Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 223: Tàu Ngầm Bị Đắm




_Ê cậu bạn, đừng có mà hư như thế nhé!

Sở Tiên vuốt ve chú cá heo dưới chân dặn dò.

Ngay sau đó con cá heo cũng yên lặng trở lại, đưa hắn bơi vòng quanh khu vực vùng biển quốc tế, năm con cá heo bên cạnh hắn chốc chốc lại nhảy lên, bọn chúng dường như dùng cách này để báo đáp ân vậy.

_Đi đến thuyền đánh cá nào. Sở Tiên nói với con cá heo rồi chỉ về phía đó.

Hắn ngồi vững trên lưng con cá heo, bơi về hướng Số hiệu người cá của hắn, Diêm Văn Văn nhìn thấy Sở Tiên cưỡi trên lưng con cá heo thì liền bơi qua đó.

_Lão Tầm, gọi hội Tứ Kiếm lấy một ít tôm cá nhỏ ra đây.

Sở Tiên nhìn lên thuyền đánh cá căn dặn ông.

_Vâng thưa ông chủ. Lão Tầm gật đầu, bọn người cá Tứ Kiếm nhận lệnh liền cầm lưới đánh bắt cá lặn xuống biển.

_Văn Văn cô cẩn thận một tí.

Sở Tiên nhìn thấy cô bơi tới vội vàng nhắc nhở, cá heo dài hai ba mét này tuy là không tấn công người, nhưng nếu mà bị nó “quệt nhẹ” vào người cũng đau đớn lắm chứ chả chơi.

_Ừm, tôi có thể vuốt ve cá heo không?. Văn Văn gật đầu, đứng ở bên cạnh hắn hỏi.

_Để tôi hỏi ý kiến chúng. Sở Tiên chạm nhẹ ve vuốt đầu chú cá heo hồng bên cạnh hỏi:

_Có thể để cô gái xinh đẹp đây xờ vào cậu được không?

Chú cá heo hồng liền nhảy lên khỏi mặt nước, rồi sau đó bơi qua chỗ Diêm Văn Văn lượn lượn chung quanh chỗ cô đứng.

Diêm Văn Văn phấn khích vô cùng nhanh chóng rút điện thoại ra bắt lấy cảnh này:

_A, nó đẹp quá đi, đáng yêu chết đi được, Sở Tiên, anh mau mau chụp cho chúng tôi vài tấm đi.

Sở Tiên bật cười, chụp cho cô cùng cá heo hồng một kiểu ảnh.

Diêm Văn Văn cũng hưng phấn tới nỗi ôm chầm vào người con cá heo hồng.

Trên thuyền cá, tất cả mọi người đều kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt nhìn thấy cảnh đó.

_Cưỡi cá heo, nhìn anh cool ngầu thật đấy Sở Tiên à. Đoàn Khoa không kiềm chế được mà phải hét to lên cảm thán.

_Bọn chúng sao lại thân thiết với Sở tiên sinh vậy nhỉ?.

Một diễn viên cảm thấy khó hiểu.

Mặc dù cá heo là loài động vật hiền lành thân thiện, nhưng cá heo hoang dã ở biển thì không hề đáng yêu như giống cá heo đã được thuần, tuyệt đối không thể nào mà đối xử với con người tốt như vậy.

_Vì Sở Tiên đã từng cứu mạng bọn chúng. Đoàn Khoa vừa cười vừa nói.

Chơi cùng mấy chú cá heo một lúc Sở Tiên xoa xoa lên đầu con cá heo xám dưới chân mình, sau đó liền nhảy xuống khỏi người nó.

Lúc này hội Tứ Kiếm bơi đến, trong tay cầm một lưới đầy ắp tôm cá.

Sở Tiên cầm lấy tôm cá đút vào miệng cho mấy con cá heo ăn, sáu con cá heo vui mừng đón lấy thức ăn.

_Các cậu chơi tiếp đi!. Sở Tiên vỗ nhè nhẹ lên đầu chúng, sau đó liền lên thuyền.

Thế nhưng mấy con cá heo đó lại không hề rời đi, vẫn hạnh phúc bơi xung quanh đó.

_Lợi hại thật, cưỡi cá heo, quá ư là đẹp trai, tôi đã quay video đoạn đó rồi, sau này gửi cậu lưu làm kỉ niệm. Đoàn Khoa vừa nói vừa cười khi nhìn thấy hắn bước tới.

_Tôi hấp dẫn quá đấy mà. Sở Tiên nói đùa.

_Anh Sở Tiên, bọn chúng sao lại gần gũi với anh như vậy, anh với mấy chú cá heo đó quen nhau từ trước phải không, bọn chúng là bạn trên biển của anh sao?. Diêm Văn Văn vừa bước lên thuyền liền hiếu kì hỏi dồn dập.

_Lần trước ra khơi tôi có cứu mạng chúng, không nghĩ rằng bầy cá heo này còn nhớ tôi cơ đấy. Sở Tiên cười nó.

_Được rồi, Tam Kiếm đã mang nguyên liệu về đây rồi, mọi người cùng nhau thưởng thức nào, tôm hùm, cua bể, còn có cả hàu nữa!

Lúc này Tam Kiếm bước tới, trên tay cầm một lưới đánh cá trong đó có ba con tôm hùm, hai con cua bể cùng hơn năn cân hàu.

_Wa, tôm hùm bự chảng chưa kìa, còn có cả cua bể nữa, to không kém. Diêm Văn Văn ngạc nhiên ngẩn người ra, dùng tay chọt chọt vào chúng một cách hết sức rụt rè.

_Lão Tầm, đem chúng làm thịt đi. Sở Tiên cười nói.

_Haha, trưa nay xem ra được ăn đẫm miệng rồi đây.

Nhậm Bằng Huy liếm liếm môi nom bộ dạng tham ăn vô cùng.

_Cuộc sống trên biển đúng là nhiều màu sắc thật đấy, bộ phim này thời gian quay càng lâu càng tốt thì hay biết mấy!

_Cậu nhìn mấy chú cá heo đó đi, đáng yêu quá chừng.

Mọi người rôm rả nói chuyện, không lâu sau đó thì tôm hùm được chưng nóng hổi mang ra, lão Tầm làm một ít nước chấm rưới lên trên con tôm cho đậm vị, nhìn con tôm hùm được chưng một cách tinh tế nom ngon mắt vô cùng.

Cua bể cũng ra lò ngay sau đó, cua bể hành hoa, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi, quá hấp dẫn.

_Wa, Sở Tiên chỗ cậu có rượu không, lúc này đây tôi thấy buộc phải có tí men mới hoàn hảo được.

Đoàn Khoa nhìn thấy đĩa tôm hùm cua bể trước mặt, không kiềm chế được thốt lên.

Sở Tiên gật đầu, liền sau đó đi vào kho trữ đồ lấy ra một bình rượu.

_Cô uống chứ? Sở Tiên hỏi Diêm Văn Văn.

_Đương nhiên là phải uống rồi. Nói rồi cô đưa tay ra đón lấy một bình rượu.

_Dù sao thì chiều tối nay cũng không có nhiệm vụ quay gì hết, mọi người thư giãn cho thoải mái. Đoàn Khoa nhìn mọi người trong đoàn phim nói một tiếng.

_Ô, đạo diễn vạn tuế!

Tôm hùm, cua bể, hàu, ba món hải sản thơm ngon từ biển cả, đoàn người vô cùng hào hứng ăn trong sự vui vẻ.

_Phù, phê quá, ngon kinh hồn luồn. Đoàn Khoa dựa lưng vào ghế xoa xoa cái bụng no căng của mình.

_Muốn ăn thì mấy ngày này sẽ đều được ăn. Sở Tiên nhìn bộ dạng hắn đang vỗ vỗ chiếc bụng đáng thương rồi cười phá lên.

_Ăn thế vài hôm béo chết, không được đâu. Diêm Văn Văn bi thương nói một câu.

_Haha, yên tâm đi, nữ thần ăn thế ăn nữa cũng không béo nổi đâu!

Bọn họ đùa bỡn nhau nói chuyện sôi nổi.

Ăn xong bữa trưa, chiếc thuyền cá tiếp tục đi, Sở Tiên vẫy tay tạm biệt mấy con cá heo, trên mặt tươi vui mãn nguyện hết ý.

_Đáng yêu quá cơ, nếu như có thể nuôi được thì tốt biết mấy!. Diêm Văn Văn tiếc nuối nhìn mấy chú cá heo đằng sau.

_Nuôi cá heo? Haha, con cá heo màu hồng đằng đó hiếm thấy vô cùng, lại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nữa chứ, tôi cũng muốn nuôi một em. Đoàn Khoa vừa cười vừa nói.

“Nếu như mình có một hải đảo riêng của bản thân thì có thể nuôi cá heo được”.

Một ý tưởng chợt loé ra trong đầu Sở Tiên,, sau đó hắn ta liền lắc đầu, hải đảo? Mua một hải đảo bao nhiêu tiền cho đủ chứ, nếu muốn một hải đảo có thể phát triển và kiến tạo các kiểu trên đó thì là một số tiền trên trời, không thực tế chút nào.

Hắn cũng không muốn sống ở một hòn đảo bốn bề không một bóng người, hẻo lánh xa lắc như vậy.

Con thuyền cá đang thong dong trên biển, bỗng đột nhiên, Sở Tiên cảm nhận được từ đằng trước truyền đến một cảm giác vô cùng thân thuộc, hắn tâm niệm vừa động, mở ra khả năng sóng âm của mình điều tra, nhưng lạ thay, hắn không nhìn thấy bất kì cái gì cả.

_Chắc là có cá Dunkleosteus [1] ở quanh khu vực biển này, cái cảm giác vô cùng thân thuộc này chắc chắn là cá Dunkleosteus. Sở Tiên tự lẩm nhẩm một mình.

Hắn dùng năng lượng để luyên ra cá Dunkleosteus, đối với hắn loài cá ấy như thể là một phần cơ thể của bản thân vậy, nhưng hắn không thể nắm rõ được vị trí của chúng ở đâu.

Thế nhưng lúc này, truyền tới trong não bộ của hắn cùng lúc đó một hình ảnh khiến hắn kinh hãi.

Ở cách con thuyền của bọn họ không xa, có một vật to lớn đồ sộ nằm giữa lòng biển, đây chắc chắn không phải là cá, mà là một con tàu bị đắm, là một con thuyền quân nhân.

Thế nhưng, con tàu bị đắm này dường như là bị xảy ra sự cố nào đó, một nửa thân trên của nó đã bị cắm sâu dưới lòng biển.

Sở Tiên tập trung để nhìn kĩ hơn, hắn phát hiện ra, ở hai bên cạnh của con tàu bị đắm này mọc rậm rạp rêu xanh, thế nhưng ở phía sau con tàu có một vết nứt, ở đó tuyệt nhiên không có một tí rêu xanh hay thực vật nào mọc lên quanh đó cả.

Từ điều này có thế đoán biết được một điều, con tàu bị đắm này nằm ở đây chưa lâu, thậm chí là có khả năng trong đó có người.

Sở Tiên chau mày, rồi đi đến bên khu điều hành bảo lão Mục dừng thuyền cá lại.

_Sao vậy Sở Tiên? Nhóm Đoàn Khoa thấy thuyền cá đột ngột dừng lại thì liền tò mò hỏi.

_Phát hiện ra vài thứ, mọi người ở lại đây đợi một lát nhé, tôi xuống dưới xem một lát, phải rồi Văn Văn, cô đưa tôi mượn túi chống thấm nước đựng điện thoại của cô. Sở Tiên nhìn cô vừa cười vừa nói, không nói lâu la thêm, sau khi mượn được túi chống tràn nước vào điện thoại của Diêm Văn Văn, mặc đồ lặn xong xuôi hắn liền nhảy xuống biển.

_Người anh em Sở Tiên này phát hiện ra thứ gì mà vội tới mức nhảy luôn xuống biển vậy nhỉ? Nghiêm Trạch Khôn hiếu kì nói một câu.

_Chắc là tìm thấy bảo bối gì rồi. Đoàn Khoa nhớ tới số hải sâm trên thuyền cá lần trước của Sở Tiên, cười đoán.

Nhảy xuống biển xong, Sở Tiên bơi nhanh về phía vị trí chiếc tàu bị đắm đó, không lâu sau đó, hắn liền nhìn thấy chiếc tàu to vĩ đại ấy nằm dưới đáy biển.

Hắn không dám bơi lại gần, dùng năng lực con mắt thượng đế rà soát từ xa.

_Nhìn từ chung quanh xem ra là con tàu này mới bị đắm một thời gian chưa lâu, ở bên trong đó có thể là vẫn còn người, Tiềm Long A0001 có lẽ là số hiệu của con tàu này, một con tàu ngầm chuyên dụng dành cho quân nhân, không biết tại sao lại bị chìm ở nơi này.

Sở Tiên nhíu mày, sau đó liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm.

Hắn không bơi tới bên cạnh con tàu đó, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, chụp ảnh xong liền lập tức bơi trở lại thuyền đánh cá.

_Sở Tiên, phát hiện ra thứ gì thế? Đoàn khoa nhìn thấy hắn bơi lên liền tò mò hỏi.

_Không có gì đâu, ở trên thuyền cá thăm dò phát hiện nhầm thôi. Sở Tiên lắc đầu cười rồi cười bước về phía khoang điều hành.

_Thông báo một chút!. Sở Tiên trút bỏ bộ đồ lặn, nhớ tới con tàu bị đắm ban nãy nghĩ ngợi.

[1] Dunkleosteus là một chi cá da phiến tuyệt chủng, từng tồn tại vào cuối kỷ Devon, khoảng 380–360 triệu năm trước. Vài loài, ví dụ như D. terrelli, D. marsaisi, và D. magnificus, nằm trong số những loài cá da phiến lớn nhất từng sinh tồn.

Loài lớn nhất, D. terrelli, có thể đạt chiều dài 10 m (33 ft) và khối lượng 3,6 t (4,0 tấn thiếu) là một sinh vật săn mồi đầu bảng. Chỉ có một vài cá da phiến khác, ví dụ như chi Titanichthys cùng thời, là có thể bằng hoặc vượt kích thước Dunkleosteus.

Ở đây tác giả muốn chỉ loài lớn nhất D. terrelli. ( Chú thích của người dịch)