Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 217: Chủ Đề Của Các Chàng Trai




Tên công tử bột này nhìn vậy mà cũng đẹp trai hấp dẫn lắm, Sở Tiên nhìn Phong Hoả đang bơi ở trong bể bơi thầm mẩm như vậy, nhưng chỉ một giây sau thôi hắn nghĩ thêm một câu nữa, thực ra nếu để so sánh với hắn thì còn kém xa, body không thể nóng bỏng như hắn được.

Đoàn Khoa và Diêm Văn Văn nhìn về phía Phong Hoả gật đầu, một tháng về sau họ sẽ phải cùng nhau làm việc, thế nên cũng hi vọng có thể trở nên thân thiết với đối phương.

Là một đạo diễn mới, Đoàn Khoa không hề có bá khí để la mắng diễn viên trong phim trường như những đạo diễn kì cựu khác, những ngôi sao này phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa vậy, phải dỗ dành từng chút một, cho dù hắn ta mới chính là đạo diễn.

Không lâu sau đó, hội Sở Tiên cũng thay xong đồ bơi để ra nhập bọn cùng Phong Hoả, Diêm Văn Văn mặc bikini ba mảnh để lộ ra thân hình tuyệt hảo của mình khiến cho tất thảy mọi người ở hồ bơi đồng loạt bị “nhức mắt”, nhất là kiểu tóc rẽ ngôi giữa dài đó, rất hút hồn như một nữ vương vậy, ngay cả Sở Tiên cũng chẳng kiềm chế được con mắt mình mà nhìn chăm chăm vào người đẹp.

_Wa, Văn Văn, cô đẹp quá đi!

Phong Hoả nhìn thấy bọn họ đi tới, nhìn ngắm Diêm Văn Văn rồi trầm trồ tán dương.

Diêm Văn Văn nghe thấy vậy liền cười tít mắt, cô nhìn Sở Tiên đứng bên cạnh mà mắt tròn mắt dẹt khen ngợi:

_Cơ thể của anh cường tráng thật đấy!

Sở Tiên đắc ý cười ồ lên, đưa cánh tay của mình gập vào làm dáng:

_Tôi tập gym suốt nên cơ thể mới đẹp như vậy!

Quả đúng là thế, so với cơ thể gầy gò của Phong Hoả, sặc mùi công tử con nhà giàu, chả có tí tẹo cơ bắp nào, thì cơ thể của Sở Tiên thực sự rất hoàn mĩ, từng múi cơ đều chằn chặn như là được lắp ráp vào vậy, mặc dù không quá to nhưng rất rõ nét, cơ thể rắn rỏi của hắn khiến cho người ta có cảm giác mãn nhãn khi nhìn ngắm.

_Chúng tôi cũng chăm tập gym lắm mà cơ thể lại không đẹp như cậu. Nhậm Bằng Huy đứng bên cạnh nói với Sở Tiên.

Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn là quân nhân xuất ngũ, body của họ cũng đẹp lắm chứ chả đùa, hoàn toàn đủ trình độ để làm một huấn luyện viên phòng gym.

Phong Hoả đang bơi dưới nước nghe thấy họ bàn tán về chủ đề cơ bắp, xong rồi hắn nhìn về cơ thể chính mình, rồi lại nhìn cơ thể mấy người họ, sắc mặt trở nên khó chịu.

_Ê, Phong Hoả, không ngờ rằng đại mĩ nhân Diêm Văn Văn cũng tới, sớm biết vậy khi nãy tôi đã chả đón cậu rồi, đi đón người đẹp Dư Văn Văn đây có phải hơn không. Lúc này, một thanh niên liền bơi tới bá vai bá cổ Phong Hoả, mắt sáng lên nhìn Diêm Văn Văn.

_Xuỳ xuỳ, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, phim này địa điểm chủ yếu quay ở Thương Hải, thấy cũng thú vị phết, hơn nữa còn có người tới tìm nhờ vả bố tôi cơ đấy. Nói rồi Phong Hoả huých vào người cậu bạn:

_Bằng không á, cậu nghĩ tôi sẽ tham gia bộ phim này chắc, đạo diện không có tên tuổi, rồi lại còn phim quy mô nhỏ nữa nếu, nếu không làm nên cơm cháo gì thì cũng sẽ gây ra tổn thất nhất định cho tên tuổi của tôi thôi.

_Haha, ai mà biết được, ai mà biết cậu đang tìm lí do cơ, cậu thì lúc nào chả thích thui thủi chui vào thế giới riêng của riêng mình chứ!. Cậu thanh niên bên cạnh hắt nước vào người hắn.

_Ngô Tam, cậu mau cút đi cho tôi, tôi chả giống như cậu, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới người đẹp.

_Được được, tôi thế đấy, phải rồi, lát nữa nhớ giới thiệu Diêm Văn Văn cho tôi làm quen nhé, nói không chừng lại “hợp gu” tạo thành một nhóm buôn chuyện xuyên lục địa ấy chứ!

_Phải đấy, giới thiệu cô ấy cho bọn này làm quen đi!. Lúc này, đám thanh niên ở chung quanh cũng bu lại góp vui:

_Chúng ta lần lượt từng người một, cậu không hợp đâu, có khi phải để tôi!

_Nhìn cậu rẻ rách thế, đừng có mà mơ được sự chú ý của người đẹp!

Bọn họ rôm rả nói chuyện rồi cười phá lên, hội Sở Tiên cũng nhảy vào bể bơi, với cái nóng oi bức của mùa hè thì bơi ở hồ bơi trong dòng nước mát lạnh sảng khoái vô cùng.

Sở Văn Văn và trợ lí của cô tìm một góc cách xa bọn họ, nằm thư giãn trong bể.

_Ế, người anh em Sở Tiên cậu thấy Diêm Văn Văn thế nào?.

Sở Tiên cùng đạo diễn Đoàn Khoa, hai cậu Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn cùng với vài nhiếp ảnh nam tụ tập ở một chỗ to nhỏ, Đoàn Khoa nhìn về phía Diêm Văn Văn hỏi ý kiến hắn.

Đàn ông ở chung một chỗ với nhau thì làm gì, đương nhiên là nói về phụ nữ rồi, đây là chuyện vô cùng bình thường, cũng là cách để gia cố tình anh em.

_Nữ thần, xinh đẹp hơn trên tivi nhiều!.

Sở Tiên trả lời thật lòng.

_Hay là cậu thử theo đuổi xem, người anh em điều kiện của cậu tốt như thế, không chừng nữ thần sẽ xiêu lòng cho coi?.

Đoàn Khoa nhìn hắn chớp chớp mắt ra hiệu cho hắn nắm lấy cơ hội ngàn vàng này.

Sở Tiên cười rồi lắc đầu nguầy nguậy:

_Thôi tôi xin kiếu, tôi có bạn gái rồi, ngắm cho đã con mắt vậy thôi, phải rồi, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn hai cậu có người thương chưa, chưa thì thử xem sao?

_Haha, tôi không được đâu, nữ thần kia vợt khó lắm!.

Nhậm Bằng Huy cười phá lên đáp.

Nghiêm Trạch Khôn nhìn một lúc rồi cũng lắc đầu ngán ngẩm:

_Diêm Văn Văn là một cô gái có tính khí rất lạnh lùng và sang chảnh, hơn nữa cô ấy khẳng khái lắm, hay nổi nóng nữa, không phải dạng con gái tôi thích!

_Haha, còn có cả chuyện này xảy ra cơ, hẳn là không phải dạng con gái tôi thích, tôi thấy cậu mê tít vào rồi thì có?.

Hai người Sở Tiên và Đoàn khoa trêu hắn.

_Thực ra cách làm người của cô ấy rất được, cô ấy chỉ nổi nóng với những ai khiến cô ấy ghét thôi, tôi nói cho các anh một chuyện này, bí mật quân sự đấy đừng có mà tiết lộ ra ngoài. Lần trước Diêm Văn Văn có quay một bộ phim điện ảnh, quay đến cảnh hôn nhau, lúc ấy góc quay không được đẹp nên đạo diễn ra lệnh ngưng lại, lúc đó anh chàng kia chưa diễn, nhưng có lệnh tạm dừng rồi mà anh ta vẫn vồ vập tới tính hôn cô ấy, kết quả các cậu biết sao không, Diêm Văn Văn giáng một cái bạt tai điếng trời về phía nam diễn viên kia, đồng thời bồi thêm hai phát đạp vào chân anh ta, các cậu không biết chứ lúc ấy á, mặt đạo diễn nhìn hài không tả được, ổng bị một phen sợ khiếp vía chứ đùa đâu.

_Ghê gớm vậy?.

Sở Tiên vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Diêm Văn Văn.

_Chứ sao, cậu đừng có bị vẻ thiên thần của cô ấy che mờ con mắt, người diễn chung với cô ấy đều rõ, tính cô ấy bộc trực thẳng thắn, ai mà yêu thích thì rất yêu thích, còn ai mà đã ghét thì ghét không để đâu cho hết!. Nghiêm Trạch Khôn nói.

_Chậc chậc, không ngờ tới lại khó nhằn như vậy, đanh đá ra phết!.

Sở Tiên vừa nói vừa cười.

Bọn Sở Tiên bàn tán rôm rả về Diêm Văn Văn, cách đó không xa mấy thanh niên đám Phong Hoả cũng chả kém cạnh, có khi còn sôi nổi hơn ấy chứ, nói tóm lại là, đàn ông mà, cá mè một lứa cả thôi.

Nhưng trong đám cá mè ấy cũng có phân cấp bậc, nếu như so sánh Sở Tiên và Phong Hỏa thì đúng là khác biệt thật, một người trên cao còn một người dưới thấp.

Cũng không biết họ nói với nhau những câu chuyện gì mà tự dưng có một thanh niên đột nhiên đứng dậy vuốt vuốt tóc, liền sau đó đi tới chỗ Diêm Văn Văn.

Bọn Sở Tiên cũng nhìn theo anh chàng đó hiếu kì xem anh ta tính làm gì.

Không tới một phút sau, anh chàng thanh niên đó mặt ỉu như bánh bao nguội bơi về, đám người Phong Hoả thấy vậy liền phá lên trêu chọc, liền sau đó là thêm một cậu thanh niên nữa qua đó để thử sức.

_Ai da, còn trẻ đúng là tốt mà, nếu tôi trẻ thêm ra vài tuổi tôi nhất định cũng qua đó!. Đoàn Khoa ở bên cạnh cười nói, hắn ta lấy được một người vợ giàu có, nghiễm nhiên được bước chân vào thế giới vàng ngọc, dù cho hắn với vợ vẫn ân ái vô cùng, nhưng xét cho cùng đàn ông vẫn thích năm thê bảy thiếp, có ai chung thuỷ đâu, nhất là do nghề nghiệp của mình thường xuyên phải tiếp xúc với bao nhiêu là hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, nhưng dù có nói thế nào hắn ta cũng không dám phản bội vợ.

Sở Tiên nhìn hắn cười cợt rồi bơi về phía xa.

Đoàn Khoa, Nhậm Bằng Huy cùng Nghiêm Trạch Khôn bơi tới chỗ Phong Hoả và nói chuyện với hắn, Sở Tiên thì không qua đó, hắn không có một tí ti thiện cảm nào với tên Phong Hoả này.

Hơn mười mấy phút sau, Sở Tiên vớ lấy các khăn tắm đi tới chỗ nghỉ ngơi, nhìn thấy mọi người đang tụ tập ở một chỗ thì liền đi tới.

_Sao thế? Đang nghịch cái gì vậy?.

Sở Tiên đi qua phía họ tò mò hỏi.

_Tam quốc sát, chơi không, nhào vô!.

Đoàn Khoa thấy hắn đi tới cười nói.

_Đông quá rồi, bây giờ đã có tận bảy người rồi mà?.

Phong Hoả ngước đầu lên nhìn Sở Tiên, giọng đều đều.

_Chúng tôi ở chung với nhau lúc đóng phim, có lúc tới tận hơn mười người chơi chung với nhau mà vẫn chả sao. Lúc này, Diêm Văn Văn đột nhiên cười ha hả nói.

Phong Hoả hơi sững người ngay lập tức cười nói:

_Tuỳ thôi,người anh em, cậu muốn tham gia thì qua đây chơi cùng đi!

_Thôi khỏi, mấy người chơi đi.

Sở Tiên lắc đầu.

_Người anh em, nghe nói cũng ở Thanh Hải hả? Tôi chưa thấy cậu bao giờ. Cậu thanh niên ở bên cạnh nhìn Sở Tiên hiếu kì hỏi.

_Haha, thành phố Thanh Hải rộng lớn như vậy, tôi lại chỉ là một người thường, cậu sao mà gặp tôi được. Sở Tiên nghe thấy cậu ta nói vậy liền bật cười.

"Haha. Cậu thanh niên đó cười rồi cũng không nói gì thêm.

_Đoàn Toàn, ngồi về hướng kia chút đi!. Sở Tiên đang nhìn họ chơi thì một cậu thanh niên dịch mông ra một bên nói với cậu bên cạnh.

_Được rồi, sao mà cậu béo thế chứ lại!. Cậu bạn có tên Ngô Tam hơi nhích người, nhìn về phía Diêm Văn Văn bên cạnh nói e thẹn:

_Văn Văn, tôi là fan của cô đấy, rất rất rất thích cô, không ngờ là hôm nay có thể gặp được cô ở ngoài đời như thế này, tôi thích vai Long Nữ cô đóng nhất, xinh đẹp như tiên giáng trần!

Diêm Văn Văn nhìn thấy hắn cố tính sát lại mình thì thấy hơi khó chịu, cô dịch người sang một bên không thèm trả lời lại.

Sở Tiên thấy nực cười, hắn bật cười chợt nhớ đến lời Nghiêm Trạch Khôn nói, quả đúng là hoa hồng có gai, người đẹp có cá tính lắm.

_Í, Kim Sâm, Cát Văn Thanh, mấy tên đó cũng ở đây à?. Lúc này, Sở Tiên đột nhiên nhìn thấy vài bóng người quen thuộc liền nói với Đoàn Khoa một tiếng

_Các cậu chơi tiếp đi, tôi vừa nhìn thấy vài người quen!

Đoàn Khoa gật đầu, Sở Tiên đứng dậy lập tức đi về phía hội Kim Sâm.

_Ê, đúng là khéo mà, thế mà lại gặp các cậu ở đây!. Sở Tiên bước tới, nhìn ba người Kim Sâm, Các Văn Thanh và Lý Văn Trung hô lên một tiếng.

_Tiểu Tiên, không ngờ rằng cậu cũng ở đây đấy?

Bọn Kim Sâm ngoảnh mặt lại kinh ngạc khi nhìn thấy Sở Tiên:

_Dạo gần đây đi đâu thế?

_Bận chuyện công ty ấy mà, đợt này mới rảnh rang chút! Sở Tiên cười nói.

_Chậc chậc, bây giờ ông chủ Sở Tiên khác trước quá, hầy, lúc nào nâng đỡ chúng tôi với!. Cát Văn Thanh nói đùa với hắn, sau đó quanh sang giới thiệu với cô gái bên cạnh:

_Anh em tốt của anh đấy, Sở Tiên, cậu ấy rất cừ đó!

_Bạn gái cậu hả? Sở Tiên nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn liền hỏi.

_Ừm ừm. Lý Văn Thành cười toe toét rồi hấp háy mắt với cậu.

Sở Tiên đần thối mặt ra, sau đó mấy người bọn họ qua ban công ở khu nhà bên cạnh, ngồi xuống hàn huyên.

_Cậu tới đây một mình à? Bà xã đâu? Kim Sâm hiếu kì nhìn Sở Tiên hỏi.

_Không, đi với cùng một vài người bạn nữa, là mấy người ở dưới đó đấy, kia là hoa đán đang nổi hiện giờ Diêm Văn Văn, còn có cả cái tên Phong Hoả kia, một người bạn đạo diễn nhờ tôi giúp đỡ thế nên tôi đầu tư cho anh ta!. Sở Tiên nhìn xuống dưới hé miệng nói.

_Vãi, đại mĩ nhân Diêm Văn Văn à? Người anh em cậu giờ lại đầu tư cho điện ảnh à? Cậu có chắc là không phải vì muốn cưa cẩm cô ta không?.

Các Văn Thanh ngạc nhiên nhìn xuống dưới.

_Ế, đừng có nói bậy, tôi là loại người như vậy sao, tôi quen một người bạn và anh ấy là đạo diễn, tìm tôi giúp mấy lần rồi tôi mới quyết định đầu chứ đấy thôi, đâu có bỉ ổi như cậu nghĩ!

Bọn họ cười ha hả cả lên, cậu chuyện cứ nối tiếp nhau, cũng may là bên cạnh có mấy cô gái chứ không thì không hiểu không có chuyện gì là họ không lôi vào “chém gió” được.

_Í! Bọn họ dưới kia xảy ra chuyện gì thì phải?

Vào đúng lúc bọn Sở Tiên đang cười nói vui vẻ thì cô gái bên cạnh Cát Văn Thanh hồ nghi nhìn xuống dưới.

Sở Tiên quay đầu lại liền nhìn thấy cậu tên Đoàn Toàn ban nãy đang ôm mặt, một tay chỉ vào Diêm Văn Văn.

_Mẹ nó!

Chả cần phải nghĩ cũng biết cái tên này vừa làm chuyện gì quá đáng khi nãy, hắn ngay lập tức chạy xuống dưới xem tình hình.