Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 276: Đây Là Một Câu Chuyện Đau Lòng (2)




Cái tay mà sở hữu chiếc du thuyền hào hoa đó lại chính là Sở Tiên học trưởng trong truyền thuyết, lại chính là bạn trai của cô Tiểu Dĩnh.

“Móa nó, không phải là tên Sở Tiên này là tay trắng lập nghiệp hay sao? Công việc của hắn là cướp tiền à? Có thể mua một chiếc du thuyền xa xỉ có giá trị vài tỉ dễ ợt mà không cần nghĩ ngợi, điều này đồng nghĩa với việc tiền mặt lưu động trong tay hắn vô cùng dồi dào và không hề bị hạn chế, một học trưởng mới tốt nghiệp ra trường một hai năm tay không lập nghiệp mà có thể làm được tới cái mức độ này, kiếm tiền nhiều tới mức đáng sợ”

Lúc đó hắn đã nghĩ như vậy đấy.

Cùng lúc đó, trên wechat nhóm cùng với trang web trường các học sinh đều đang gọi hồn hắn, kêu gọi hắn trả lời ầm ầm khiến hắn không thốt lên lời, chỉ đành ngậm ngùi tự tát vào mặt mình một phát mà đáp lại một hàng chữ ngắn gọn xúc tích.

- Đây đúng là tỉ phú đích thực.

Câu nói này của Tưởng Tùng đều khiến cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc và chấn kinh, nhưng cũng có nhiều người khác lại thấy rất buồn cười, rất nhiều người nói hắn không đủ trình để đọ với Sở Tiên học trưởng đâu, hắn khi biết tin chắc sẽ bị shock thêm lần nữa như những lần trước thôi, nhưng mà xem ra lần này hắn bị chấn động không nhỏ, lần này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng và chịu đựng của hắn rồi.

Lúc này trong wechat nhóm của lớp nhóm Yến Yến, rất nhiều người hỏi đểu Tưởng Tùng giá trị chiếc du thuyền cao cấp này bao nhiêu tiền, hỏi xem lần này Tưởng Tùng phản công thế nào, điều này khiến cho các cô nữ sinh lấy làm thích thú lắm, cười lớn rồi kéo cô giáo tiểu Dĩnh vào tham gia cùng cuộc vui.

Tiểu Dĩnh nhìn thấy trong nhóm chat, mấy cô cậu học sinh đang liên tục bình luận mà bật cười, Tưởng Tùng trong mắt cô chỉ như là một cậu bé chưa lớn mà thôi, tâm địa không hề xấu xa, chỉ có điều rất sĩ diện, mới bước chân vào học hắn cũng không có ý bộc lộ gia thế mình là một cậu ấm con nhà giàu, hắn cũng chưa từng tỏ ra phách lối hay làm gì quá đà cả, chỉ có điều sau đó bị đám học sinh ép phải khoe mẽ nên mới xảy ra tình trạng tự mình tát mặt mình như vậy.

- Được rồi, được rồi, các em cũng đừng có mà trêu chọc cậu ta nữa, tính cách của Tưởng Tùng cũng là do ở nhà dạy hư cậu ta mà ra thôi, tính cách còn trẻ con lắm. Tiểu Dĩnh nhìn thấy wechat nhóm đang châm trọc hắn mà vừa thương vừa cười nói với mấy cô học sinh của mình.

- Haha,không sao, cái cậu Tưởng Tùng này mặc dù hơi thích làm màu và khoe mẽ nhưng bản chất lại không hề xấu. Yến Yến ngồi bên cạnh cười phá lên nhận xét.

- Chắc là từ hôm nay về sau Tưởng Tùng chẳng còn dám mơ tưởng theo đuổi cô giáo tiểu Dĩnh nữa đâu, Tưởng Tùng phen này phục sát đất rồi, hắn nói chiếc du thuyền này giá trị trên tỉ, hắn mua không nổi, còn cả một bữa cơm bảy tám mươi vạn như thế hắn cũng không trả nổi, wa wa, Sở Tiên học trưởng lợi hại chết đi được. Một cô nữa sinh ở bên cảm thán.

- Cô tiểu Dĩnh hạnh phúc thật đấy, em nếu như mà gặp được một người đàn ông có tài cán lại yêu vợ như Sở Tiên học trưởng thì đúng là phúc ba đời.

- Được rồi, được rồi, đừng có mà hư nữa đi, chơi ở đây lúc nữa rồi chúng ta đi lên tầng hai đi bơi nhé. Tiểu Dĩnh cười tít mắt nói với mấy cô học trò cưng của mình.

- Dạ vâng thưa cô giáo xinh đẹp, bây giờ có cực nhiều học sinh ngưỡng mộ chúng ta chết đi được ấy, huhu, cô giáo tiểu Dĩnh cô thật là tốt quá đi.

- Không có gì đâu, sau này các em muốn tới đây chơi cô lại đưa các em tới. Tiểu Dĩnh không mấy quan tâm lắm, cô biết tài sản hiện giờ và khả năng kiếm tiền thần sầu của Sở Tiên nên cũng không ngần ngại nữa.

- Đúng đấy, sau này nếu mà thích thì cứ bảo tiểu Dĩnh đưa các em tới đây chơi. Sở Tiên bước tới nghe thấy họ đang nói chuyện dở thì liền mời thêm họ một câu:

- Đón tết xong anh đặt làm thêm một chiếc du thuyền nữa cho em nhé.

- Ừm, được thôi! Tiểu Dĩnh cười híp mắt lại gật đầu luôn.

- Sở Tiên học trưởng, anh đừng có mà giàu có như vậy nha, gặp người đàn ông tốt như anh, sau này chúng em làm sao mà tìm bạn trai được nữa. Các cô nữ sinh ở bên cạnh bắt đầu tang bốc hắn.

- Cái này anh không khống chế được đâu. Sở Tiên cười phá lên, sau đó ngồi bên cạnh tiểu Dĩnh nói chuyện với bọn họ.

Lát sau, sau một hồi nói chuyện ca tụng Sở Tiên học trưởng cùng tràng dài chúc phúc cô giáo mình gặp được người đàn ông tốt nhất thế giới, mấy cô nữ sinh lại hào hứng khí thế hừng hực đi lên tầng hai chơi, ai nấy cũng vui vẻ nhảy vào trong hồ bơi ngâm mình trong đó.

Tiểu Dĩnh cũng xuống hồ bơi chơi cùng với họ, còn Sở Tiên thì nằm ở trên ghế phơi nắng ngắm nhìn các cô gái chơi đùa dưới đó.

Đến tối, Thất Ngạc lại một lần nữa trổ tài nấu nướng, chuẩn bị cho họ một bữa ăn thịnh soạn hết mức, mặc dù không đắt đỏ như bữa trưa nhưng mùi vị vẫn rất đậm đà ngon miệng.

Ăn cơm xong, Sở Tiên cảm thấy câm nín trước kế hoạch kín mít của các cô gái, họ tính đâu vào đấy cả rồi, ăn xong sang phía sau du thuyền tập trung ở rạp phim mini xem phim.

- Haizz! Sơ Tiên thở dài một cái rồi ngồi bên cạnh tiểu Dĩnh xem phim một cách bât đắc dĩ.

- Than thở cái gì thế? Tiểu Dĩnh nhìn hắn cười cợt.

Sở Tiên nhìn thấy mặt trời đã xuống núi, nắng cũng đã tắt thở ra một câu:

- Không còn sớm sủa gì nữa rồi.

- Bây giờ mới có bảy giờ tối thôi mà. Tiểu Dĩnh nguýt dài hắn một cái.

- Cô giáo tiểu Dĩnh, cô với Sở Tiên học trưởng đi ngủ trước đi, chúng em ở đây chơi thêm một lúc.

- Đúng đấy, đúng đấy, cô giáo tiểu Dĩnh cô yên tâm đi, tụi em bảo đảm sẽ không làm phiền bọn cô đâu.

- Ừm ừm, tầng ba cao lắm đó…

Tiểu Dĩnh vốn cũng định đi cùng Sở Tiên lên thế giới riêng của hai người, nhưng nghe thấy mấy cô học trò đầy thâm ý trêu mình thì liền ngần ngại nán lại thêm chút nữa:

- Còn sớm chán, xem xong bộ phim này đã.

- Được thôi. Sở Tiên còn nói được gì ngoài việc ngậm đắng nuốt cay đồng ý chứ, ở trước mặt các cô học sinh yêu quý của người yêu thì hắn cũng chả dám manh động gì cả.

Nếu như không có mấy cô học sinh kì đà cản mũi này thì dù cho tiểu Dĩnh có không theo hắn lên trên tầng ba cũng chả sao, vì đến lúc ấy chỉ còn chàng với nàng, kể cả là ở đây, hay nhảy sang boong tàu, thậm chí là đại sảnh hay nhà ăn hay nồng nhiệt hơn là nhảy vào bể bơi, tất tần tật chỗ nào ở trên cá du thuyền này cũng đều có thể biến thành chiến trường của hai người họ.

Leo lên đỉnh núi, băng qua vùng đồng bằng, tấn công thành phố, và đi đến núi Vu Sơn…

Chậc chậc, thôi được rồi, bây giờ chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng mà thôi.

Xem xong một bộ phim, Sở Tiên không thể kiềm chế nổi nữa mà phải đứng phắt dậy, nắm lấy tay tiểu Dĩnh rồi nói với mấy cô nữ sinh bên cạnh:

- Được rồi, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, các em nghỉ ngơi sớm đi nhé.

- Ừm ừm, Sở Tiên học trưởng, cô tiểu Dĩnh hai người đi nghỉ sớm đi ạ.

- Dạ vâng Sở Tiên học trưởng, bọn em về giường ngủ bây giờ đây, chúc ngủ ngon ạ!

Mấy cô gái cười ha hả rồi đứng lên, người nào người nấy cũng nhìn hai người họ đầy thâm ý rồi nhăn nhở vẫy tay với họ.

Tiểu Dĩnh lườm hắn một cái:

- Đi thôi đi thôi, nghỉ ngơi sớm, mai còn có thể chơi thêm một ngày nữa.

- Đi thôi. Sở Tiên hừng hựng khí thế, máu lửa trong lòng hắn như kiểu bị đè nén quá lâu mà trào dâng lên, nắm tay tiểu Dĩnh đi lên tầng ba.

- Đi ngủ thôi cục cưng của anh! Từ tầng một lên tầng ba Sở Tiên không hề để tiểu Dĩnh phải chạm chân xuống sàn, hắn bồng cô lên tay hớn ha hớn hở.

- A! Tiểu Dĩnh hét lên một tiếng.

- Hihi. Sở Tiên cười lộ ra sắc mặt rất đê tiện của mình, nhưng hắn cũng không hề vội vã như mọi lần, phải có màn dạo đầu hoàn hảo chứ.

- Haha, qua đây cưng anh cho em xem các kĩ thuật cao của cái tầng ba này. Sở Tiên nói rồi cởi bỏ quần áo, trườn lên giường với lấy cái điều khiển từ xa ở trên đó.

Tiểu Dĩnh thấy ngạc nhiên vì lần này hắn khá từ tốn, chứ không vồ vập như sói đói như những lần trước, hiếu kì hỏi:

- Cái gì mà kĩ thuật cao cơ.

- Chiếc giường này không phải là một chiếc giường bình thường đâu bảo bối ạ, anh sẽ cho em xem. Sở Tiên nói rồi cười đắc ý khó hiểu, nhưng mà tiểu Dĩnh nhận ra trong nụ cười của người yêu mình có ý rất chi là dâm dê.

- Cái gì thế? Tiểu Dĩnh cảnh giác nhìn hắn hồ nghi.

Sở Tiên nhìn thấy bộ dạng dè chừng mình của tiểu Dĩnh mà buồn cười, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên tay mình lên bấm nút, một màn màu trắng trong suốt từ đầu giường được kéo lên bao phủ trọn chiếc giường lại.

- Wa, không nghe thấy bất kì âm thanh nào ở bên ngoài rồi này, thật là thần kì quá đi mất. Tiểu Dĩnh vô cùng kinh ngạc nhìn lấy hắn, khi nãy còn nghe thấy tiếng sóng biển cực kì to mà giờ đây đã chẳng còn nghe thấy bất kì tiếng động nào nữa rồi.

- Thấy sao, có hay không, để anh cho em xem thứ nữa. Sở Tiên chọn nút “Ngôi nhà hạnh phúc”, rất nhanh sau đó liền hiện ra một căn phòng tinh tế tuyệt đẹp, nằm rên giường nhìn thấy tứ phía bao bọc quanh mình một hình ảnh lãng mạn vô cùng, ngắm nhìn nó thấy tâm ấm áp lạ thường.

- Đẹp quá đi à, đưa em, đưa em, em muốn xem xem. Tiểu Dĩnh hưng phấn ngồi xuống, chớp chớp mắt nhìn chung quanh.

- Hihi, ở đây có nhiều loại lắm em yêu, em thử từng cái một đi. Sở Tiên nở một nụ cười gian tà sặc mùi sói đói nói với cô.

- Ừm ừm. Tiểu Dĩnh liền gật đầu, đón lấy chiếc điều khiển từ xa trong tay Sở Tiên, bắt đầu thử từng loại một.

- Wa, sa mạc vĩ đại chưa kìa, cảm giác như chúng ta đang ở giữa xa mạc thật vậy.

- Wa, thàm cỏ xinh đẹp chưa này, mấy chú cừu trắng đó nhìn cứ như thật ý anh ạ.

- Wa, ơ… cái đồ đáng ghét này…đây là cái thể loại gì vậy…

- Anh cũng chẳng biết đây là cái thể loại gì nữa, hay là chúng mình ngâm cứu nó đi!

Sở Tiên hét to lên một câu rồi lao lấy cô như sói bị bỏ đói lâu ngày.