Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 219: Diễn Suất Dở Tệ Và Sự Kiêu Ngạo




Sáng sớm hôm sau, khi Sở Tiên tới bến cảng thì cũng là lúc Đoàn Khoa và hội diễn viên đang dàn cảnh chuẩn bị quay phim.

Cảnh mở đầu của bộ phim chính là cảnh ngư dân trên thuyền đánh cá đang thu hoạch cá, thuyền đánh cá được lấy làm đạo cụ phim không phải con thuyền Số hiệu người cá của Sở Tiên, mà là trên một chiếc thuyền dài hơn mười mét.

_Người anh em Sở Tiên!

Nhìn thấy Sở Tiên tới, ba người Đoàn Khoa, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn lập tức vẫy tay với hắn.

_Anh Sở Tiên!

Diêm Văn Văn ngọt ngào gọi to tên hắn, trải qua truyện của hôm qua thì thiện cảm của cô dành cho Sở Tiên chỉ có tăng chứ không hề giảm đi, ngay cả cách xưng hô cũng khác.

_Ừm! Sở Tiên nhìn thấy cô bèn gật đầu, hôm nay Diêm Văn Văn ăn vận rất đỗi đời thường, phía trước thân còn mang cả tạp dề, mặt mũi bị hoá trang cho đen nhẻm đi, nom giống như một cô gái đánh cá sống ở biển thật vậy.

Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn cũng thay trang phục ngư dân ngay sau đó, tất cả một thiết bị đã được chuẩn bị xong xuôi từ hôm qua, thế nên sáng nay chỉ việc bấm máy quay luôn là xong.

Kịch bản Sở Tiên đã xem qua, nội dung và tiến trình của phim hắn cũng nắm được đôi phần, có điều hắn không phải là đạo diễn nên cũng không biết phải quay như thế nào, chỉ còn cách ngồi ở đó mà xem họ làm việc.

_Mọi người chuẩn bị nhé, chúng ta chuẩn bị quay cảnh đầu tiên, mở đầu một phát ăn ngay cho thuận lợi nhé!

Đoàn Khoa nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị hòm hòm rồi vỗ tay hô to một tiếng.

_Ok! Tất cả mọi người đều đồng thanh.

_Được, mọi người lên thuyền đi, quay phim các anh nhớ để ý kĩ, chúng ta có rất nhiều cảnh quanh trên biển, vậy nên tuyệt đối không được xảy ra hiện tượng rung lắc khung hình, Phong Hoả, Văn Văn và mấy người anh em đằng kia, nào nào, lên thuyền!

Đoàn Khoa nói rồi bước về phía con thuyền nhỏ, Sở Tiên cũng theo đi theo sau.

Thước phim đầu tiên sẽ quay cảnh các ngư dân đang kéo lưới lên để thu cá về, cũng là cảnh đầu của bộ phim.

Đoàn Khoa tìm một vài diễn viên phụ tới, cũng là những người lão luyện lâu năm trong nghề, đối với các động tác đánh bắt cá trên biển đều thuần thục như ngư dân thật.

Cá cũng là do Đoàn Khoa bọn họ mua trước ở chợ, khi cá được kéo từ biển lên, Văn Văn và Phong Hoả cùng bọn Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn chia nhau nhặt cá.

Đây là cảnh đầu tiên, cũng là cảnh rất đơn giản.

_Chuẩn bị ation!

Đoàn Khoa hô to để khai máy.

Máy quay hoạt động, Sở Tiên và Đoàn Khoa cùng phó đạo diễn yên lặng ở một bên xem. Một đôi vợ chồng ngư dân già đem cá kéo từ dưới biển lên, đặt lên trên thuyền rồi nói:

_Phân chia thôi.

Văn Văn và Phong Hoả cùng bọn Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn chia nhau nhặt từng con cá nhỏ.

Đoàn Khoa ở bên cạnh chăm chú quan sát Diêm Văn Văn rồi gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền chau mày lại.

Phân cảnh nhặt cá rất đỗi đơn giản, Văn Văn cùng bọn Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn diễn rất tự nhiên, chỉ cần lựa cá chọn cá là xong không yêu cầu tí diễn xuất phức tạp nào cả.

Ấy vậy mà Phong Hoả lại tỏ thái độ khó chịu nghịch nghịch con cá, hơn nữa lại là một lỗi nhìn cái ra ngay, rất rõ rệt.

Sở Tiên cũng phát hiện ra động tác không thể nào hiểu nổi ấy của cậu ta, liền nhăn mặt lại, rồi nhìn về phía Đoàn Khoa.

_Cắt! Đoàn Khoa hô lên một tiếng.

_Diễn xuất của các bạn đều rất ổn, duy chỉ có Phong Hoả, cậu còn thiếu sót đôi chút, phải tự nhiên vào, tự nhiên, quay lại!

Phong Hoả hơi khó chịu nhăn nhó, sau đó gật đầu.

_Ation!

Lần này, diễn xuất của Phong Hoả rất tốt, Đoàn Khoa mãn nguyện gật đầu.

_Đưa tôi ít nước!

Quay xong vài cảnh, Phong Hoả liền thấy khát nước nên quay ra hô một tiếng với Đoàn Khoa.

Vì đang ở trên thuyền, lại khá nhỏ và chật, cho nên quản lí không thể ở bên săn sóc diễn viên của mình được, Phong Hoả quay về phía Đoàn Khoa nói lớn như kiểu ra lệnh cho anh ta vậy.

Đoàn Khoa cũng chẳng nói gì mà ném cho anh ta một chai nước.

_Cái thời tiết chết tiệt gì thế này, tôi cứ nghĩ ở trên biển phải sướng lắm cơ, hoá ra ngay tới một nơi để che chắn nắng cũng chả có, một tháng sau chắc bị cháy đen thui mất.

Phong Hoả bắt đầu càu nhàu.

Mọi người xung quanh chẳng ai để ý tới hắn, thực chất là qua chuyện hôm qua tất cả mọi người đều đã có cái nhìn khác về hắn, ai cũng nhận ra nhân phẩm của cậu ra thuộc loài gì.

Sở Tiên vứt chai nước cho mấy người chỗ Diêm Văn Văn, nhìn họ cười tươi rói:

_Khí hậu ở trên biển rất đẹp, nhưng mà không có chỗ che chắn nắng, các bạn chịu khó đem ô theo che hoặc là bôi kem chống nắng dầy hơn là được.

_Không sao, quay phim giữa trời mùa hè đều vậy cả, không thể tránh khỏi được.

Diêm Văn Văn nhìn hắn nở nụ cười, sau đó liền hỏi hắn:

_Anh Sở Tiên chắc phải thường xuyên ra biển đánh bắt cá lắm nhỉ?

_Cũng không hẳn, nói ra thì tôi mua thuyền cá đã lâu mà số lượng ra khơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa cũng chỉ toàn đánh bắt đủ các nguyên vật liệu cho bể thuỷ sinh thôi, nhưng mà đánh bắt cá cũng là một công việc hết sức thú vị đấy, đợi tới cảnh cuối cần phải lặn sâu trong lòng đại dương, tôi sẽ đưa các bạn đi bắt cá, đến lúc ấy, nào là tôm hùm, cua bể muốn ăn bao nhiêu cũng được.

_Thật không, nghe thích quá đi.

Diêm Văn Văn trong giọng nói tràn đầy mong đợi.

_Người anh em Sở Tiên, cậu kể cho chúng tôi nghe vài câu chuyện đánh bắt cá trên biển của cậu đi?.

Nghiêm Bằng Huy hiếu kì hỏi.

_Được thôi!. Sở Tiên cười rồi bắt đầu kể cho họ nghe, kể đến đoạn hắn gặp bọn săn biển cả, rồi gặp cá mập, cá heo... thì khiến cả hội chưa người nào từng ra biển phải ngơ ngác ngưỡng mộ.

Phong Hoả ngồi một bên nghe họ cười cười nói chuyện vui vẻ với nhau, còn mình thì thui thủi buồn bã ngồi một mình uống nước.

Quay một lúc ở trên biển, rồi qua bờ, quá trình quanh phim không hề thuận lợi như trong tưởng tượng của Đoàn Khoa, cả ngày khiến hắn rầu rĩ vô cùng.

_Sao thế? Lúc kết thúc, Sở Tiên vỗ vai hắn hỏi han.

_Quá là rác rưởi, cmn chứ. Đoàn Khoa nhìn thấy Phong Hoả đã rời khi, không kiềm chế được văng tục.

Sở Tiên cười không nói gì.

_Lúc bố mày quanh phim clip đăng lên mạng, mấy diễn viên nghiệp dư đó đều chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất nào, nhưng diễn xuất cũng không tới nỗi rác rưởi như tên đó, còn to mồm có danh tiếng chứ, đm, nếu như hắn không nổi tiếng thì bố mày đã chửi cho sml tên đó ra rồi.

Khiến cho Sở Tiên ngạc nhiên sửng sốt chính là hôm nay cậu được nghe vô vàn “văn hoa mĩ từ” được thở ra từ chính miệng ông bạn đạo diễn Đoàn Khoa của mình.

_Bây giờ mới là ngày đầu tiên, nếu thay người bây giờ vẫn còn kịp. Sở Tiên nói với hắn.

_Ei, thôi bỏ đi, hơn một tháng thôi, nhịn rồi cũng sẽ qua, bây giờ cũng đã trả trước một phần công cho hắn ta rồi, nếu như vi phạm hợp đồng thì mấy trăm vạn tệ đó không đòi lại được đâu.

Đoàn Khoa lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

Sở Tiên vỗ vai hắn không nói gì.

Hai hôm sau là cảnh quanh trên cạn, cũng không cần dùng tới thuyền cá của Sở Tiên nữa, vì thế hắn tới Kinh Hải một chuyến.

Mặt tiền của cửa hàng đang được sửa sang, nhưng do nhập hai cửa hàng lại làm một nên phải mất nhiều thời gian sửa chữa hơn, e là phải mất độ khoảng nửa tháng mới xong nổi.

Mất nhiều thời gian như vậy nằm ngoài dự đoán của hội Sở Tiên, nhưng cũng chả có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi thôi.

Việc thứ hai là khu nuôi cá ở hồ Phong - Đài, còn nửa tháng nữa là tới thời gian giao nhận, đến lúc ấy, hắn có thể bắt đầu kinh doanh khu nuôi cá của mình rồi.

_Lão Tầm, gọi tất cả mọi người qua bến cảng.

Sáng sớm ba hôm sau, Sở Tiên gọi một cuộc điện thoại cho lão Tầm, Đoàn Khoa thông báo cho hắn hôm nay phải dùng đến thuyền cá của hắn cùng đám Nhị Kiếm.

Bởi vì trong clip có cảnh bọn Nhị Kiếm đánh bắt cá mập cùng cảnh tấn công thuyền cá của dân Nhật, cho nên một số phân đoạn của phim cần sự góp mặt diễn xuất của họ.

Ngoài ra con thuyền Số hiệu người cá cũng cần lão Mục lái.

Sở Tiên lái xe đến bến cảng thì đã thấy bọn họ đến đông đủ cả rồi, thấy Sở Tiên tới Đoàn Khoa liền đi ra đón:

_Thế nào rồi? Tiến triển thế nào?

_Cũng được, tính cho tới thời điểm này cũng được tạm coi là thuận lợi.

Đoàn Khoa gật đầu:

_Hôm nay phiền mấy anh em của cậu quá.

_Không sao, họ sẽ tới nhanh thôi. Sở Tiên không quan tâm mấy liền gật đầu, rồi sau đó nhìn vào mấy người ở trong phim trường.

Hội Diêm Văn Văn vẫy tay chào hắn, Sở Tiên thấy vậy liền gật đầu rồi ngồi xuống một bên.

Không lâu sau đó hội lão Tầm cũng tới, thân hình to cao vạm vỡ của người cá khiến cho tất cả mọi người trong phim trường đều phải liếc mắt dõi theo.

_Được rồi, cảnh hôm nay phải quay ở giữa biển, chúng ta phải ngồi thuyền ra đó mất tầm hơn mười km, mọi người chuẩn bị đầy đủ đồ đạc đủ dùng trong một ngày ở ngoài biển nhé.

Thấy hội lão Tầm tới, Đoàn Khoa vỗ tay thu hút sự chú ý rồi dặn dò với họ.

_Anh Sở, đây là thuyền đánh cá của anh à? Sao đằng trước lại bị đâm méo ra như này? Khi họ bước tới nhìn thấy chiếc thuyền cá ở bờ biển thì lộ rõ sự ngạc nhiên, Diêm Văn Văn khá hiếu kì hỏi.

_Qua vài hôm nữa sẽ biết thôi! Sở Tiên không hề trả lời cô, thay vì đó nói tiếp:

_Con thuyền đánh cá này của tôi là điểm nổi bật trong lúc quay, đi lên thôi.

Con thuyền cá dài hai mươi tám mét kể cũng khá to, người quay phim cùng diễn viên tổng cộng có mười mấy người, nhưng nhìn chung lại không hề chật chội chút nào.

_Đây chính là thuyền đánh cá à, to thật ấy, còn to hơn so với một số tàu du lịch, người anh em Sở Tiên, thuyền đánh cá này của cậu bao nhiêu tiền vậy? Nhậm Bằng Huy tò mò bước qua phía cậu hỏi.

_Một ngàn vạn, đắt hơn nhiều so với tàu du lịch. Sở Tiên vừa cười vừa nói:

_Lão Mục, ra khơi!

_Vâng ông chủ! Lão Mục gật đầu.

_Mọi người có thể đi chung quanh chiếc thuyền làm quen nó một chút. Sở Tiên nói với mọi người.

Mấy người Nhậm Bằng Huy và Diêm Văn Văn cùng vài diễn viên khác hiếu kì bắt đầu đứng lên đi lại thăm thú con thuyền, lão Tầm đứng bên cạnh giới thiệu với họ, vì lát nữa sẽ có nhiều cảnh họ bắt buộc phải hiểu về thuyền cá mới quay được.

_Nào, xem tôi hai ngày nay quay được những gì nhé?

Đoàn Khoa cầm máy quanh phụ ra bước tới bên Sở Tiên rồi mở ra cho cậu xem:

_Mấy đoạn này đều chưa qua cắt sửa, nhưng từ đây có thể thấy được chất lượng của bộ phim.

Sở Tiên gật đầu, dù sao thì bộ phim này cũng có tiền đầu tư từ hắn, hắn thích thú mở ra xem.

_Thể chất của Phong Hoả không phù hợp đóng một ngư dân, gầy quá!

Sở Tiên xem xong nói thẳng như ruột ngựa.

_Đây cũng là điều mà tôi suy nghĩ không chu đáo, nhưng sự nổi tiếng của hắn hoàn toàn có thể bù đắp được điều đó. Đoàn Khoa gật đầu rồi giải thích với hắn.

Sở Tiên gật gù, hiện giờ có thể nói thanh danh của diễn viên là tường thành vững chắc đảm bảo doanh thu phòng vé cho bộ phim đó, mặc dù cơ thể không phù hợp với vai diễn lắm, nhưng chỉ cần diễn hay là cũng không có vấn đề gì lớn cả.

_Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn mấy người họ diễn xuất không tệ. Sở Tiên nhận xét.

_Ừm, đúng là rất tốt, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn hai người họ đều dựa vào thực lực mà đi lên, phong độ diễn xuất rất ổn, điều này không cần phải nói nhiều, Diêm Văn Văn cũng như thiên hạ đồn, diễn rất hay!

Đoàn Khoa nhận xét từng người một:

_Còn về Phong Hoả thì... có hơi chảnh và “mong manh dễ vỡ”.

_Chắc là do hoàn cảnh gia đình đấy!.

Sở Tiên vừa nói vừa cười:

_Nhưng cũng không sao, quay xong phim này anh cạch mặt cậu ta luôn cho rảnh nợ.

_Tôi mà là một đạo diễn nổi tiếng, tôi đe cậu ta lâu rồi!.

Đoàn Khoa nuốt ngụm nước đánh ực như thể nuốt cả cục tức to đùng đang đè nén cậu ta.

Sở Tiên cười:

_Vậy tôi sẽ đợi tới ngày đó, ngày mà anh trở thành một đạo diễn hàng đầu.

_Nhất định rồi, tôi tự tin với bộ phim này lắm, có đoạn clip của anh, phát lên là hot ngay ấy mà. Đoàn Khoa ngập tràn khí thế nói.

_Ồ, phải rồi, đoạn clip đánh bắt cá mập của chúng tôi không xuất hiện trên mạng ư!.

Sở Tiên hiếu kì hỏi.

Khi bọn họ đánh bắt cá mập trắng lớn, có rất nhiều người chung quanh vây xem, cũng có không ít người quay clip lại, nhưng tuyệt nhiên không thấy phát tán trên mạng, điều này không bình thường chút nào.

_Tôi nhờ ba vợ tôi giúp ém mấy tin tức liên quan tới vụ cá mập trắng lớn của bọn cậu rồi, cũng chính nhờ clip đó mà ông ấy hủng hộ tôi hết mức đấy. Đoàn Khoa cười cui vẻ.

_Đợi tới khi quanh xong sắp công chiếc thì các anh sẽ thả thông tin này ra phải không? Sở Tiên nhìn hắn.

_Ừm! Đoàn Khoa gật đầu, trên gương mặt nở một nụ cười.