Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 229: Công Bố Cá Dunkleosteus




_Anh bạn trẻ trên biển đã từng gặp quái thú dưới đáy đại dương chưa? Ông lão nhìn vẻ trầm tư của Sở Tiên bật cười ha hả.

_Đã từng gặp cá Dunkleosteus. Sở Tiên ngẩng đầu lên nhìn họ mỉm cười.

_Ố? Cá Dunkleosteus? Viện sĩ Cổ trên mặt lộ ra sự hiếu kì:

_Cá Dunkleosteus là loại cá vô cùng hung hãn, chúng sống ở nơi sâu thẳm trong đại dương, ở Thanh Hải có sao?

_Lúc tôi gặp thì thể hình chúng vẫn còn khá nhỏ. Sở Tiên vừa cười vừa nói.

_Ồ? Lần này đến lượt ông lão đó trở nên thích thú vô cùng, thăm dò hỏi hắn:

_Cậu có tiến hành thuần hoá nó không?

Sở Tiên gật đầu.

_Mấy con thế? Ông lão hỏi dồn.

_Mười con, nhưng tôi có một thời gian không gặp chúng rồi, không biết đã chết chưa.

_IQ của chúng cao chứ? Viện sĩ Cổ tò mò hỏi.

_Cũng sêm sêm với sự thông minh của cá heo, cũng có thể hiểu một số kí hiệu tay, chắc là do tôi nuôi chúng lớn lên nên như vậy đó, bọn chúng cũng khá nghe lời tôi, rất thông minh. Sở Tiên nói dối một cách trắng trợn.

Cá heo IQ rất cao, nói về IQ của chúng, có người còn nói IQ chúng cao hơn cả loài người, là loại sinh vật có IQ cao cấp nhất ở đại dương, tiến sĩ Owens từ Quỹ Thái Bình Dương và bốn nhà khoa học khác đã tiến hành huấn luyện hai con cá heo, mất ba năm để dạy cho chúng nắm được 700 từ vựng tiếng anh.

Theo bọn họ suy đoán thì cá heo có ngôn ngữ của riêng mình, hơn nữa cá heo là một loài sinh vật vô cùng thông minh lanh lợi, lại còn rất lương thiện nữa, cá heo không chỉ giúp đỡ người bị đuối nước đẩy họ lên cạn, còn nhìn thấy con người bị cá mập làm hại sẽ dám làm việc nghĩa, lập tức lao ra cứu người bị nạn.

Vào mùa hè năm 1959, chiếc tàu chở khách "Rio Artello" đã bị nổ ở Caribê và nhiều hành khách đã phải vật lộn trong vùng biển hỗn loạn. Thật bất ngờ, hoạ vô đơn chí, một đàn cá mập lớn tụ tập xung quanh, nhìn đám người đó một cách thèm thuồng chắc mẩm hôm nay sẽ được một bữa ra trò. Vào thời điểm quan trọng đó, từng đàn cá heo nổi lên như thể họ là "những con cháu huyền diệu của thiên đường", đánh vào những con cá mập tham lam và đuổi những con quỷ biển đó đi, chuyển nguy hiểm thành bình an cứu sống những hành khách đó.

Có cả sự lương thiện và trí tuệ, là người bạn của con người.

Qua sự cải tạo của Sở Tiên thì trí tuệ cá Dunkleosteus chắc sẽ thấp hơn so với các heo một chút, nhưng cũng không phải quá kém.

Viện sĩ Cổ gật đầu, rất tò mò hỏi Sở Tiên:

_Có thể cho chúng tôi gặp chúng được không?

Sở Tiên nhìn ánh mắt họ mà buồn cười, sau đó liền gật đầu:

_Đương nhiên là được rồi, nhưng mà phải để tôi ra biển Hoàng Hải tìm chúng về đã, tôi cũng không biết chúng chạy đi đằng nào rồi.

_Chả trách cậu phát triển nhanh tới vậy, hoá ra dưới đại dương còn có cả trợ thủ đắc lực đến thế. Hồng Thành Hải ở bên cạnh ngạc nhiên thêm vào.

_Ừm, có sự giúp sức rất lớn từ phía chúng, thế nhưng trước kia không dám nói ra, dù sao thì chuyện này cũng hơi kì lạ. Sở Tiên phá lên cười.

_Haha, cũng không đáng kinh ngạc lắm đâu, người anh em Sở Tiên, có cơ hội dẫn chúng tôi đi xem nhé. Pháp Đại Nguyệt ở bên cạnh vừa cười vừa nói.

_Không thành vấn đề, tôi cũng nhờ chúng tìm hộ nguyên vật liệu và các loài cá khác để trang trí bể thuỷ sinh ở cửa hàng, các vị có nhã hứng thì khi nào tới xem nhé. Sở Tiên nhìn thấy mấy người họ có vẻ rất hào hứng liền đồng ý luôn không từ chối.

Hắn cuối cùng cũng đã nói ra, cũng không sợ bọn họ nhìn thấy, hắn làm như vậy có hai lí do, thứ nhất là để đề phòng có người bắt gặp mấy con cá Dunkleosteus của hắn để rồi dẫn tới sự chú ý không đáng có, đến lúc ấy sẽ có một lí do hợp lí hoá để bảo vệ chúng, thứ hai, đây cũng là một bước đệm giúp khu nuôi cá của mình đi vào kinh doanh một cách thuận lợi.

_Haha, vậy thì tốt, tôi rất có hứng thú đối với những chuyện như thế này, có cơ hội cậu cho chúng tôi xem với nhé, mấy ông lão chúng tôi có mặt ở đây các cậu cũng gò bó, để Đại Nguyện ở lại tiếp các cậu đi. Ông lão cười lên vui vẻ:

_Cậu bạn trẻ à, về sau có việc gì cần giúp đỡ cứ nói với Đại Nguyệt là được, chúng tôi đi trước đây.

_Thủ tướng đi cẩn thận. Hồng Thành Hải lập tức đứng phắt dậy cung kính tiễn.

Ba ông lão liền xua tay rồi đi ra phía ngoài.

_Haha, Thạch thúc đi rồi, chúng ta ra ngoài dạo quanh thôi, nói thực là có mặt họ ở đây tôi cũng thấy hơi áp lực. Ba người đó vừa đi thì Pháp Đại Nguyệt liền cười hớn hở nói.

_Phải rồi, Thạch gia gia có thân phận gì vậy? Sở Tiên hiếu kì hỏi.

_Tiểu Tiên cậu nên năng xem tin tức nhiều hơn chút mới phải, thủ tướng Thạch là thượng tướng của hải quân đấy, một trong ba vị thượng tướng của hải quân. Hồng Thành Hải vỗ vai hắn nói:

_Còn vị này là Pháp thiếu tướng.

_Thượng tướng? Sở Tiên chặc lưỡi, sau đó nhìn sang Pháp Đại Nguyệt:

_Anh Pháp trẻ như vậy mà đã được phong hàm thiếu tướng rồi, lợi hại thật đấy!

_Haha, lợi hại gì đâu, thật ra không vui vẻ như cậu nghĩ đâu, quân nhân trách nhiệm lớn lắm, không tự do tự tại như người bình thường được, thật ra, nếu không phải bản thân phải gánh trách nhiệm đó thì làm dân đen còn thoải mái hơn gấp vạn lần. Pháp Đại Nguyệt lắc đầu.

Sở Tiên nghe xong cũng gật đầu, có rất nhiều quân nhân, nhìn bề ngoài trông rất huy hoàng nhưng trên thực tế lại không tự do bằng một người dân bình thường. Là một người lính hải quân, năm nào cũng phải ở trên tàu chiến, ở trên biển cả, có những lúc Tết nhất cũng chẳng được về thăm nhà, làm sao giống người bình thường được, muốn đi du lịch thì đi du lịch, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

_Đi thôi, tôi đưa hai người tới một nơi. Pháp Đại Nguyệt cười rồi đưa họ tới một khu nghỉ ngơi.

_Đẹp thật đấy! Đây đều là cá các anh bắt từ dưới biển lên sao?

Pháp Đại Nguyệt đưa bọn họ tới một hang động, hang động nhỏ bên trong đầy ắp màu sắc lung linh huyền ảo, nhưng những sắc màu này kì diệu ở chỗ đều không phải là nhân tạo, mà là so những sinh vật trong đó phát ra ánh sáng, ở xung quanh dùng một tấm kính chắn trên dòng nước, trong đó có các loại cá đang bơi lội tung tăng nhì vui mắt và đẹp đẽ vô cùng.

_Đây là nơi chúng tôi xây dựng dành cho các sĩ quan và chiến sĩ biển thư giãn, cũng là thế giới dưới đáy biển thu nhỏ dành cho tổ chức các dịp lễ cưới. Các loại cá ở trong này, tất cả đều do chúng tôi đi biển đánh bắt về thả vào nuôi đấy, còn nơi đây có từ thời chiến tranh đào lên mà thành, sau đó trải qua quá trình cải tạo mới trở thành khu nghỉ ngơi như hiện giờ.

Pháp Đại Nguyệt dẫn bọn họ đi sâu vào trong, càng vào sâu không gian càng rộng mở, không bao lâu sau mấy người họ tới đại sảnh, ở bên trong đang có rất nhiều người đang ăn cơm, uống trà và nói chuyện với nhau.

_Ở chỗ này, các sĩ quan đưa bạn gái của mình tới chơi, mỗi dịp nghỉ phép nơi đây náo nhiệt lắm. Pháp Đại Nguyệt dẫn họ tới bên một cái bàn rồi ngồi xuống.

Hai người hội Sở Tiên hiếu kì quan sát xung quanh, nơi đây giống một khu nghỉ ngơi cho tập thể, xung quanh có các sinh vật dưới đáy biển đẹp đến nao lòng, có rượu ngon, thức nhắm ngon, còn có cả các thiết bị để thư giãn nữa, tiếng nhạc phát du dương, đúng là một nơi nghỉ ngơi lí tưởng.

_Thế nào? Cũng được phải không? Hai vị muốn uống gì không? Pháp Đại Nguyệt nhìn họ liền cười hỏi.

_Gọi chút bia ra là được. Sở Tiên đánh giá chung quanh rồi cười nói:

_Có lẽ sau này tôi cũng sẽ xây một khu nghỉ ngơi công cộng như thế này.

_Ồ? Cũng được đấy, cậu có cá Dunkleosteus trong tay chắc là việc đánh bắt các loài cá không khó nhỉ? Thế nên làm một khu nghỉ ngơi công cộng như thế này chắc cũng đơn giản hơn. Pháp Đại Nguyệt gật đầu nói.

_Đúng vậy, tôi hiện giờ đang làm về bể thuỷ sinh, loại hình nghỉ ngơi công cộng như thế này với bể thuỷ sinh cũng khá giống nhau. Sở Tiên vừa cười vừa nói.

_Ừm, cái này nghe hợp lí đấy, nhưng để xây dựng thì rất đắt đỏ đấy. Pháp Đại Nguyệt vừa cười vừa nói.

_Ừm. Sở Tiên gật gù: _Đây chỉ là ý tưởng mới có trong đầu thôi, còn chưa biết bao giờ mới thực hiện được.

_Phải rồi, tiểu Tiên, cửa hàng bể thuỷ sinh của cậu ở thành phố Kinh Hải khi nào mới khai trương vậy? Hồng Thành Hải chuyển chủ đề.

_Ngày kia anh ạ, tất cả mọi thiết bị đều chuẩn bị xong xuôi rồi. Sở Tiên gật đầu đáp.

_Ngày kia à? Vừa hay lãnh đạo phê chuẩn cho tôi nghỉ phép vài hôm, tôi đợi cậu mở cửa hàng rồi sẽ tới thăm quan nhé. Hồng Thành Hải vừa cười vừa nói.

_Ồ? Sắp khai trương rồi sao, vậy lát nữa chúng ta qua đó xem được không? Pháp Đại Nguyệt cười nói.

_Rất hoan nghênh, tới lúc đó tôi tặng các anh một bể thuỷ sinh, đảm bảo đẹp. Sở Tiên hoan hỉ nói.

Ở đấy chơi tầm vài tiếng, sau đó Sở Tiên đưa hai người họ tới cửa hàng của mình.

_Cửa hàng của cậu rộng lớn thật đấy! Vừa mới tới trước cửa, Pháp Đại Nguyệt liền kinh ngạc khi nhìn thấy cửa hàng bể thuỷ sinh của Sở Tiên.

_Dự định làm thành một của hàng flagship, nên diện tích lớn một chút, đi vào trong ngó qua đi, bây giờ tất cả mọi thiết bị đều đâu vào đấy rồi. Sở Tiên nói rồi đưa tay ra làm một động tác mời.

_Chậc, đẹp hơn tôi nghĩ nhiều.

Vừa vào tới nơi, hai người họ như thể bị lạc vào thế giới cổ tích vậy, toàn bộ thiết bị và vật dụng chung quanh đều lấy ý tưởng từ thế giới đại dương, còn phía chung quanh bầy hàng loạt các loại bể thuỷ sinh.

Cùng với đó ở vị tí trung tâm còn bày một bể thuỷ sinh dài bốn mét cao hai mét nữa, ở trong dùng đá điêu khắc, dùng san hô điểm xuyết xếp gọn gàng tạo thành sáu chữ vô cùng nổi bật “Tiên Cảnh hoan nghênh quý khách”, vô cùng tinh tế và đẹp mắt.

_Đúng là rất có khí chất, tiểu Tiên, cửa hàng mới này còn xa hoa gấp nhiều lần so với tiệm bể thuỷ sinh của cậu ở thành phố Thanh Hải, quá đẹp. Hồng Thành Hải liên tục kinh ngạc nhìn về phía chung quanh.

_Thật không ngờ được rằng cậu lại có thể đem những sinh vật ở đáy đại dương bài trí sống động như vậy. Pháp Đại Nguyệt ngạc nhiên nhìn vào những chiếc bể thuỷ sinh ở đó.

_Người anh em à, cậu không biết đấy thôi, tiệm bể thuỷ sinh của Sở Tiên được khách hàng ở thành phố Thanh Hải yêu mến đến điên cuồng luôn, liền tù tì vài hôm tiêu thụ vượt trăm vạn chứ chả chơi đâu. Hồng Thành Hải vừa cười vừa nói.

_Có thể nhìn ra điều ấy, bể thuỷ sinh đẹp như thế này khiến ngay tới cả tôi cũng động lòng rồi ấy. Pháp Đại Nguyệt cười phá lên.

_Anh Pháp nếu thích thì cứ lấy một cái đi. Sở Tiên vừa cười vừa nói.

_Haha, đợi tới hôm khai trương tôi sẽ đem chị dâu của cậu tới xem, nhưng mà tôi cũng không thể nợ thêm ân tình với cậu nữa đâu. Pháp Đại Nguyệt cười nói:

_Đợi tới lúc đó tôi sẽ săn sóc vụ kinh doanh hộ cậu.

_Chỉ có một cái bể thuỷ sinh thôi mà, nếu chuyện này mà còn lấy tiền thì sau này tôi có việc nhờ anh Pháp thì ngại chết. Sở Tiên đùa hắn nói.

_Haha, ơn cứu mạng phải trả ơn cả đời ấy chứ, người anh em Sở Tiên, mấy ngày nay cậu có thời gian chứ, tôi đưa cậu đi thăm thú tàu chiến, rồi tiện cậu đưa chúng tôi đi thăm mấy chú cá Dunkleosteus của cậu nhé. Pháp Đại Nguyệt nhìn về phía cậu cười.

_Tháng sau nhé, tháng này tôi không có thời gian. Sở Tiên nghĩ ngợi một lát liền nói.

_Được, tôi hiếu kì mấy con thú cưng của cậu chết đi được, tôi nhớ năm ngoái ở dưới đáy biển có bắt gặp được một cậu bạn béo tốt phổng phao lắm, nhưng chỉ tiếc là nó bơi nhanh quá, tôi không kịp nhìn rõ mặt mũi nó như nào.

Pháp Đại Nguyệt ở đó một lúc rồi ra về, Hồng Thành Hải vỗ vai cậu:

_Tiểu Tiên, có mấy ngọn núi lớn này chống lưng, việc phát triển về sau này của cậu nhẹ như lông hồng rồi.

_Cũng do số đỏ thôi. Sở Tiên cười:

_Anh Hồng, tối nay chúng ta làm vài chén đi?

_Haha, đương nhiên không thành vấn đề rồi, hôm nay tôi vui lắm, cậu nhất định phải uống với tôi một chầu không say không về. Hồng Thành Hải hớn hở nói.

_Được thôi, nhưng mà tửu lượng của anh Hồng kém em bỏ xừ.