Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 26: Món ăn thôn quê.​




Hắn từ khi lấy được Hệ Thống Cá Lớn Nuốt Cá Bé, tầm nhìn đã cao rất nhiều, tâm lí đã có thay đổi lớn nên đối với những kẻ tôm tép, Sở Tiên cũng lười để ý tới.

Sở Tiên xuống xe, có chút nghi hoặc nhìn nhà hàng nhỏ trước mắt, nhà hàng ở vị trí không đẹp, nhìn qua cũng không xa hoa, thế nhưng xung quanh lại đậu rất nhiều siêu xe, biển hiệu của hàng là quán món ăn thôn quê.

- Đi Tiểu Tiên! Ngày hôm nay cho ngươi nếm thử món ăn thôn quê thật sự.

Kim Hoa nhìn hắn tò mò, vừa cười vừa nói.

Đi vào bên trong quán món ăn thôn quê, chỉ có một người là ông chủ, hiển nhiên Kim Hoa bọn họ không phải là lần đầu tiên tới, ông chủ mang theo bọn họ đi tới một căn phòng nhỏ.

Phòng trang trí khá tốt, nhưng mà khiến Sở Tiên kinh ngạc chính là toàn bộ món ăn trên thực đơn nhà hàng vô cùng ít, chỉ có bảy tám món.

- Ha ha! Tiểu Tiên, quán ăn này là cửa hàng nấu món ăn thôn quê chính tông nhất, tốt nhất trong cả thành phố Hải Thanh, toàn bộ nguyên liệu đều được lấy từ trong núi rừng, thực đơn mỗi ngày đều có thể bởi vì nguyên liệu nấu ăn mà thay đổi, giá cả tuy không rẻ hơn so với những nhà hàng lớn, nhưng mà món ăn so với món ăn ở nhà hàng thì ngon hơn nhiều.

Kim Hoa giới thiệu.

- Gà rừng, thịt rắn, bọ cạp, tê tê, thật đúng là món ăn thôn quê nha!

Sở Tiên nhìn đồ ăn được dọn lên mà cảm thán nói.

- Hiện tại điều kiện sinh hoạt đề cao, ẩm thực cũng ngày càng đề cao, như món ăn thôn quê và hải sản giá cả đều là rất cao, nhưng mà cũng xem như đáng giá, bây giờ có những thứ muốn ăn mà không ăn được.

Sở Tiên gật đầu, món ăn thôn quê mùi vị rất ngon, không giống với các món làm từ nguyên liệu nuôi trồng, mùi vị tự nhiên, hơn nữa dinh dưỡng so với nguyên liệu nuôi trồng lại cao một bậc.

Một bữa cơm chỉ có năm sáu món ăn đã tốn hơn vạn đồng, lúc tính tiền, Sở Tiên có chút giật mình, điều này làm cho hắn nhớ đến trong những món hải sản trong nhà hàng.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Sở Tiên, hắn lập tức lắc đầu, muốn thực hiện cái ý nghĩ này hiện nay còn chưa được.

Nhưng mà nghĩ đến chỉ bán hai con cá đã lấy được bốn triệu, Sở Tiên cảm thấy đó cũng không phải là trở ngại quá lớn, có lẽ không lâu nữa mình có thể thử một chút.

- Tiểu Sâm cảm giác tên tiểu tử Sở Tiên này thế nào?

Nhìn Sở Tiên rời đi, Kim Hoa ngồi bên trong xe hướng về phía con trai của mình hỏi.

- Ân, rất tốt!

Kim Sâm suy nghĩ một chút:

- Một người rất tự tin, có suy nghĩ riêng, hôm nay hắn có nói sau này muốn mở ra một cái trang trại nuôi cá kiểng và cái loại thủy, hải sản khác.

- Là một tiểu tử tốt, có năng lực hơn nữa còn có mạng giao thiệp, tiềm lực rất lớn, nếu như có thể thì nên kết giao với hắn, sau này có thêm người bạn là có thêm một con đường, hiện tại ngươi đã tốt nghiệp, đám bạn tào lao trước kia thì dẹp đi.

- Ngạch, ba, cái gì mà bạn tào lao, bọn họ đều rất khá nha!

Kim Sâm bất mãn phản bác.

- Ha ha! Ngươi cho là ba ngươi không biết đám bạn bè của ngươi, điều kiện trong nhà rất tốt, thế nhưng đều là một đám chỉ biết ăn chơi, có năng lực gì? Con nên kết giao với những người có năng lực thật sự.

Sở Tiên cũng không biết đánh giá của hai cha con đối với hắn, cũng không biết mình được tổng giám đốc gia tài mười tỷ xưng là nhân tài, đón xe đi tới cửa vào tập đoàn Kim Long lái xe điện chạy về tiệm.

- Mấy ngày nữa sẽ đem ngươi đi bán. Sở Tiên vừa vỗ xe điện vừa nói, sau đó đi vào trong tiệm.

- Ngày mai là nên đi thuê một căn phòng, hay là mua luôn?

Sở Tiên nằm trên giường, trên mặt có chút đắc ý suy nghĩ:

- Xe là phải có, bây giờ trong tay có hơn bốn trăm vạn, nên mua xe gì tương đối tốt đây nhỉ?

- Hắc hắc, những thứ này đợi lát nữa hãy suy nghĩ, trước tiên gọi điện thoại cho tiểu Dĩnh!

Sở Tiên ngây ngốc cười, lập tức bấm điện thoại của tiểu Dĩnh.

- Này, bảo bối, ngày mai có thời gian hay không, chuẩn bị cho em một cái ngạc nhiên.

Điện thoại kết nối, Sở Tiên đã vui vẻ nói.

- Ân? Ngày mai nha, không có thời gian. Mấy ngày nay chuyện thực tập của em hơi bận một chút, mấy ngày nữa sẽ rảnh hơn.

Trong điện thoại truyền ra âm thanh mệt mỏi của Tiểu Dĩnh làm hắn nhíu mày một cái:

- Sao vậy? Tại sao lại bận rộn chuyện thực tập, chuyện thực tập của em không phải là đã quyết định rồi sao?

Đột nhiên trầm mặc vài giây, sau đó tiểu Dĩnh trả lời:

- Vẫn còn một ít quy trình phải làm, khoảng cuối tuần này là xong rồi, mấy ngày nay không thể đi với anh, chờ xong việc em sẽ tới tìm anh.

- Được rồi, làm việc mệt mỏi quá, phải chú ý sức khỏe đó!

Sở Tiên hơi nhíu mày một cái, cùng nàng hàn huyên một chút rồi mới cúp điện thoại.

- Vốn muốn cho em một sự ngạc nhiên, nếu đã vậy, ta sẽ đem sự ngạc nhiên này chuẩn bị cho thật tốt!

Sở Tiên nghĩ đến một sự tình, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sáng sớm ngày thứ hai, ăn điểm tâm xong, gọi cho Kim Sâm một cú điện thoại, không tới nửa giờ, một chiếc Land Rover sang trọng liền chạy tới tiệm cá, Kim Sâm và một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đi xuống.

- Kim đại ca!

Sở Tiên hướng phía bọn họ lên tiếng chào hỏi:

- Đi thôi, chúng ta đem cá vàng mang lên xe!

- Xin chào Sở công tử, ngươi khỏe không?

Thanh niên bên cạnh nhiệt tình, có chút cung kính móc ra một điếu thuốc thơm đưa cho hắn.

- Ngạch!

Sở Tiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, có chút quen mắt.

- Huynh đệ, vị này chính là người hôm trước đến phỏng vấn, Vương quản lý, sau này sẽ cùng ta cùng phụ trách khu du lịch của tập đoàn Kim Long.

Kim Sâm giới thiệu cho hắn.

- Nga, Vương quản lý khỏe chứ, không cần khách khí như vậy, gọi ta Sở Tiên hoặc Tiểu Tiên cũng được!

Sở Tiên khiêm tốn nói, nhưng trong lòng thì có chút đắc ý nho nhỏ. Đậu má! một quản lí cấp trung của tập đoàn Kim Long xưng hô mình là Sở công tử, cảm giác này thật có chút thoải mái.

Sở Tiên vừa đi vừa hỏi Kim Sâm:

- Ngày kia khu du lịch sẽ khai trương phải không?

Kim Sâm gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Bây giờ đồ đạc trên cơ bản toàn bộ đã chuẩn bị tốt, ngày kia có thể chính thức khai trương, lúc đó ngươi phải tới chúc mừng đó.

- Sau này ngươi cần phải hàng ngày qua ủng hộ khu du lịch của ta nha!

- Ha ha! Ngươi sẽ không sợ ta sẽ tới ăn chùa sao?

Sở Tiên cười nói:

- Không sợ, ngươi nếu dám tới ăn chực, ta tới trong tiệm ngươi lấy cá, tùy tiện cầm mấy con liền đủ vốn.

Kim Sâm ngày hôm qua cũng biết cá Sở Tiên bán rất đắt, vui vẻ cười nói.

- Vậy sau này ta sẽ cầm cá để trả tiền nha!

Sở Tiên cười, từ cửa hàng bên cạnh mượn một cái xe đẩy nhỏ, đem cá vàng đưa vào trong xe Kim Sâm.

- Tấm tắc, cá vàng của ngươi thật đúng là đẹp, chả trách có thể bán giá hai nghìn một con.

Kim Sâm nhìn một chút cá vàng bên trong, cảm thán nói.

- Thích thì tặng cho ngươi một ít!

Sở Tiên vừa cười vừa nói.

- Bỏ đi, mấy con cá này đưa ta nuôi hai ngày đảm bảo chết sạch.

Kim Sâm lắc đầu, đem toàn bộ cá vàng để lên xe.