Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 226: Ghen Rồi!




Chiếc thuyền cá đang lái với vận tốc rất nhanh, hình ảnh trong não hắn đang dần mờ đi, cảm giác quen thuộc đến từ cá Dunkleosteus cũng không còn xuất hiện nữa.

Trưa ngày hôm sau, bọn Sở Tiên về tới bến cảng, khiến hắn ngạc nhiên là ở đó có một bóng dáng quen thuộc đang đợi hắn.

Sở Tiên nhìn thấy tiểu Dĩnh liền bước tới, vui mừng hớn hở dang tay ra ôm lấy cô.

_Đóng phim thế nào? Sướng không? Trong giọng điệu tiểu Dĩnh mang “mùi” hơi lạ, nhìn hắn cười híp mắt.

_Cũng vui cũng vui, nhìn chung là thú vị lắm.

Sở Tiên không nghe ra mùi khét lẹt trong giọng nói của cô, cười ha hả đáp lại.

_Chả vậy, có người đẹp ở bên lại chả không vui.

Tiểu Dĩnh hậm hực nói một câu, sau đó nhìn từng diễn viên một đang từ thuyền đi xuống, nhìn ngắm đánh giá Diêm Văn Văn.

_Hey hey, anh chả làm gì đâu nhé, anh chung thuỷ cực luôn. Sở Tiên cười rồi giơ tay lên kiểu thề thốt.

_Thế hả? Tiểu Dĩnh lườm hắn một cái, chả tin tưởng lời hắn nói, sau đó cô nhìn thấy đoàn người đang bước tới liền làm quen:

_Anh Đoàn, cô Diêm.

_Ừm, xin chào tiểu Dĩnh. Đoàn Khoa cười ha hả gật đầu lia lịa, sau đó nhìn Sở Tiên, Diêm Văn Văn cũng nhìn cô ấy gật đầu.

_Hôm nay còn quay phim không? Tiểu Dĩnh nhìn Sở Tiên hỏi.

_Không, tất cả mọi người vừa mới từ biển về, phải nghỉ một ngày đã, mai mới quay tiếp.

_Hôm nay anh đưa em đi chơi nhé? Xem phim cũng được, à phải rồi, bằng lái xe của em được lấy chưa, chúng ta cùng đi mua một chiếc nhé?

Sở Tiên nghe được mùi thuốc súng ghen tuông bắt ra tứ phía từ phía tiểu Dĩnh, liền sát lại vồn vã hỏi để chuyển chủ đề.

_Cả ba việc đều phải làm, bây giờ thời gian anh dành cho em ngày càng ít, không đi chỗ này cũng chạy chỗ khác.

Tiểu Dĩnh không vui tẹo nào bĩu môi.

_Được được, lỗi của anh, ừm, đợi anh quay xong bộ phim này, về cơ bản là sẽ không còn việc gì nữa, ngày nào anh cũng về với em được không. Sở Tiên ân cần vừa nói vừa cười.

_Anh nói đấy nhớ, đi, đưa em đi dạo phố.

_Được được, chúng ta đi mua xe nhé, sau này đi làm cho tiện.

Diêm Văn Văn đứng ở đằng sau nhìn ngưỡng mộ tiểu Dĩnh vô cùng, cô vén mái tóc đang trở nên rối bời của mình lên, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười khó coi.

Đoàn Khoa nhìn qua nhìn lại cái cảnh tượng ấy, liền sau đó lắc đầu cảm thán thầm một câu trong miệng:

_Đẹp trai đúng là tốt mà.

_Bác tài, đi đến Showroom 4s Thanh Hải. Sở Tiên cùng tiểu Dĩnh bắt một chiếc taxi, nói với bác tài địa điểm tới.

_Thanh niên muốn mua xe à, hôm nay có triển lãm xe đấy, cậu có thể đi xem xem. Bác tài xế vô cùng nhiệt tình giới thiệu với hắn.

_Được, vậy thì đi tới chỗ triển lãm đi! Sở Tiên gật đầu.

_Tiểu Tiên, anh lần sau khi nào ra khơi vậy? Em cũng muốn đi cùng! Tiểu Dĩnh ôm lấy cánh tay hắn nói.

_Tháng sau chắc là sẽ phải ra biển một chuyến, nhưng mà trên biển không hề dễ chịu như trong tưởng tượng của em đâu, ở trên thuyền đánh cá chao qua chao lại buổi tối ngủ không ngon đâu mà đòi đi cùng. Sở Tiên vừa cười vừa đáp lại cô.

_Vậy sao? Em lấy mấy người bọn anh đi biển chơi vui lắm mà. Tiểu Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn hắn.

_Có sao? Sở Tiên hơi sững sờ:

_Ngoài chuyện được ăn hải sản bét nhè chè đỗ đen ra thì chả có chuyện gì khiến anh vui vẻ cả.

_Hứ hứ. Tiểu Dĩnh hừ một cái rồi sau đó rút điện thoại ra đưa tới trước mặt hắn:

_Xem đi, đẹp trai chết đi được này, kị sĩ cưỡi cá heo của tôi này.

Tiểu Dĩnh nói xong liền kéo ảnh xuống cho hắn xem, từng bức một, phần nhiều đều có mặt hắn, bức cuối còn có ảnh chụp chung.

Bức ảnh chụp hai người mặc đồ lặn, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy mặt họ, nhất là đối với tiểu Dĩnh đã quá quen thuộc với khuôn mặt ấy thì chỉ cần liếc qua một cái là nhận ra người trong ảnh là ai.

_Haha. Sở Tiên cố rặn ra nụ cười khô không khốc:

_Anh thực sự là không có làm gì cả thật mà, tất cả chỉ là phục vụ cho phim ảnh, xuống dưới nước để lấy các cảnh quay dưới biển thôi.

_Em có nói anh làm gì chưa? Sao anh phải căng thẳng thế? Tiểu Dĩnh cười tít cả mắt khi nhìn thấy bộ dạng ấy của hắn.

_Vợ yêu à, không phải anh chột dạ đâu, nhưng anh thực sự chẳng làm gì hết, anh cũng không làm như thế đâu, em yên tâm đi, sau này có em là đủ rồi, tin anh đi mà! Sở Tiên nhìn trong ánh mắt của tiểu Dĩnh có sự buồn bã liền ôm chặt cô vào lòng thủ thỉ.

_Anh buông em ra, em có nghi ngờ anh đâu, anh hay nhờ, em đương nhiên là tin tưởng chồng mình rồi.

Tiểu Dĩnh đột nhiên bị hắn ôm ở trên taxi, lại thấy bác tài trước mặt đang nhìn họ cười đầy ẩn ý thì liền xấu hổ, đẩy hắn ra ngay và luôn.

_Thế thì em đừng có ghen nữa, anh sợ lắm!

Sở Tiên vẫn không buông tay, dùng lực mà siết lấy cơ thể cô.

_Được rồi, đừng có mà hư nữa.

Tiểu Dĩnh bị hắn làm cho tức đến buồn cười ra tiếng luôn, nhăn nhở nói với hắn:

_Em tin anh, em tin.

_Hihi, anh chẳng phải cái loại đàn ông có tiền rồi sinh hư như vậy đâu. Sở Tiên vừa nói vừa cười, sau đó nới lỏng tay ra, rồi lại vòng tay sang ôm lấy cơ thể cô:

_Sau này nếu em không yên tâm, em điện cho anh kiểm tra lúc nào cũng được, mỗi lần về nhà anh sẽ “trả bài” đầy đủ!

_Anh nghiêm túc tí đi. Tiểu Dĩnh đấm đấm vào người hắn.

Sở Tiên cười ha hả.

_Đến rồi hai cô cậu, chính là ở bên trong. Lúc này, tài xế dừng xe lại, quay đầu về sau cười thông báo với họ.

_Vâng. Sở Tiên gật đầu, sau đó dắt tay tiểu Dĩnh xuống xe.

_Em đã kết chiếc xe nào chưa? Sở Tiên nhìn tiểu Dĩnh hỏi.

_Chưa có, mua một chiếc BMV là được rồi. Tiểu Dĩnh cũng không chú trọng mua xe nào lắm lắc lắc đầu.

_Vậy chúng ta vào trong xem xem, xem có chiếc nào em ưng không?. Sở Tiên cười rồi hai người đi vào trong.

Lần triển lãm xe này của thành phố Thanh Hải rất lớn, các cửa hàng 4s đều liên hợp đưa xe của cửa hàng mình tới đây để triển lãm bán hàng, các loại hình xe được triển lãm ở đây rất phong phú đa dạng, từ loại trung cho tới siêu xe đều có cả.

Đi vào trong đại sảnh, Sở Tiên nhìn thấy tiểu Dĩnh đi thẳng tới khu bán xe cao cấp.

_Em xem đi, thích xe nào? Khu vực xe cao cấp đập ngay vào mắt khách hàng là những loại xe thường thấy như BMV, Mercedes-Benz, Audi... là những nhãn hiệu trong số xe sang được nhiều người tin dùng.

_Con này đi, BMW màu trắng này nhìn đẹp mắt đấy! Tiểu Dĩnh bước tới, trực tiếp chỉ vào con BMWx5.

_ Tiểu Dĩnh cô nương. Sở Tiên nhìn chiếc xe đó, rồi kéo cô lại về phía mình dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị nói:

_Em phải biết rằng em bây giờ đã là vợ tỉ phú rồi, vợ tỉ phú đấy em hiểu không? Tiền tiêu vặt hàng tháng cũng có mấy trăm vạn, chúng ta sao mua loại này được, phải mua loại nào phù hợp với đẳng cấp của em bây giờ chứ?

_Hô! Tiểu Dĩnh nhìn thấy bộ dạng hắn bây giờ đột nhiên phá lên cười, gật đầu cái rụp:

_Được, tiểu Tiên, em khi nãy nói sai rồi, trừ chiếc đó ra thì số xe còn lại ở đây em đều muốn mua, haha.

_Ế. Sở Tiên câm nín:

_Loại xe như vậy chúng ta không mua nữa nhé, đi qua chỗ siêu xe xem đi, dù sao thì chồng em hiện giờ cũng không thiếu tiền, mua cho hội lão Tầm phương tiện đi lại cho tiện cũng Mercedes-Benz bảy tám mươi vạn.

_Mua xe đắt như vậy làm gì, nhưng anh đã nói vậy rồi thì tuỳ anh. Tiểu Dĩnh cười rồi gật đầu, đi cùng hắn qua phía khác.

Thành Phố Thanh Hải tiêu thụ siêu xe không nhiều, nhãn hiệu cũng chỉ có vài kiểu, loại hình xe cũng không đa dạng, thế nhưng khách đến xem siêu xe lại khá đông, vì xe rất là đẹp, hơn nữa lại có cả người mẫu xe xinh đẹp nữa.

_Ya, người mẫu xe có học sinh của em kìa. Bỗng nhiên, tiểu Dĩnh nhìn thấy ở phía không xa đứng bên cạnh một chiếc Lamborghini một cô gái rất xinh xắn liền kinh ngạc kêu lên.

_Ố? Học sinh của em à? Không ngờ rằng học sinh của em mới nhỏ như vậy mà đã đi làm người mẫu xe rồi. Sở Tiên hiếu kì bước tới xem, một nữa sinh cao ráo, trang điểm nhẹ nhàng, có khuôn mặt rất ưa nhìn, body cũng nóng bỏng nữa.

_Ừm, nghe nói thi vào trường nghệ thuật bị trượt, thi thoảng rảnh cũng nhận làm người mẫu cho một số hoạt động, rất là xinh xắn.

_Cô Tiểu Dĩnh.

_Cô Tiểu Dĩnh.

Lúc này, có mấy tiếng gọi quen thuộc vang lên, sau đó là một vài thiếu nữ chạy tới.

_Hi, chào các em! Tiểu Dĩnh nhận ra người quen rồi vui vẻ đi về hướng đó:

_Sao mấy em lại ở đây?

_Tụi em tới để xem Yến Yến. Mấy cô học sinh nhanh nhảu trả lời:

_Cô giáo, cô tới xem xe ạ? Anh đẹp trai bên cạnh là bạn trai cô à?

_Vị này chắc là anh Sở Tiên trong truyền thuyết phải không? Đúng là đẹp trai y như lời thiên hạ đồn đại.

Vài nam sinh bước tới bên cạnh Sở Tiên thăm dò kĩ càng hắn.

_Bọn cô tới đây xem xe, vị này là học trưởng [1] Sở Tiên của các em đấy. Tiểu Dĩnh nhìn ánh mắt tò mò của mấy cô học trò mà buồn cười.

Sở Tiên nhìn họ gật đầu.

Vài cô nữ sinh trong hội đó hiếu kì nhìn ngắm Sở Tiên, bọn họ không hiểu rõ Sở Tiên như mấy nam sinh kia.

Nói về việc mấy người nam sinh kia tại sao lại biết Sở Tiên, cũng là do học trưởng kể cho họ biết mà thôi.

Đối với những cậu thanh niên mới bước vào cánh cổng đại học này, lại phát hiện ra cô giáo của mình là một đại mĩ nhân, xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn như thế này thì không cần nói cũng biết hoocmon cơ thể họ sôi sục tới mức nào, trong não các cậu thanh niên non nớt này hoang tưởng mơ mộng một cuộc tình lãng mạn với cô giáo của mình, mối tình thầy trò như trong tiểu thuyết, vậy nên mới bắt đầu nghe ngóng mọi việc xung quanh tiểu Dĩnh.

Mà các học trưởng của cái trường đại học sư phạm Thanh Hải không có một ai là không biết tiểu Dĩnh cả, ngoại trừ việc cô rất xinh đẹp ra thì còn có một nguyên nhân khác đó là có bạn trai giàu sụ, hơn nữa lại còn là học trưởng của mình, hai người tình sử năm năm liền.

Mấy vị học trưởng đó thâm tình khuyên nhủ mấy thanh niên nên dừng ngay những hoang tưởng không đáng có ấy đi, bây giờ bọn họ gặp được người thật ngoài đời nên tất nhiên là hiếu kì rồi.

_Cô tiểu Dĩnh, cô mua xe hay là học trưởng mua vậy? Một nữa sinh tò mò hỏi.

_Cô mua. Tiểu Dĩnh cười trả lời.

Sở Tiên nhìn thấy bọn họ tám chuyện với nhau liền đi thăm thú mấy siêu xe chung quanh, rồi sau đó bước tới trước chiếc Maserati.

Đây là một chiếc Maserati màu đỏ GranCabrio, một chiếc xe sang chảnh xinh đẹp vô cùng, ở đằng sau còn có một chiếc màu trắng cùng hãng đó.

Sở Tiên nhìn ngắm thấy cũng rất đẹp, sau đó quay về hướng tiểu Dĩnh vẫy vẫy tay:

_Tiểu Dĩnh, em qua đây xem chiếc xe này ưng không?

_Ừm vâng. Tiểu Dĩnh nhìn về phía hắn gật đầu, sau đó liền nói với học sinh của mình mấy câu rồi qua chỗ Sở Tiên.

_Chiếc này, Maserati, rất hợp với phái nữ, có màu trắng và màu đỏ. Sở Tiên nói với cô.

Tiểu Dĩnh nhìn ngắm chiếc xe một lượt rồi mãn nguyện gật đầu:

_Đẹp đấy, em thích chiếc màu đỏ kia.

_Em xem xem có thích loại nào nữa không, nếu không thì có thể xem xét việc mua chiếc xe này về.

Mấy học sinh từ phía sau bước tới nghe thấy họ nói chuyện với nhau như vậy liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

_Sở Tiên học trưởng tốt thật đấy, đã đẹp trai lại còn có tiền, tớ mà có phúc tìm được một người bạn trai như này thì tốt biết mấy.

_Tiểu Mĩ, tớ nghĩ cậu nên thực tế một chút, ngoại hình của cậu chỉ hợp với người như tớ thôi.

_Cậu cút đi.

_Vậy thì lấy chiếc màu đỏ này nhé, ngoài ra đều là xe đua, còn vài kiểu khác thì nhìn hơi dừ, em không thích. Tiểu Dĩnh nghe ở đằng sau mấy cô cậu học trò của mình bàn tán với nhau thì liền bật cười, chỉ tay vào chiếc xe màu đỏ nói.

_Ok. Sở Tiên gật đầu.

[1] Cách gọi tôn trọng bạn cùng học ( Chú thích từ người dịch).