Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 195: Giải Thi Câu Cá (1)




Bữa cơm này là bữa cơm cha mẹ Tiểu Dĩnh ăn vui vẻ nhất, nói như lời của cha Tiểu Dĩnh, hôm nay ông còn cảm thấy vui vẻ hơn so với khi ông kết hôn nữa.

Hai người làm cha mẹ này đối với con rể như Sở Tiên vô cùng hài lòng, nụ cười trên mặt không tắt lúc nào, chỉ riêng nghe chuyện hồi xưa Sở Tiên vất vả theo đuổi Tiểu Dĩnh nhà bọn họ như thế nào, hai người đều cười đến không khép được miệng lại.

- Sao rồi Tiểu Tiên, ngủ ở chỗ này con có quen không?

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Tiên cùng Tiểu Dĩnh từ trong phòng đi ra, cha Tiểu Dĩnh cười ha hả hỏi.

- Cũng quen rồi ạ, so với ở nhà cũng không có gì khác biệt. Sở Tiên gật đầu, lấy một chậu nước, bắt đầu rửa mặt.

- Quen rồi thì tốt, quen rồi thì tốt! Cha Tiểu Dĩnh đi đến bên cạnh Tiểu Dĩnh nói:

- Hôm nay chúng ta đi vào thành phố mua một chút đồ, sau đó sẽ đi sang nhà cô chú một lát.

- Vâng cha! Tiểu Dĩnh gật đầu, đi đến bên cạnh Sở Tiên, nói qua cho hắn nghe.

Bây giờ Sở Tiên cũng gần như con rể nhà họ, cho nên muốn lấy được Tiểu Dĩnh cũng phải đi gặp gỡ họ hàng thân gia bên đó, gặp qua các trưởng bối một chút.

- Ừ, không có vấn đề gì, dù sao ở đây nhà mọi người cũng gần nhau, chúng ta lái xe đi. Sở Tiên gật gật đầu.

Sáng sớm cũng chỉ ăn uống đơn giản, một bát cháo trứng gà cùng với chút đồ ăn còn lại từ hôm qua.

- Cha, mẹ, hai người ngồi đằng sau đi! Cơm nước xong xuôi, Sở Tiên mở cửa xe, nói với cha mẹ Tiểu Dĩnh.

- Được, được, haha, xe xịn như vậy chúng ta cũng chưa bao giờ được ngồi qua, so với xe của ông chủ cũ thì tốt hơn nhiều. Cha Tiểu Dĩnh vui tươi hớn hở bước lên xe.

- Đi thôi, đi thôi! Tiểu Dĩnh ngồi ở cạnh ghế lái thúc giục nói.

- Ừ! Sở Tiên gật đầu, lập tức lái xe về trung tâm thành phố.

Trên đường, khó tránh không gặp phải người trong thôn, cha mẹ Tiểu Dĩnh vui vẻ cùng bọn họ chào hỏi một tiếng.

- Ôi, thật sự là sinh con gái tốt hơn nha, rất có mặt mũi, haha! Cha Tiểu Dĩnh cười haha nói.

Tiểu Dĩnh quay đầu lại cười cười:

- Đây đều là công lao của mẹ nha.

- Haha! Không sai không sai! Mẹ Tiểu Dĩnh nghe thấy vui vẻ gật đầu.

Đi vào trung tâm thành phố, mẹ Tiểu Dĩnh mua một chút rượu và thuốc lá cùng ít quà, giá cả tuy rằng kém hơn với chỗ đồ Sở Tiên mang về, nhưng cũng không phải là đồ rẻ.

Cha của Tiểu Dĩnh cũng là người có sĩ diện vô cùng cao.

Dạo chơi trong thành phố Cửu Vân đến tận trưa, ăn cơm trưa xong mới lái xe trở về.

- Tiểu Tiên, dừng ở phía trước một chút, cha nhớ ra nơi này có tổ chức giải thi câu cá, nghe nói tiền thưởng cao nhất là mười vạn, chúng ta đi qua nhìn thử xem. Khi xe đi đến thôn làng cạnh bờ sông, cha Tiểu Tiên bất ngờ nói với Sở Tiên.

- Vâng ạ! Sở Tiên nhìn về phía trước, phát hiện ra bờ sông có mấy chiếc xe, một đám người đang tụ tập.

- Hôm qua trên thượng nguồn có lũ lụt, hiện tại mực nước tương đối cao, cá cũng khá nhiều, có một hội sở ở chỗ này mở cuộc thi câu cá, giải thưởng cũng cao, lần trước cha còn định xin phép nghỉ làm để tham gia thử một lần đó. Xe vừa dừng lại, cha Tiểu Dĩnh ngập tràn hứng thú đi xuống.

- Cha con chính là yêu thích câu cá như vậy đó, món cá tối qua cũng là do cha con câu được, tuy nhiên cha con lại không ăn cá! Mẹ Tiểu Dĩnh đối với hành động của cha cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, coi như là chuyện rất bình thường, khẽ lắc đầu.

- Câu cá cũng tốt mà, con cũng rất thích câu cá!

Sở Tiên cười cười, đi theo sát sau lưng cha Tiểu Dĩnh.

- Ôi ôi, bác Trương, sao bác lại tới đây? Không phải hôm qua bác bảo trong nhà có chuyện nên xin phép nghỉ sao? Chẳng lẽ là để đi tới đây câu cá? Lúc này, một giọng nam đột nhiên truyền đến.

Mấy người Sở Tiên quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên đi về phía cha Tiểu Dĩnh

- Là quản lý Tống sao? Cha Tiểu Dĩnh nhìn thấy thanh niên này, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ:

- Tôi vừa mới ở thành phố trở về, vừa đúng lúc đi ngang qua đây, nên tò mò đến nhìn một chút.

- Ồ, Tiểu Dĩnh cũng tới sao? Thanh niên gật đầu với cha Tiểu Dĩnh, đột nhiên thấy Tiểu Dĩnh đi theo ở phía sau, trên mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

- Tiểu Dĩnh hôm qua vừa mới về nhà.

- Anh Thanh Phong! Tiểu Dĩnh nhìn thấy người thanh niên liền cười hô lên.

- Ừ, Tiểu Dĩnh, em thật sự là càng ngày càng xinh đẹp nha! Ánh mắt Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn Tiểu Dĩnh, lập tức hỏi:

- Tiểu Dĩnh tốt nghiệp rồi có phải không? Về nhà đi, anh sẽ tìm cho em một công việc tốt, nghe nói hiện tại sinh viên tốt nghiệp đại học xong đều rất khó tìm được việc, anh chuẩn bị sẵn cho em một chức vụ, đãi ngộ cũng không tệ lắm, có được không, Tiểu Dĩnh?

- Cảm ơn anh, nhưng em đã tìm được chỗ làm rồi! Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó liền từ chối.

- Ồ, em làm công việc gì đó? Bác Trương, bác cũng thật là, không nói sớm cho cháu biết, công ty của chúng ta ở thành phố Cửu Vân cũng coi như không nhỏ, tới công ty của chúng ta làm nhân viên văn phòng cũng rất tốt, bác Trương, bác bảo Tiểu Dĩnh suy nghĩ lại một chút đi, làm việc ở thành phố Cửu Vân, gần gia đình, cũng tiện chăm sóc cha mẹ nha.

- Không cần đâu quản lý Tống, Tiểu Dĩnh ở lại trường học làm việc, công việc rất tốt rồi! Cha Tiểu Dĩnh cười cười, cự tuyệt nói.

- Ở lại trường làm việc sao? Tống Thanh Phong hơi sững sờ:

- Ở lại trường làm việc, chẳng phải về sau sẽ ở lại thành phố Hải Thanh định cư sao? Bác Trương, hai người chỉ có một cô con gái là Tiểu Dĩnh, đành lòng để cô ấy đi xa như vậy sao?

- Thanh Phong, sao vậy, gặp người quen à? Lúc này, Tống Thanh Chí có gương mặt giống với Tống Thanh Phong liền đi đến, nhìn thấy Tiểu Dĩnh, lại nhìn biểu tình của em trai mình, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Vâng, em gặp nhà bác Trương đó! Tống Thanh Phong gật đầu.

- Vậy thì cũng thật khéo nha, đây chắc là Tiểu Dĩnh rồi, hơn hai năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp! Tống Thanh Chí nhìn về phía Tiểu Dĩnh mỉm cười chào hỏi.

- Xin chào, anh Thanh Chí! Tiểu Dĩnh cũng chào một tiếng.

- Thanh Chí, Thanh Phong, hai đứa ở đây à? Đúng lúc này, hai ba mươi người trung niên đi tới, nhìn thấy Tống Thanh Chí và Tống Thanh Phong nên chào hỏi vô cùng nhiệt tình.

- Ô này, Nhị Đông ông cũng ở đây à, còn dẫn cả con rể theo sao, cả nhà bốn người đều đến đây hả? Mấy người từ trong thôn đi tới, nhìn thấy Sở Tiên cũng lập tức hô lên.

- Con rể? Tống Thanh Phong nghe được hai chữ này đột nhiên sững sờ, lập tức nhìn về người thanh niên đứng bên cạnh Tiểu Dĩnh, sắc mặt trở nên khó coi.

Tống Thanh Chí đứng một bên nhìn thấy em trai mình sắc mặt nhăn nhó, liền khẽ nhíu mày nhìn về phía Sở Tiên.

- Các bác, các chú, mọi người cũng là đến tham gia giải thi câu cá lần này sao? Tống Thanh Chí tươi cười chào hỏi mọi người.

- Haha, đến xem náo nhiệt một chút, nghe nói ai cũng có thể tham gia, cho nên đến thử vận may chút thôi! Mọi người trong thôn cũng gật đầu:

- Thanh Phong, Thanh Chí, hai đứa làm sao lại cũng đến đây?

- Dạ, lần này là do tổng giám đốc của chúng cháu cùng với một người bạn tổ chức, cho nên chúng cháu tới đây giúp đỡ một chút. Tống Thanh Chí cười cười.

- Ồ, lại là tổng giám đốc của công ty Thanh Chí tổ chức, khó trách tài đại khí thô, treo thưởng lớn như vậy, hóa ra là do tổng giám đốc tổ chức.

- Haha, cũng tàm tạm thôi ạ, các chú các bác, để cháu dẫn đường, lần này tham gia rất đơn giản, cần câu đồ dùng chúng cháu đều đã chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ cần cùng mặc một loại quần áo là được.

- Lại còn có cả đồng phục, chậc chậc, thật không hổ là xí nghiệp lớn nhất của thành phố, Thanh Chí, Thanh Phong, hai cháu cũng xem như là rất có tiền đồ, hiện tại rời khỏi thôn làng, lên thành phố mua được căn nhà lớn, thật sự tài giỏi nha.

Mọi người cảm thán nói, hai huynh đệ Tống Thanh Chí năng lực tốt như vậy, khiến cho rất nhiều người hâm mộ.

- Haha, vận khí tương đối tốt thôi ạ! Tống Thanh Chí cười cười:

- Các chú, các bác, đến đây đi ạ!

- Tiểu Dĩnh, bác Trương, mấy người cũng tới đây đi, bây giờ vẫn còn sớm, ở chỗ này chơi một lát! Tống Thanh Phong nói với bọn họ.

- Được, được! Cha của Tiểu Dĩnh đối với giải thi câu cá lần này cảm thấy hứng thú vô cùng, liền đáp ứng không chút do dự nào.

Mẹ của Tiểu Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Sở Tiên:

- Tiểu Tiên, con cũng thích câu cá sao? Nếu như con không thích thì chúng ta trở về bây giờ đi, để cho cha Tiểu Dĩnh ở lại chơi với mọi người trong làng vậy.

- Không có việc gì đâu mẹ, con thật sự thích câu cá mà! Sở Tiên cười cười, cũng đi theo cha Tiểu Dĩnh..

- Chàng trai trẻ, chiếc xe ở ven đường kia có phải của cậu không? Cũng thật đẹp nha, chắc là không rẻ đâu hả? Một ngươi trung niên đi đến bên cạnh Sở Tiên hỏi.

- Cũng bình thường thôi ạ. Sở Tiên cười cười: -Giá cả thì cháu cũng không rõ lắm.

- Haha, thằng nhóc này, cậu cũng đâu phải người bình thường, chắc gia đình cũng có điều kiện không tệ nhỉ.

- Tiểu Dĩnh, đây là bạn trai em à? Tống Thanh Phong đang đi ở phía trước bỗng ngừng lại, chờ mấy người Tiểu Dĩnh đi đến, nhìn Sở Tiên hỏi.