Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 208: Giới Quý Tộc Anh Quốc




_Cái gì? Cậu nói cái gì cơ? Sở Tiên thân yêu của tôi cậu gặp được con rắn biển Belcher ở đâu vậy?

Âm thanh kinh ngạc phát ra từ điện thoại.

_David, chẳng nhẽ tôi lại lấy chuyện này ra để lừa anh sao, tôi có nghe anh nhắc qua mấy lần về rắn biển Belcher, nên đã nhọc tâm đi tìm nó, anh cũng biết đấy, tôi ở vịnh Thái Lan mở một công ty rắn biển mà, số hưởng nên đánh bắt được một con rắn biển Belcher, bảy cân rưỡi, tầm hai mét, đợi lát tôi gửi ảnh cho anh xem. Sở Tiên vừa cười vừa nói.

_Ôi Sở Tiên yêu dấu của tôi ơi, cậu đúng là phúc tinh của tôi đấy, mau mau gửi ảnh cho tôi xem đi! David gấp gáp giục giã hắn.

Sở Tiên cười rồi cúp điện thoại, liền sau đó gửi ảnh vừa chụp cho David.

Chỉ chưa tới một phút, điện thoại của hắn reo lên.

_OMG, Sở Tiên yêu dấu ới ời, cậu quả thực là đã tìm thấy con rắn biển Belcher, quá tốt rồi, quá tốt rồi, cậu bây giờ đang ở đâu?. David ở đầu dây bên kia hưng phấn tột độ thốt lên.

Sở Tiên bật cười:

_Tôi đang ở Thái Lan, muốn đem rắn biển về có hơi khó khăn, các anh qua lấy hay để tôi gửi vận chuyển cho các anh?

_Khônh không! Sở Tiên, không cần vận chuyển đâu, chúng tôi sẽ đặt vé tới Thái Lan ngay bây giờ đây, hai tiếng, nhiều nhất là hai tiếng chúng tôi sẽ có mặt tại Thái Lan, cụ thể bây giờ cậu đang ở chỗ nào ở Thái Lan vậy?. David liến thoắng.

_Tôi đang ở Bangkok, hôm nay chuẩn bị về nước! Sở Tiên đáp.

_Đợi một lát nhé, chúng tôi tới ngay bây giờ đây, chúng tôi tìm con rắn biển Belcher này gần tháng nay rồi, không thể để xảy ra bất kì một sai sót gì được, cậu ở đó đợi tôi nhé!. David gấp gáp nói.

_Đương nhiên là không thành vấn đề, vậy tôi đợi ở gần sân bay Bangkok, các anh tới nơi thì điện cho tôi nhé. Sở Tiên gật đầu.

Đến Bangkok, Sở Tiên tìm một cái khách sạn ở gần sân bay rồi đợi ở đó.

_Hửm? Tốc độ nhanh gớm! Hắn chỉ mới vừa nghỉ ở khách sạn chưa tới hai giờ mà đã thấy David điện tới rồi.

_Mới đó mà đã tới rồi sao? Tôi ở khách sạn Hilton, phòng 2105, các anh tới đây đi.

_Được được!

_Xem ra họ đúng là rất nôn nóng! Sở Tiên cười rồi nhìn về phía con rắn biển Belcher bên cạnh mình.

Chưa đầy mười phút sau đã có người bấm chuông,

_Nhị Kiếm đi ra mở cửa!

_Ô, Sở Tiên thân yêu của tôi ơi, rắn biển Belcher ở đây vậy, mau mau cho tôi ngắm nó đi! David chân vừa chạm cửa liền ầm ĩ cả lên.

_Được rồi David, sao tự dưng lại thành ra nôn nóng hấp tấp thế này. Sở Tiên lập tức bước ra đón tiếp liền sau đó ôm chầm lấy David.

_Vị này là Sở Tiên tiên sinh phải không, xin chào xin chào, tôi là Grace Cornwall, là bạn của David, đồng thời cũng là người đang tìm kiếm con rắn biển Belcher!

Người thanh niên Anh quốc bên cạnh có vẻ rất nôn nóng dùng vài câu tiếng trung không thành thục cho lắm tiếp giới thiệu về mình.

_Ừm xin chào! Sở Tiên đưa tay ra.

_Được rồi, các cậu đừng có khách sáo qua lại như thế nữa đi, người anh em Sở Tiên à, Grace tìm con rắn biển Belcher này sốt ruột đến phát điên lên luôn ấy, cậu nhanh cho Grace xem đi không chắc cậu ấy đứng ngồi không yên mất! David cười cười vỗ vai hắn

_Ở chỗ này. Sở Tiên cười nói, ngay sau đó đưa bọn họ đi tới phòng khách, chỉ vào cái lưới.

_Đây, đúng vậy, không sai, chính là con rắn biển Belcher mà chúng tôi đang tìm kiếm, nhìn hình thể của nó chắc chắn phải hơn năm năm rồi, đúng là quá tuyệt, quá tuyệt rồi! Grace Cornwall vui sướng kích động chạy qua đó, thậm chí cơ thể còn hơi run rẩy.

_Phải là tốt rồi, đây là con rắn tôi vô tình đánh bắt được! Sở Tiên vừa cười vừa nói.

_Người anh em Sở Tiên, biết ơn anh quá, thật sự tôi rất cám ơn anh! Grace Cornwall đứng phắt dậy rồi lao qua ôm chặt lấy Sở Tiên!

_Ối, anh Grace Cornwall không cần phải nhiệt tình quá vậy đâu. Sở Tiên hơi ngại nói:

_David là bạn của tôi, thời gian trước có nghe anh ấy nhắc tới việc đang tìm kiếm con rắn biển Belcher nên tôi cũng lưu tâm xem có gặp nó không, không cần cảm ơn tôi!

_Cảm ơn chứ, nhất định phải cảm ơn, người anh em Sở Tiên, cậu biết không đây là con vật có thể cứu mạng ba tôi đấy, nếu không có anh, chúng tôi chắc có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy được, thật sự biết ơn anh lắm! Grace Cornwall xúc động liên tục cám ơn Sở Tiên.

_Tôi cũng chỉ là trong lúc thu lưới thì thu được con rắn biển Belcher mà thôi! Sở Tiên cười.

_Cảm ơn anh David! Grace Cornwall nhìn David rồi cảm ơn anh.

_Haha, Grace không cần cảm ơn tới cảm ơn lui vậy đâu, David tôi là người như nào chắc anh cũng biết rồi, hơn nữa đây cũng chả phải công lao của tôi, tất cả đều nhờ cậu bạn Sở Tiên giúp đỡ mà, nói ra thì, người anh em Sở Tiên là người cứu mạng tôi, là ân nhân của tôi, cũng như là phúc tinh của tôi đấy, thêm nữa cậu ấy cũng là một người bạn vô cùng hào sảng và phóng khoáng đấy, các anh chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt! David vừa cười vừa nói.

_Chắc chắn rồi, tôi và Sở Tiên chắc chắn sẽ trở thành anh em tốt! Grace Cornwall gật đầu lia lịa nói:

_Đồng thời cũng sẽ trở thành bạn bè với gia tộc Cornwall chúng tôi.

_Haha, được rồi, mau đưa con rắn biển này về chữa bệnh cho ba anh đi, đi cùng anh tìm kiếm một thời gian dài như vậy, bây giờ tôi cũng được nghỉ ngơi chút rồi!. David cười.

_Cảm ơn cậu nhé người anh em!. Grace Cornwall gật đầu rồi làm một động tác bắt tay rất gentleman:

_Người anh em Sở Tiên, tôi hiện nay đang có việc gấp phải rời đi luôn, thế nên chưa báo đáp anh được, chờ cho bệnh của bố tôi được chữa khỏi tôi sẽ tới tận nơi hậu tạ anh!

_Không cần khách khí như vậy đâu! Sở Tiên lắc đầu.

_Người anh em Sở Tiên, tôi đi trước đây! Grace Cornwall vẫy tay về phía cậu, Sở Tiên và David cũng đứng đằng sau tiễn hắn.

Khiến Sở Tiên vô cùng bất ngờ là ở trước cửa khách sạn có hai chiếc xe đang đỗ ở đó, là xe của đại sứ quán, nhìn thấy Grace Cornwall đi ra thì ở bên cạnh có một người trung niên lập tức giúp hắn mở cửa, đứng ở xung quanh hai chiếc xe có tới sáu người bảo vệ mặc trang phục đen liền.

_David, Grace Cornwall là ai vậy mà lại có thể điều động xe của đại sứ quán Anh tới đón?

Sở Tiên nhìn thấy Grace Cornwall vẫy tay với mấy người chung quanh mà thấy khó hiểu hỏi David.

_Nghe cái tên của anh ta có thể biết được anh ta là ai rồi! David nhìn cậu cười:

_Cornwall, là một tước vị công tước từ thời xa xưa của Anh quốc, đồng thời cũng là tên của một quân vương nước Anh, còn Grace, chính là con trai của công tước đương nhiệm.

_Công tước? Sở Tiên hơi sững người lại.

_Không phải chỉ có mỗi cái danh công tước thôi đâu, cho tới tận bây giờ thì gia tộc Cornwall vẫn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn tại Anh quốc đấy, thực lực rất mạnh mẽ, thuộc giới quý tộc đã được truyền thừa từ mấy trăm năm rồi! David nói tiếp.

_Chậc chậc, đúng là không thể ngờ tới! Sở Tiên rất ngạc nhiên lắc đầu.

_Người anh em Sở Tiên à, Grace là người hiểu đạo lí có ân sẽ báo đáp, cũng nhờ một lần nọ tôi có giúp cậu ấy mới trở thành bạn bè thân thiết, bây giờ cậu như vậy là đã cứu lấy mạng của ba cậu ta rồi, cậu chắc chắn sẽ trở thành bạn bè của cả gia tộc Cornwall cho mà xem, về sau này có lợi cho cậu vô cùng!

_Thôi bỏ đi! Sở Tiên lắc đầu, thế lực của Grace Cornwall có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ ở trong phạm vi Anh quốc thôi, nói không chừng sau này còn chả có qua lại gì ấy.

Đánh bắt con rắn biển Belcher cũng chỉ là vì hắn với David là bạn bè nên mới giúp thôi.

_Đúng rồi người anh em Sở Tiên, hôm nay tính về nước chưa? Hay là chúng ta ở lại Thái Lan chơi đi? David nảy ra sáng kiến:

_Cậu xem, bây giờ trời cũng nhá nhem tối rồi, về Trung Quốc cũng phải đến đêm mất!

_Được thôi, vậy thì sáng sớm mai hẵn về. Sở Tiên cười:

_Phải rồi David, anh định đi đâu chơi, ở Thái Lan chơi mấy ngày?

_Không không, tôi còn có mấy phi vụ làm ăn cần giải quyết, mai tới Dubai! David lắc đầu.

_Ồ, thôi chúng ta đi ăn cơm đã, nếm thử các món ăn vặt ở Thái Lan!

_Ok ok, tôi cũng ít có dịp tới Thái Lan, Bangkok là thành phố rất xinh đẹp, chúng ta phải đi chơi chứ!

Ở Bangkok chơi một đêm với David, Sở Tiên cũng cáo từ hắn để bay về thành phố Thanh Hải.

Mười giờ sáng, Sở Tiên xuống máy bay liền nhìn thấy tiểu Dĩnh ở phía xa đang vẫy vẫy tay gọi hắn.

_Hôm nay trường học không phải là mở cửa rồi sao? Sao lại có thời gian qua đón anh thế này? Sở Tiên bước nhanh tới rồi ôm chầm lấy tiểu Dĩnh.

_Em không bận lắm, em xin chủ nhiệm khoa nghỉ nửa buổi! Tiểu Dĩnh cười đáp:

_Nè, mang quà gì về cho em thế?

_Túi, đây là hàng giới hạn đó! Sở Tiên cười rồi lấy từ trong tay Nhị Kiếm một túi hàng hiệu đưa cho tiểu Dĩnh:

_Sao nào? Thích không?

_Hứ hứ, anh chỉ biết mua mấy cái thứ đốt tiền này thôi, túi em cũng có rồi. Tiểu Dĩnh kéo tay hắn:

_Nhưng mà, không đẹp bằng cái túi anh tặng này!

Sở Tiên cười, véo má cô:

_Em thích là được, đi thôi!

_Hihi, việc ở công ty đã giải quyết xong xuôi chưa? Tiểu Dĩnh hỏi.

_Xong xuôi rồi, đã vào quỹ đạo cả rồi, sau này về cơ bản là sẽ không cần anh tới tận nơi giải quyết nữa!

Sở Tiên vừa trả lời vừa vòng tay ôm lấy eo của cô đi ra phía ngoài, người cá Nhị Kiếm cao to trội hẳn lên so với người bình thường mặc đồ âu đi đằng sau Sở Tiên, trông giống với bảo vệ vô cùng, cộng thêm vào với thế lực hiện tại của Sở Tiên nhìn không khác gì một đại gia đích thực.

Về đến nhà, Sở Tiên vuốt ve cơ thể thắt đáy lưng ong của tiểu Dĩnh, bắt đầu “bước vào cuộc chiến”.

_ Ghét quá đi, anh nhìn lại cái bản mặt háo sắc của anh đi! Sau khi xong việc, tiểu Dĩnh ném một cái lườm sang phía gã “háo sắc” kia, rồi mặc đồ vào.

Sở Tiên cười híp mắt rồi liền sau đó cũng mặc đồ vào:

_Ăn cơm đã rồi anh đưa em về trường!

_Gần như này không cần anh phải đưa em đi đâu, anh bận việc của anh đi! Tiểu Dĩnh lắc đầu!

_Không sao, đưa em đến ấy xong anh quay về tiệm bể cá cảnh xem tình hình như nào, mấy hôm nay chuẩn bị mở thêm một cửa hàng tại thành phố Kinh Hải.

_Ừm, đợi mở cửa hàng thì hôm đấy anh sẽ đưa em đi xem nhé!

Tiểu Dĩnh nhìn hắn cười.

Sở Tiên gật đầu, hiện tại ở trong biệt thự còn hơn một ngàn cái bể thuỷ sinh, bảo vật cửa tiệm cũng làm thêm một cái bể thuỷ sinh nữa rồi, giờ chỉ còn cần tìm cửa hàng ở thành phố Thanh Hải nữa thôi là có thể nhanh chóng khai trương rồi!