trưởng Chu nhìn thấy Sở Tiên mặt không đổi sắc, trong lòng sinh ra chút bồn chồn, hắn thầm nghĩ trong lòng không biết tên gia hỏa nào không biết sống chết đi trêu chọc vị đại gia này.

- Tiểu Chiêu, Tiểu Dương, tập hợp tất cả mọi người, chuẩn bị đi làm việc cho ta.

Đội trưởng Chu đi vào trong cục cảnh sát hướng đội ngũ nhân viên của mình lớn tiếng ra lệnh.

- Đội trưởng Chu, chúng tôi đã tới.

Năm sáu thanh niên hừng hực chạy đến.

- Đi đến phòng tin tức.

Đội trưởng Chu ra chỉ thị cho bọn hắn, sau đó dẫn đường cho Sở Tiên, mấy tên trong đội đầy hiếu kỳ nhìn nhìn người thanh niên mà lần trước họ đã gặp qua.

- Cho các ngươi thời gian một tiếng, tìm ra tên thanh niên xuất hiện bên trong video này cho ta.

Vừa đi đến phòng tin tức, đội trưởng Chu liền mở video lên, chỉ vào màn hình giám sát.

- Đội trưởng, sợ rằng trong một giờ làm không kịp.

Một nhân viên cảnh sát nói ra.

- Bảo ngươi tìm thì ngươi đi tìm cho ta, nếu tìm không được thì tối nay tập thể các ngươi xuống đường đi tuần tra cho ta.

Đội trưởng Chu lườm lườm bọn họ.

Một đám nhân viên cảnh sát nghe xong rụt đầu một cái, sau đó nhanh chóng bắt tay vào tìm kiếm.

Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, muốn phác thảo khuôn mặt một người là việc rất dễ dàng, nhưng nếu muốn biết hắn ở đâu, làm việc gì, đại loại là những tin tức chi tiết về hắn thì vẫn có chút khó khăn.

- Tìm được rồi.

Không đến mười phút đồng hồ, một thanh niên hưng phấn nói:

- Đội trưởng, người chúng ta muốn tìm có tiền án, chúng ta có những ghi chép kĩ càng về hắn, không chỉ như thế, chúng ta dựa theo đặc điểm thân hình, cũng đã tìm ra toàn bộ mười mấy người còn lại, chúng là nhân viên của một công ty bảo an.

- Hả? Lấy tài liệu chi tiết của bọn hắn ra cho ta.

Đội trưởng Chu hưng phấn đi qua chỉ thị.

- Được rồi đội trưởng, đợi tôi năm phút, tôi sẽ lấy hết tư liệu của bọn chúng ra.

Thanh niên gật đầu.

- Đội trưởng, toàn bộ đám người này đều là thủ hạ của Tôn Đại Chí, người thanh niên kia gọi là Lệ Đông.

- Tìm tư liệu về Tôn Đại Chí cho ta.

Lúc này, Sở Tiên nói với bọn họ.

- Vâng, Sở tiên sinh.

Tên thanh niên kia gật đầu, sau đó từ trong máy vi tính tìm ra tư liệu của Tôn Đại Chí.

- In ra đi.

Đội trưởng Chu ra lệnh.

- Sở tiên sinh, đây là tư liệu của Tôn Đại Chí.

Rất nhanh, đội trưởng Chu đem phần tư liệu đưa cho hắn.

- Cảm ơn.

Sở Tiên gật đầu, hướng phía hắn cười cười:

- Ta không quấy rầy đội trưởng Chu nữa, có thời gian sẽ mời ngươi dùng cơm.

- Không cần đâu, việc này đều thuộc bổn phận của chúng tôi, ha ha, hay là để tôi Sở tiên sinh đưa ngài về.

Đội trưởng Chu khách khí nói.

- Không cần.

Sở Tiên lắc đầu, cầm tài liệu trong tay hướng ra phía bên ngoài đi ra.

Đội trưởng Chu cứ đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, sau đó mới quay người.

- Thật xin lỗi cục trưởng Lý, thuộc hạ không biết ngài ở sau lưng.

Đội trưởng Chu quay người lại liền đụng phải cục trưởng Lý đứng bên cạnh, vội vàng nói gấp.

- Hắn mang theo tư liệu gì rời đi.

Cục trưởng Lý khoát khoát tay, nhìn hắn thẳng tiếp hỏi.

- Là tư liệu của Tôn Đại Chí, dựa vào video camera giám sát ghi lại, đám người kia là thủ hạ của Tôn Đại Chí, chúng đập phá một cửa hàng đang sửa chữa.

Đội trưởng Chu vội vàng trả lời.

Cục trưởng Lý nhíu mày:

- Đêm nay mang theo nhiều người một tí, đi đến những địa bàn của Tôn Đại Chí đợi sẵn, nếu có chuyện gì thì cứ đứng đợi ở bên ngoài, chờ mọi chuyện chấm dứt thì giải quyết tốt hậu quả, mà thôi, đến lúc đó ta sẽ cùng đi với các người.

Đội trưởng Chu nuốt vào một ngụm nước miếng, trên mặt lộ ra thần sắc ngu ngơ, ngơ ngác gật đầu.

Sở Tiên mang theo đám người cá Hổ Nhất, Hổ Nhị đi về chỗ ở của đám lão Tầm, hắn lấy tư liệu tra bắt đầu nghiên cứu.

- Tôn Đại Chí, 39 tuổi, mới chừng ấy tuổi đã có thể lăn lộn đến địa vị cao như vậy, xem ra sau lưng hắn hẳn là có người nâng đỡ.

Sở Tiên đọc trong tư liệu, trước mắt Tôn Đại Chí ở thành phố Hải Thanh có hai quán bar lớn, ba hội sở cao cấp cùng 15 quán bar nhỏ, mở một công ty phục vụ bảo an, có tầm bốn mươi mấy nhân viên bảo an, giá trị bản thân gần trăm triệu, từ sau khi Trương Thanh Sơn về già bắt đầu thoái ẩn thì hắn liền nhanh chóng quật khởi.

Thủ hạ toàn là loại lưu manh, dám đánh dám liều, một số công ty có việc gì liên quan đến phá dỡ đều tìm đến công ty bảo an của hắn.

- Chính chuẩn xã hội đen nha, mặc dù ta biết ngươi cầm tiền làm việc, nhưng mà cứ từ từ, không có ai chạy thoát cả.

Sở Tiên nhìn lên tư liệu.

- Kiếm Tam, Kiếm Tứ, chuẩn bị một ít gậy sắt, tối nay chúng ta cần dùng.

Sở Tiên phân phó.

- Vâng thưa ông chủ.

- Dám phá quán của ta, đánh chị gái và anh rể của ta, vậy ta sẽ dùng gậy ông đập lưng ông, không biết cái giá này các ngươi có chịu nổi được không.

Mười giờ tối, rất nhiều nơi ở thành phố Hải Thanh đã chìm trong màn đêm, nhưng có một chỗ đèn đuốc sáng trưng, có một chiếc xe sang trọng dừng ngày ở cửa ra vào của quán bar, trên bảng tên của quán đầy đèn led đủ sắc màu lấp lóe.

Quán bar ZZZ!