Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 260: Dạ Minh Châu Và Cá Biển Sâu




Sở Tiên lôi tảng đá nặng đến hai, ba tấn mà tốc độ của hắn vẫn không hề chậm, không đến nửa tiếng đồng hồ đã bơi tới dưới tàu cá.

Hắn để ba con cá Dunkleotreus kéo giữ tảng đá, bọn người Kiếm Nhị leo lên tàu rồi đứng bên trên tung lưới đánh cá xuống, sau đó từ từ kéo tảng đá lên.

Tảng đá sau khi được mang lên thuyền, dưới ánh mặt trời nhìn nó không có chút gì khác thường, cũng không có gì khác biệt quá lớn so với những tảng đá thông thường.

Nhưng mà ngay cái lỗ lúc Sở Tiên dùng sức đập vào thì trên tảng đá lại xuất hiện một vệt sáng màu lam chói mắt hấp dẫn ánh nhìn.

- Đẽo hết lớp nham thạch bên ngoài tảng đá đi. Sở Tiên dặn dò đám người lão Tầm.

- Vâng thưa ông chủ. Lão Tầm gật đầu, ba người cá đi đến bên tảng đá, bọn họ dùng dao từ từ đẽo từng phần nham thạch bao bên ngoài tảng đá.

Hai mắt Sở Tiên nhìn chằm chằm vào tảng đá khổng lồ này, nhìn lớp che phủ dần dần bị tách ra.

Sau một tiếng đồng hồ, tảng đá từ từ hiện ra hình dạng vốn có của nó.

- Ông chủ, đây là dạ minh châu đó! Lão Tầm đánh giá tảng đá quý màu lam trước mặt rồi nói với Sở Tiên.

- Không sai, là dạ minh châu. Sở Tiên gật đầu mạnh một cái.

Dạ minh châu là một loại đá quý quý hiếm, nó là vật chất phát sáng trải qua mấy ngàn vạn năm dưới lòng đất. Từ lúc ban sơ khi núi lửa phun trào nham thạch, đến sau này địa chất vận động rồi tích tụ khoáng thạch trong lòng đất mà thành, nó bao gồm những loại đá có nguyên tố hiếm phát sáng.

Dạ minh châu thường có màu vàng lục, lam nhạt, màu đỏ cam cùng nhiều màu khác nữa. Lúc đầu ở dưới đáy biển, Sở Tiên đoán ngọn núi kia chính là một ngọn núi dạ minh châu màu đỏ cam, nhưng kết quả lại là một ngọn núi lửa, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng mà có thể cũng do ngọn núi lửa kia nên ngay bên cạnh lại thật sự sinh ra một tảng đá dạ minh châu.

Bởi vì nó nằm sát bên núi lửa cho nên tảng đá dạ minh châu này bị nham thạch bao phủ, hoàn toàn che khuất ánh sáng của nó.

Nhưng lại bởi vì nó bị chiếu rọi bởi ánh đỏ tản ra từ núi lửa cho nên làm có nó chỉ tản ra ánh sáng màu lam nhạt thôi.

Trùng hợp như vậy khiến Sở Tiên phát hiện ra nếu như không phải hắn có thể tự do ngao du dưới biển thì tảng minh châu này rất có khả năng sẽ nằm yên dưới đáy biển mãi mãi. Sau đó núi lửa hoạt động bùng lên lại thì có khả năng vĩnh viễn không ai có thể phát hiện được nó.

- Thật sự quá đẹp luôn, khà khà, dạ minh châu lớn như thế này thì chẳng phải sẽ đáng giá đến mấy trăm triệu luôn sao? Thậm chí mấy tỷ luôn chứ nhỉ?

Trên mặt Sở Tiên lộ ra vẻ hưng phấn.

- Ông chủ, tôi đem dạ minh châu này đi cân thử xem sao. Lão Tầm đứng bên cạnh để đám người Nhị Kiếm bê dạ minh châu như hình quả trứng để lên trên cái cân.

Hai ngàn ba trăm năm mươi mốt ký.

Nhìn con số cực lớn hiện lên trước mặt, Sở Tiên hưng phấn nhếch môi. Nặng hơn hai ngàn ký tức là nặng hơn hai tấn luôn đó.

Sở Tiên đi đến bên máy tính tra một chút, nhưng mà hắn không tra ra được giá cả cụ thể. Hắn không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, chắc cũng phải trên năm trăm triệu, thậm chí có thể bán được với giá cả tỷ ấy chứ.

"Thật sự không ngờ lần đầu ra biển lại có thể gặp trúng bảo vật như thế, số đúng là đỏ ơi là đỏ mà". Sở Tiên hưng phấn sờ một cái.

"Dạ minh châu lớn thế này hoàn toàn có thể chế tác ra trên mấy chục ngàn món trang sức, nếu tính như vậy thì giá trị của tảng dạ minh châu này chắc có thể đạt trên cả tỷ lận"

"Tiền vào túi sao mà dễ quá đi." Trong lòng Sở Tiên không kìm được cảm thán. Nhặt đại một tảng đá có giá trị cả tỷ, đúng thật là phát tài sau một đêm, là của trên trời rơi xuống mà.

- Ốc biển vớt được bao nhiêu rồi? Sở Tiên hỏi đám người lão Tầm.

- Thưa ông chủ, đã vớt lên tầm khoảng bốn ngàn, năm ngàn con rồi. Lão Tầm chỉ một đống ốc biển trên tàu nói.

- Ở dưới còn nhiều ốc biển không?

- Vẫn còn nhiều lắm, chỗ này giống như cái ổ của ốc biển vậy, bơi có vài mét là lại thấy ngay ốc biển. Nhị Kiếm trả lời.

- Nếu còn nhiều như vậy thì vớt thêm một ít nữa đi. Sở Tiên nhìn mấy con ốc biển xinh đẹp rồi nói với đám người Nhị Kiếm.

- Vâng, ông chủ.

- Lần này vớt thêm mấy con cực phẩm, còn mấy con có tỳ vết thì không cần vớt lên đâu.

Sau khi bọn người Nhị Kiếm nhảy xuống, Sở Tiên nhìn số ốc biển trên tàu nghĩ chỉ cần bỏ thịt ốc ở bên trong đi thì nó thành đồ sưu tầm tinh xảo ngay. Dù sao thứ này cũng sẽ không bị hư hỏng, sau này có thể còn tăng giá trị theo thời gian nữa.

Ở khu vực này đằng đẵng cả một ngày dài, tối đến, Ngạc Thất làm hai món ốc biển ngon tuyệt. Sau khi ăn uống no say, Sở Tiên trải qua đêm thứ hai ở trên biển.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tiên tiếp tục nhảy xuống đáy biển, hắn biến thành hình cá rồi ngao du trong biển. Hắn phát hiện ra cá lớn thì nuốt chửng, còn phát hiện sinh vật kỳ lạ thì liền quan sát nó một lúc.

Hai ngày kế tiếp, số lượng cá hắn nuốt đã hơn năm mươi tấn, số lượng tuyệt đối thống trị còn sót lại hai chỗ.

- Ông chủ, chỗ phía trước khá sâu, hơn nữa cách đó không xa là khu vực đảo quốc, phía bên phải chính là hải phận quốc tế.

Ngày thứ 5 ra biển, lão Mục nhìn bản đồ trên tàu cá liền nói với Sở Tiên.

- Vậy chúng ta đi qua phía hải phận quốc tế đi, khu vực đó sâu khoảng bao nhiêu? Sở Tiên hiếu kỳ hỏi.

- Hơn hai ngàn mét, hơn nữa ở đó địa hình giống như thung lũng trên mặt đất vậy, vô cùng phức tạp.

- Ừm, được. Sở Tiên gật đầu.

Hôm qua chỗ hắn bơi cũng chỉ sâu khoảng hơn bảy trăm mét thôi, so với khu vực phía trước quả thật chênh lệch rất lớn.

Nước biển càng sâu, sinh vật đáy biển càng ít, hình dạng của chúng thì vô cùng kỳ lạ.

Sở Tiên từng đụng phải một con cá dưới đáy biển nhìn như bươm bướm, vô cùng đẹp đẽ, tinh xảo. Hắn vốn muốn bắt nó lên làm cá kiểng nhưng lại không ngờ lúc bắt lên ở độ sâu khoảng ba mươi, bốn mươi mét thì mắt con cá giống bướm kia liền trắng dã, rất nhanh sau đó liền ngỏm mất tiêu.

Chuyện đó làm hắn cực kỳ tiếc nuối, đồng thời hắn cũng ngộ ra có một số loài cá chẳng thể sống ở khu vực nước cạn, một khi chúng rời khỏi môi trường sinh tồn, chúng có thể không thích ứng được rồi sẽ chết rất nhanh.

Sở Tiên nhảy xuống biển, cá Dunkleotreus cùng ba con cá mập vẫn luôn bơi theo sau liền lập tức bơi quanh hắn.

"Chỗ này quả thật khá sâu đấy." Sở Tiên liên bơi về phía đáy biển, bơi hơn một phút mới xuống được đáy biển.

"Ở độ sâu hơn một ngàn mét, ánh mặt trời đã không thể chiếu xuống được, hoàn toàn đen kịt một màu luôn.

Sở Tiên quan sát xung quanh liền phát hiện thị lực của hắn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bốn mươi mét thôi, cho dù là thị giác thượng đế thì ngoài bốn mươi mét cũng đen kịt, ở nơi này giống như đang ở dưới vực sâu vậy.

Thỉnh thoảng ở đây có một hai sinh vật phát sáng khiến cho Sở Tiên có hơi không thích ứng.

Hắn ngoảnh đầu nhìn cá Dunkleotreus không có chuyện gì khác thường, xem ra dưới biển sâu tối đen này không phải trở ngại gì lớn với bọn chúng.

"Í, đây là cá gì mà lại có thiên phú nhỉ?"

Mới vừa bơi được khoảng mười mấy mét, ngay lúc Sở Tiên hơi không thích ứng muốn bơi lên trên thì đột nhiên hắn phát hiện một con cá thuộc loài cá phát sáng. Điều khiến hắn hiếu kỳ đó là phần phát sáng lại không phải thân cá mà là cặp mắt của nó.

"Thiên phú nhìn trong tối sao? Ha ha, thật sự thiếu cái gì thì sẽ đưa tới cái đó mà, đúng lúc ghê vậy đó!" Sở Tiên nhìn thiên phú, mặt hắn liền lộ ra vẻ hưng phấn liền lập tức bơi đến há miệng nuốt chửng.

"Lúc này bản thân mình có thể nhìn thấy rõ ràng trong biển sâu rồi, hơn nữa loại năng lực nhìn trong bóng tối lại có thể nhìn trong phạm vi hơn một trăm mét lận, đúng là khác thường. Đây chính là chỗ của cá biển sâu sao? Không biết mấy loài khác ở độ sâu mấy chục ngàn mét thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Có năng lực nhìn trong bóng tối, thị giác của Sở Tiên tăng lên rất nhiều, hắn hiếu kỳ quan sát xung quanh.

"Con này là cá Anglerfish sao? Quả nhiên là xấu xí như trong lời đồn." Sở Tiên nhìn cá Anglerfish trên đỉnh đầu có mấy sợi lông phát sáng, trong lòng hắn khinh bỉ nghĩ.

"Con cá tuyết biển sâu này có cái đầu cực lớn, ít nhất nặng hơn hai mươi cân, hiếm thấy thật." Sở Tiên bơi nhanh đến rồi há miệng nuốt chửng cá tuyết vào bụng.

Ở vị trí dưới đáy biển sâu hơn một ngàn mét, hắn phát hiện có rất nhiều loài cá sinh sống ở đây đều có hàm răng sắc bén, hình dạng của chúng thì vô cùng đặc biệt.

Có con cá giống đầu rắn, trong miệng nó từng cái răng sắc bén nhìn thì thấy giống như rắn độc đáy biển vậy.

Có loài cá răng vô cùng dài, đỉnh đầu có một con mắt sắc bén, nhìn cực kỳ gớm ghiếc.

Thực vật đáy biển ở khu vực biển sâu thì tương đối ít, bởi vì chúng không thể tiến hành quang hợp được. Ở dưới đáy biển sâu không được sáng sủa như khu vực ven biển, ở đây mang đến cho con người ta một cảm giác ngột ngạt khó chịu.

"Ế, trước mặt lại có nguyên đàn cá kìa!" Đang bơi dưới đáy biển, lúc này độ sâu so với mặt nước ước tính đạt đến hai ngàn mét, mà lúc này, Sở Tiên đột nhiên phát hiện ra phía trước có nguyên một đàn cá màu đen.

Ở đáy biển hơn hai ngàn mét, một đàn cá toàn thân đen thui thùi lùi, chắc có khoảng bốn trăm, năm trăm con. Bọn chúng đang lắc lư cái thân hình nhỏ dài tấn công con cá hố dài cả bảy, tám mét.

Mỗi con trong đàn cá đen thui kỳ lạ kia đều dài khoảng hai mét, chúng có cái miệng kỳ lạ giống như vũ khí sắc bén, chỉ trong chớp mắt đã để lại trên mình con cá hố kia một vết thương sâu cực kỳ.

Cái con cá hố dài bảy, tám mét kia nhìn thì to lớn, uy phong lẫm liệt là thế nhưng dưới sự bao vây tấn công của sinh vật kia lại không có tý lực phản kháng nào, rất nhanh sau đó liền thoi thót rơi xuống đáy biển.

Sở Tiên dẫn theo mấy con cá Dunkleotreus bơi nhanh qua, hắn hiếu kỳ đánh giá đàn cá kỳ lạ này.

Lươn Pelican: Năng lượng 2145

Thiên phú: Không

Lực tấn công: 233o

"Lươn Pelican à, thì ra là lươn Pelican. Nhìn trên mạng với ngoài chênh lệch nhiều thật."

Sở Tiên nhìn thấy thông tin về đàn lươn, trong lòng thầm nghĩ.

Thân hình của lươn Pelican có thể dài đến một mét tám, nó kéo theo cái đuôi dài nhìn như cái roi. Miệng rộng là dấu hiệu đặc thù của nó. Loài cá này miệng có thể há to ra, cho phép nó nuốt được những con mồi to hơn nó. Điều thú vị là lươn pelican có cái miệng rộng nhưng răng lại rất bé, điều này cho thấy bọn chúng thích ăn cá nhỏ thôi.

Đây là tư liệu hắn nhìn thấy trên mạng, nhưng rõ ràng tư liệu này không hề thực tế. Đàn lươn Pelican dài khoảng hai mét này không chỉ có cái miệng cực kỳ to lớn mà lại còn có đầu lưỡi như một con rắn vậy. Hơn nữa Sở Tiên vừa mới chú ý đến đầu lưỡi của Pelican vô cùng sắc bén.

Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc đó là đàn lươn pelican này nhìn thấy hắn chỉ huy mười con cá Dunkleotreus bơi về phía chúng nhưng chúng lại không có chút gì sợ hãi. Ngược lại từng con một hướng về phía bọn hắn, đầu lưỡi trong miệng nhẹ nhàng thè ra, giống như bọn chúng lúc nào cũng có thể tiến hành tấn công vậy.

"Đúng là loài cá hung dữ."

Sở Tiên không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì sự hung hãn của bọn chúng, nhưng đối với sự khiêu khích của chúng, hắn không hề sợ hãi.