Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 198: Kim Cương Vương Lão Ngũ (2)




- Vương tổng!

Cha Tiểu Dĩnh nhìn thấy Sở Tiên cùng mấy người Vương tổng đi tới, có chút choáng váng đứng lên, cúi đầu chào Vương tổng một cái.

- Đừng, đừng! Tuyệt đối đừng xưng hô với tôi như vậy, tôi cùng con gái anh cũng là xưng hô anh em bình thường, anh lớn hơn tôi cũng không nhiều tuổi, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, ngàn vạn lần cũng đừng xưng hô như vậy! Vương tổng nghe được lời cha Tiểu Dĩnh xưng hô, vội vàng khoát khoát tay.

- Haha, tôi chỉ là một công nhân ở công ty thôi mà! Cha Tiểu Dĩnh nhìn thấy Vương tổng nói như thế liền vô cùng kinh ngạc, cười nói.

- Ồ, thật sao? Anh lớn hơn tôi mấy tuổi, chúng ta liền không để ý đến chuyện công ty nữa, đại ca, anh tại công ty của tôi đi làm, vậy chúng ta cũng coi như là có duyên phận! Vương tổng đi qua nói.

- Haha, đúng là thật khéo, cũng không nghĩ tới Tiểu Tiên nhà tôi vậy mà lại quen biết Vương tổng! Cha Tiểu Dĩnh kích động nói ra.

- Haha, quen được Sở Tiên huynh đệ chính là may mắn của tôi, đại ca, anh tuyệt đối đừng gọi tôi là Vương tổng, cứ gọi tôi là Tiểu Vương hoặc Lão Vương đi, anh là cha vợ của Sở Tiên, gọi Vương tổng có chút không thích hợp! Vương tổng kiên quyết nói.

Cha Tiểu Dĩnh có chút xấu hổ cười:

- Được rồi, ngôi xuống đi, ngồi xuống đi!

- Được, đại ca, chúng ta ngồi xuống tâm sự. Vương tổng liền ngôi xuống.

- Cha, mẹ, con cùng Vương tổng là bạn bè, cha mẹ cứ thoải mái nói chuyện là được! Sở Tiên nhìn cha vợ có chút xấu hổ liền giải vây.

- Không sai, đại ca, tôi cùng Sở Tiên là bạn bè, nếu như biết anh là cha vợ của Sở Tiên, tôi đã sớm cùng anh uống rượu rôi! Vương tổng vừa cười vừa nói.

- Không, không cần thế đâu, hai người trò chuyện đi, tôi đi câu cá. Cha Tiểu Dĩnh cười cười.

Vương tổng gật đầu, hỏi Sở Tiên:

- Sở Tiên huynh đệ bao giờ trở lại?

- Ít nhất phải ở đây chơi ba bốn ngày. Tiểu Dĩnh ngôi một bên cười.

Tống Thanh Phong cách đó không xa vội vàng đưa thêm ghế qua, ánh mắt nhìn qua Sở Tiên, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.

- Tùy em, em nói ở mấy ngày thì chính là ở mấy ngày. Sở Tiên gật đầu.

- Haha, Sở Tiên huynh đệ xem ra sợ vợ nha, đây là chuyện tốt, chuyện tốt! Vương tổng cười nhìn bọn họ.

Sở Tiên cười cười:

- Vương tổng, giải thi đấu câu cá này là do ông tổ chức sao?

- Là do tôi cùng Lão Ngô hai người cùng tổ chức, hai người chúng tôi mở hội sở Sinh thái, kinh doanh cũng không tệ, cho nên đang chuẩn bị mở rộng đến thành phố, hiện tại thử nghiệm một chút. Vương tổng cười, lập tức hỏi:

- Sở Tiên huynh đệ, chúng ta gần hai năm nay chuẩn bị mở một công ty tại thành phố Hải Thanh, cậu có hứng thú gia nhập cổ phần hay không, nếu có cậu tham dự chúng ta năm nay có thể thành lập rồi.

- Không! Sở Tiên lắc đầu:

- Chuyện bây giờ tôi cần xử lý hơi nhiều, cửa hang bể thủy sinh còn đang định mở chi nhánh, chờ tôi xử lý tốt chuyện cửa hàng rồi tính sau.

- Thật sự là hâm mộ cậu, cái cửa hàng bể thủy sinh của cậu đúng là độc nhất vô nhị, người khác muốn bán lại không có vốn liếng để mà bắt chước nha! Vương tổng cảm thán nói.

- Kinh doanh cũng không tệ, về sau nói không chừng chúng ta có thể hợp tác một chút! Sở Tiên gật đầu, nói một câu.

- Hợp tác sao? Hai mắt Vương tổng sáng rực, nôn nóng hỏi:

- Sở Tiên huynh đệ, cậu nói là hợp tác ở phương diện cửa hàng bể thủy sinh sao?

- Vâng, tôi có một ý tưởng, nếu như thật sự có thể làm tốt tuyệt đối sẽ mời Vương tổng hợp tác. Sở Tiên gật đầu.

- Haha, Sở Tiên huynh đệ, nếu như vậy tôi đây thật sự phải cảm ơn cậu. Vương tổng hưng phấn nói ra, kinh doanh cửa hành bể thủy sinh, lấy thị trường trước mắt, chỉ cần hợp tác một chút liền có mấy trăm vạn lợi nhuận, hắn có thể không cao hứng sao?

Sở Tiên cười cười, ngôi trò chuyện cùng hắn, mọi người trong thôn ngồi xung quanh thỉnh thoảng liếc mắt qua, nhìn một chút, nhỏ giọng trao đổi.

- A, cá cắn câu rôi! Lúc này cha Tiểu Dĩnh ngồi bên cạnh hô một tiếng, lập tức nhấc cần câu, một con cá mè ba cân bị câu lên.

- Cha, cố lên, xem có thể đoạt giải nhất hay không! Tiểu Dĩnh vui vẻ vỗ tay, ngồi xuống bên cạnh.

Nhưng cũng không lâu sau, là một con cá chép năm cân mắc câu, cha Tiểu Dĩnh hung phấn bắt cá.

Sở Tiên ở bên cạnh cười cười, hắn đã không chế ở phía dưới, thỉnh thoảng một hai con cá mắc câu, khiến cha Tiểu Dĩnh không cao hứng không được.

Mãi đến bốn giờ, nhân viên bắt đầu kiểm tra lại số cá và cân nặng số cá của từng người, cuối cùng không nghi ngờ gì cha Tiểu Dĩnh đạt được giải nhất.

- Nào, bác Trương, đây là tiền thưởng lần này của bác, tới đây chụp một bức ảnh nhé! Tống Thanh Chí sắp xếp xong, cha Tiểu Dĩnh cầm mười vạn tiền thưởng, chụp một bức ảnh.

Cha Tiểu Dĩnh nhìn tiền trong tay mà hoa mắt, trên thực tế, cả buổi chiều nay hắn cũng có cảm giác hoa mắt chóng mặt, lúc câu cá cũng không chú tâm, chỉ mải nghe con rể mình nói chuyện.

Nhưng hắn cảm thấy vận may của mình thật sự quá tốt, nhất định là do con rể mang tới, nhất định là vậy, ánh mắt nhìn Sở Tiên càng thêm thân thiết, đã xem hắn y như con ruột.

Chào tạm biệt mấy người Ngô tổng xong, Sở Tiên liền lái xe về phía thôn làng.

Hai anh em Tống Tanh Chí khi nhìn thấy chiếc Rolls-Royce kia trong lòng có chút đắng chát, loại người có thể làm cho Vương tổng nhiệt tình chiêu đãi, loại người lái chiếc xe sang trọng lại bị bọn họ cho là người bình thường không có tiền đồ…

- Tiểu Tống! Vương tổng sau khi lên xe liền gọi Tống Thanh Chí đến.

- Dạ, Vương tổng có chuyện gì dặn dò? Tống Thanh Chí lập tức chạy tới hỏi.

- Cha Tiểu Dĩnh là làm ở chi nhánh nào của công ty, làm chức vụ gì? Vương tổng hỏi hắn.

- Dạ, là thợ sửa chữa phổ thông ở tổ ba ạ! Tống Thanh Chí lập tức nói ra.

- Ừ, để cho ông ấy thăng chức lên làm giám sát đi, mà thôi, chuyện này để tự tôi sẽ thông báo! Vương tổng ngẫm nghĩ lại, khoát khoát tay.

Tống Thanh Chí đứng bên cạnh sắc mặt cứng đờ, chức vụ giám sát tốt như thế, không hề kém so với hắn, chính hắn cũng phải phấn đấu bảy tám năm mới được lên chức, vậy mà người khác chỉ là… ôi, đúng là người so với người tức chết người!

- Đây mới thực sự là đại gia nha! Thôn dân chín dặm xung quanh hôm nay có thể nói là vô cùng chấn kinh, ai cũng cảm thán một hồi, mấy ngươi vừa nãy vuốt đuôi ngựa khen Tống Thanh Phong hiện giờ sắc mặt cực kì xấu hổ. Cái gì mà Thanh Phong hơn người, Thanh Phong tài giỏi, đứng trước mặt Sở Tiên kia cũng chỉ có thể làm chân chạy vặt…

Mấy người Sở Tiên về đến nhà, cha mẹ Tiểu Dĩnh liền dẫn bọn họ đi đến nhà các chú các bác, mang theo rất nhiều lễ vật đi qua, làm cho hai nhà đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Buổi tối, người nhà tụ tập lại một chỗ ăn cơm, Sở Tiên cũng coi như chân chính được cả nhà Tiểu Dĩnh chấp nhận.

Mà trong chín dặm thôn làng, hôm nay đã lan truyền một tin đồn vô cùng giật gân, ông già trẻ nhỏ cũng đều biết. Đó chính là Tiểu Dĩnh nhà Nhị Đông đã tìm được một bạn trai vô cùng giàu có, bạn trai Tiểu Dĩnh còn cùng ông chủ của Tống Thanh Chí xưng huynh gọi đệ, sau cùng còn có người tra trên mạng giá chiếc xe mui trần kia, giá trị hơn năm trăm vạn làm cho người dân trong thôn không còn lời nào để nói.

Sau đó mấy ngày, người tới nhà Tiểu Dĩnh thăm hỏi đông không ngớt. Tất cả mọi người đều nói, nhà tiểu Dĩnh bọn họ câu được một kim cương vương lão ngũ, một bạn trai triệu phú nha!