Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 266: Chất Lượng Y Phục Không Tệ




- Để ý một chút.

Sở Tiên quay đầu lại, nói nhỏ với Nhất Ngạc và Nhị Ngạc ở bên cạnh mình một câu.

Sức tấn công của Nhất Ngạc và Nhị Ngạc trong cả hội người cá tương đối mạnh, lực tấn công đạt tới hơn hai trăm tám mươi, nếu như dốc toàn lực để chạy thì vận tốc mỗi giây có thể đạt tới mười sáu mười bảy mét. Mặc dù bọn hắn không thể đỡ được lực tấn công của đạn, nhưng súng ống bình thường rất khó để giết được bọn hắn.

Có hai người cá này bên cạnh, cộng thêm với thực lực bản thân thì nếu có xảy ra việc ngoài ý muốn cũng không đáng ngại lắm. Hơn nữa nếu mọi chuyện nằm trong dự tính của hắn, thì giờ này tám người cá đám Nhị Kiếm và Tam kiếm đã đột nhập lên con du thuyền này rồi.

Có mười người cá chiến đấu cùng, chuyện khác thì hắn không dám chắc nhưng nếu Sở Tiên thực sự muốn giết sạch tất cả người trên con du thuyền này thì 80% là thực hiện được, hắn có cơ sở để tin vào điều ấy.

Vậy nên hắn không có bất kì nỗi sợ hãi nào mà vẫn tiếp tục nhởn nhơ đứng bên cạnh xem cuộc vui, ván cá cược đã bắt đầu, Sở Tiên liền mở ra năng lực thị giác thượng đế ra hiếu kì xem xem kĩ thuật cờ bạc bậc nhất trên thế giới, rốt cuộc cái sự bậc nhất nó nằm ở chỗ nào.

“Đúng là chuyên tâm thật đấy”. Ánh nhìn của Sở Tiên chăm chăm vào người phát bài đang xào xáo bài kia, hắn nghĩ thầm.

Khả năng chơi bài thần sầu như trong phim ảnh ngoài đời thực chắc không có, nhưng những người có thể nhớ được thứ thự các lá bài thì có khả năng cao, nhìn vào ánh mắt chuyên tâm chăm chú của ba người bọn họ Sở Tiên liền đoán già đoán non.

Không lâu sau, người phát bài đã xào bài xong và phát bài đi, ba người lấy bài của mình về rồi từ từ nhấc một góc lên xem thế bài trong tay mình, thông qua năng lực mắt thần của hắn thì bài của ba người bọn họ đều bị nhìn rõ mồn một.

"Bộp!" Thanh niên tên A Lực trực tiếp vứt bài trong tay mình vào giữa bàn, cùng lúc đó hai nhân viên bên cạnh mỗi người đẩy về phía giữa bàn một xấp tiền.

“Mặc dù nói bài của A Lực nhỏ nhất trong ba người, nhưng còn chưa thèm bốc thêm bài đã nhận thua như vậy có phải vội vàng quá rồi không” Sở Tiên cảm thấy hơi sững sờ khi hắn làm vậy.

Ở bàn đánh bạc, hai thanh niên kia nhìn thấy A Lực bỏ bài, sắc mặt liền khó coi sau đó hai người chấp nhận cược.

Sở Tiên tiếp tục dùng nhãn thần dán mắt vào người chia bài chia tiếp những lá tiếp theo, lúc hắn nhìn thấy từng lá bài một được phát ra thì sắc mặt liền thay đổi, hắn kinh ngạc:

“Nếu A Lực chơi tiếp thì bài của hắn sẽ là nhỏ nhất, thua chắc chắn. Cao thủ, đây mới chính là cao thủ!”

Những ván tiếp theo đều khiến Sở Tiên chấn kinh, lần nào bắt đầu, không phải hắn là người bỏ bài đầu tiên thì sẽ là người cuối cùng thắng cược, cái khả năng kinh hồn này khiến cho hai người kia trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Mộc lão nhìn tình hình cuộc cá cược rất khả quan, hắn lấy làm hài lòng lắm, trên mặt liền mỉm cười một cái.

Thắng rồi, với khả năng chơi bài thần sầu của A Lực thì hoàn toàn đè bẹp được hai đối thủ kia.

Sở Tiên lần đầu tiên gặp được một người có kĩ năng chơi bài chất lừ như vậy, có loại người như vậy tồn tại trên đời, thì kể cả cho hắn có sở hữu khả năng thị giác thượng đế cũng khó lòng mà thắng nổi, kĩ thuật của A Lực giỏi tới mức biến thái.

- Kĩ thuật chơi bài của cậu A Lực này quả nhiên siêu phàm!

Lúc này, ông lão ngồi đối diện Mộc lão đột nhiên thốt lên, lời nói của ông ta lập tức làm gián đoạn cả ván bài.

- Dĩ nhiên, hai ông già các người nhận thua đi là vừa, năm sau việc kinh doanh du thuyền Casino vẫn do tôi điều hành. Mộc lão cười tươi nhìn ông lão khi nãy nói.

Bọn họ mở miệng nói chuyện với nhau khiến cho mọi người đứng xung quanh đấy to nhỏ bàn tán rần rần cả lên, sau đó vô cùng cảm thán nhìn A Lực, ngay tới cả mấy người ngoại quốc cũng phải kiêng dè nhìn hắn ta.

- Haha, vẫn chưa có kết quả chung cuộc, chúng ta sao có thể nhận thua được. Ông lão đó cười phá lên lắc đầu.

- Vậy để tôi xem xem các ông thắng bằng cách nào. Mộc lão nói bóng nói gió đầy ý tứ châm biếm nhìn người kia.

- Muốn thắng, rất đơn giản. Ông lão đó đột nhiên bật cười khó hiểu, người thanh niên đứng cạnh lão đột nhiên rút ra một khẩu súng, không hề để cho bất kì ai chuẩn bị, hắn bắn một phát chuẩn giữa vào phía trán A Lực.

Mộc lão bị ông lão đó chơi một vố quá nhanh không kịp phản ứng.

- To gan, Uy Luân, mày muốn chết à.

Mộc lão lập tức đứng phắt lên, hai vệ sĩ đô con bên cạnh ngay lập tức cũng rút sút ra chĩa về ông lão kia.

"Pằng pằng."

Thế nhưng vào lúc này, hai thanh âm của súng giảm thanh vang lên khiến cho mọi người xung quang ai nấy đều khiếp sợ, cùng lúc đó hai vệ sĩ kia liền ngã gục xuống, sau lưng họ có hai cái lỗ rỉ ra máu tươi vẫn đang bốc khói.

Đồng tử của Mộc lão thu nhỏ lại, chột dạ quay đầu về đằng sau xem tên to gan nào dám manh động vậy, hắn tức đỏ mặt tía tai khi nhìn thấy kẻ vừa bắn là ai, mặt mũi sầm sì trợn mắt lên quát to:

- Nawain, ngươi làm cái gì vậy?

- Ba vợ, con chả làm gì cả! Nawain nhún nhún vai, sau đó chầm chậm bước tới trước mặt Mộc lão, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn đánh bạc.

- Mộc lão, cái du thuyền Casino này ông đã làm liền tù tì bốn năm rồi, thời gian qua đều nằm trong tay ông, ông đã ăn đủ các kiểu rồi. Bây giờ cũng nên nhường cho hai nhà chúng tôi húp chút canh bèo chứ, ăn một mình như vậy sẽ nghẹn mà chết đấy. Ông lão tên Uy Luân khi nãy đứng phắt dậy nhìn Mộc lão cười đểu.

Nhưng Mộc lão lại không thèm để ý tới Uy Luân, ném ánh mắt sắc như dao sang thằng con rể quý hoá:

- Nawain, mày làm vậy thì có lợi lộc gì? Sản nghiệp của Mộc gia mười năm sau chẳng phải sẽ thuộc về mày sao? Hả? Mày đang làm cái gì vậy chứ? Mày biết mày đang làm gì không hả thằng không có não kia?

- Con đương nhiên là biết mình đang làm gì rồi? Nawain nói rồi đùng đùng đứng dậy, chống hai tay vào cái bàn đánh bạc nhìn Mộc lão bắt đầu “tỏ bày nỗi lòng”:

- Ba vợ thân yêu của con, mười năm sau con sẽ được thừa kế cái gia sản này? Nhưng mà vấn đề đến cuối cùng con được bao nhiêu mới quan trọng? Hay là cuối cùng lại toàn rơi vào tay con gái yêu quý của ba? Con chỉ là người dưng thì có thể được cái gì?

- Mày là cái đồ khốn nạn. Mộc lão nghe xong tràng dài nỗi lòng của con rể liền điên tiết chửi rủa, cơ thể run rẩy lên:

- Mày có được gì à? Con gái tao không phải là của mày rồi sao? Cháu đích tôn của tao cũng không phải của mày à?

- Haha. Nawain cũng run lên khi nghe thấy ba vợ nói, cười nhạt thếch rồi nghiến răng nghiến lợi đáp lại:

- Con gái ông à, chưa chắc đã là của tôi đâu, ông có biết cô con gái rượu của ông đòi li hôn với tôi không? Hả? Tôi đã làm gì có lỗi với cô ta chứ? Mẹ kiếp, lại còn dám đòi li hôn với tôi cơ đấy? Được lắm, rất tốt, ba vợ à, tất cả đều do con gái ba ép con nên mới ra nông nỗi này thôi.

- Mày. Mộc lão giận tới độ không đứng vững, tức điên lên quát tháo:

- Mấy năm nay tao giao mọi việc cho mày giải quyết, chẳng nhẽ mày không nhìn ra dụng công của tao? Không ngờ rằng mày lại còn đi cấu kết với người ngoài để cắn lại tao, mày đúng là cái đồ ăn cháo đá bát, chó nhà vô ơn!

- Mộc lão à tôi thấy ông đừng phí lời nữa thì hơn, có trách thì phải trách ông quá tham lam, đã đến cái tuổi răng lung lay rồi mà không ở nhà mà hưởng phúc, còn vẫn ham hố cướp miếng ăn của chúng tôi. Tôi nhắc cho ông nhớ, du thuyền Casino này là của cả ba nhà, thế nhưng ông thì sao nào, ông độc chiếm nó bốn năm nay rồi! Uy Luân nói rồi giả tạo hết sức than thở một câu.

- Bọn chúng cho mày lợi lộc gì mà mày dám làm ra chuyện tày đình như vậy. Mộc lão vẫn chả thèm đếm xỉa tới mấy tên người ngoài kia, lườm Nawain muốn hỏi cho tới cùng.

- Tôi đại nghịch bất đạo à? Tôi không nghĩ như vậy đâu. Nói rồi Nawain lắc đầu:

- Chúng tôi chỉ là cùng nhau hợp tác có lợi, mỗi người lấy về cho mình một phần đáng thuộc về bản thân mà thôi. Ba vợ à, phiền ba lập di chúc bây giờ ngay và luôn, ừm, đem tất cả tài sản và quyền hành dưới trướng của ông để lại hết dưới tên tôi, sau đó thì tôi sẽ để con gái của ông được tự do.

- Xem ra tất cả người ở đây đều là của các ngươi rồi. Mộc lão nghe thấy hắn nói vậy sắc mặt trở nên khó coi, quét ánh mắt qua một lượt khắp những người xung quanh, nhưng không có một ai cảm thấy việc này xảy ra ngoài ý muốn cả.

Khi quét ánh mắt về phía Sở Tiên, hắn cười đắng ngắt, sau đó sắc mặt càng trở nên khó coi hơn:

- Được lắm, rất được, không ngờ rằng ta cuối cùng lại bại trong tay thuộc hạ của mình.

- Sao lại toàn là người của chúng tôi được? Người anh em này chả phải là do ba vợ mời tới sao, tiếc quá, chậc chậc. Nawain nhìn Sở Tiên lắc đầu, sau đó chầm chậm bước tới phía trước hắn.

- Việc của mấy người chả liên quan gì tới tôi cả, tôi cũng không muốn tham dự vào, ừm, hi vọng có thể để tôi ra về.

- Nhãi ranh, gan cũng to đấy. Nawain nhìn thấy Sở Tiên lại giám cả gan kì kèo ra điều kiện với mình, hắn liền cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó cười phá lên:

- Chỉ trách cậu xui xẻo thôi.

- Nếu đã nói như vậy có nghĩa là tính thanh toán luôn cả tôi ấy nhỉ. Sở Tiên hơi nhíu mày rồi quét ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó dừng lại tại chỗ Nawain.

- Nhãi ranh, tao không biết mày lấy đâu ra tự tin và dũng khí để mà còn cười được, nhưng mà tao phải nói thật lòng với mày một câu, chuẩn bị đi cùng lão già này làm mồi cho cá đi! Nawain cười híp mắt nhìn hắn.

Sở Tiên cũng mỉm cười lắc đầu:

- Chuyện của các anh vốn chả liên quan gì đến tôi, một chút sự tình tôi cũng chả biết. Nhưng mà các anh lại vô duyên vô cớ lôi cả tôi vào tham dự, vậy thì, thật lòng xin lỗi.

Sở Tiên trên mặt lộ vẻ rất thoải mái nhún nhún vai một cái.

Những người xung quanh kinh ngạc nhìn hắn, chẳng hiểu sao hắn tới tận bây giờ vẫn còn cười được, vẫn chả có một chút nỗi lo sợ nào.

- Ra tay đi! Nawain điên tiết hằm hằm quát lên một tiếng.

- Ra tay đi. Cùng lúc đó Sở Tiên cũng hô lên một tiếng, sau đó liền nhanh chóng đưa cánh tay của mình lên.

"Pằng!"

Một tiếng súng giòn tan vang lên.

- Xem ra bộ y phục này của ta chất lượng không hề tệ.

"Pằng pằng!"

Sở Tiên vô cùng hài lòng khi nhìn thấy chiếc áo thời thượng cool ngầu màu đen trên tay mình bị in hằn mấy vết súng. Hắn cười to lên vài tiếng, tiếng đạn bị bật ra tơi xuống đất lạch cạch khiến người chung quanh chứng kiến cảnh ấy đều thất kinh.

- Á. Cùng lúc đó ở bên cạnh phát ra một tiếng hét kinh khủng, không ai biết từ lúc nào hai tên người cá vệ sĩ của Sở Tiên đã di chuyển tới chỗ của Nawain, nhanh như chớp Nhất Ngạc đưa tay ra chộp lấy cổ hắn, Nhị Ngạc cũng giống vậy đưa tay ra tóm lấy cổ Uy Luân.

Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc không thốt lên lời, chỉ trong có hai tích tắc thôi mà hai thanh niên nhìn dáng người dong dỏng cao gầy, lại như hổ như voi chộp lấy cổ họng hai tên Nawain và Uy Luân một cách dễ dàng.

Đám vệ sĩ đứng ở xung quanh rút súng ra ngay lập tức, tất cả đều nhắm vào Sở Tiên cùng Nhất Ngạc, Nhị Ngạc, nhưng khi nhìn thấy mấy viên đạn rơi ở dưới chân của Sở Tiên bọn chúng lại thấy run sợ.

- Tôi đã nói rồi mà, chuyện này chả có tí liên can gì tới tôi, nhưng mà các người cứ muốn lôi tôi vào mới chịu cơ. Sở Tiên làm bộ làm tịch lướt nhìn đám người đang chĩa súng vào bọn hắn, đi thẳng tới chỗ của Nawain, vỗ vỗ vào mặt đang tái đi của hắn.

- Bây giờ tôi tham gia cùng cho vui nhé!

- Tiên sinh, vị tiên sinh kia, có chuyện gì từ từ nói, bảo thuộc hạ của cậu bỏ tay xuống, chúng ta từ từ thương lượng, chuyện này không liên quan gì tới ngài cả. Mười tỉ, ở trên bàn đánh bạc có mười tỉ đấy, tất cả thuộc về ngài, xin ngài đừng tham gia vào chuyện này nữa. Ông lão tên Uy Luân bị Nhị Ngạc hung dữ bóp chặt lấy cổ cố sức thuyết phục Sở Tiên, hắn toát mồ hôi lạnh liên mồm thương lượng.

- Tôi vốn chả định tham gia nhưng là do các người ép tôi tham gia đấy chứ? Bây giờ lại đổi ý, không muốn tôi tham gia cùng vở kịch, ông nghĩ mười tỉ của ông to lắm hả, lấy xấp tiền ấy là có thể đuổi tôi đi sao? Sở Tiên liếc nhìn mười tỉ nhân dân tệ đang được đặt yên vị trên bàn thì liền nóng mặt.

Nhìn tình hình trước mắt, hắn hơi lo lắng, nhưng đã đâm lao rồi thì phải theo lao thôi, dù sao thì cũng do đám người kia gây sự trước.

- Nhãi ranh, mày chỉ cần dám động thủ thì mày có tin là không thể lành lặn ra khỏi du thuyền này không. Ở trên này tất thảy đều là người của tao, tao khuyên mày một câu nên thức thời, dừng tay mới là thông minh đấy. Nawain sắc mặt trở nên khó coi, nhìn Sở Tiên uy hiếp hắn.

- Bốp! Hắn vừa dứt lời thì liền bị Nhất Ngạc bạt cho một bạt tai đau điếng.

Sở Tiên cười khà khà, nhìn hắn thách thức:

- Các ngươi ở đây có lựu đạn không? Có súng bắn tỉa không? Hay là máy bay đại pháo kiểu kiểu đấy? Có không? Nếu không có thì mấy loại súng giảm thanh của các ngươi chỉ là đồ chơi với ta thôi, còn muốn doạ nạt ta sao? Nào nào, mấy người anh em đứng đằng kia, chĩa thẳng vào ngực ta mà bắn thử một phát xem, xem thử là các ngươi không lành lặn mà ra khỏi đây hay là ta?