Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 174: Bữa Tiệc Cá Mập (II)




Trong lúc nói chuyện với Phạm Chí Cương thì Sở Tiên cũng hiểu đôi chút về ông ta, Phạm Chí Cương là một cổ đông nhỏ của tập đoàn du lịch Thiên Du kiêm người phụ trách của mảng du lịch du thuyền.

Ông ta cũng nói rằng, những người trên chiếc du thuyền này đều có thân phận không tầm thường, nếu xảy ra chuyện thì sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho công ty du lịch Thiên Du của bọn họ, vì thế ông ta cảm ơn đi cảm ơn lại Sở Tiên.

Phạm Chí Cương vô cùng khâm phục những người tuổi còn trẻ mà đã gây dựng được sự nghiệp, đặc biệt là hắn dám xuống biển đấu với cả cá mập, đây không phải là việc mà người bình thường dám làm.

- Đi thôi, chúng ta đi xem xem con cá mập được xử lí ra sao rồi! Phạm Chí Cương cười đứng dậy.

Con cá mập được xử lí trên thuyền người cá, mấy người đầu bếp mặc đồng phục đầu bếp trắng đang chế biến cá, thịt cá dày, trắng nõn, da cá cũng có mùi vị vô cùng tinh tế, vi cá càng là vật phẩm quý, hiện nay giá của nó khoảng bốn, năm mươi nghìn tệ một cân.

Con cá mập có tổng cộng là bốn cái vây, cộng lại nặng khoảng ba mươi cân,có mùi vị tuyệt nhất lúc này là vây lưng, Phạm Chí Cương không chần chừ mà đem vây lưng tặng cho Sở Tiên.

Sở Tiên cũng không khách khí, nhận lấy rồi đem ngay xuống phòng lạnh bên trong thuyền.

Sở Tiên lại lấy ra ba con cá măng, một vài con cua khổng lồ cũng như tôm hùm cỡ lớn đem tặng cho Phạm Chí Cương.

- Cảm ơn Sở Tiên huynh đệ, chậc chậc, con tôm hùm này và con cua này cũng không dễ gì mà bắt được!

Phạm Chí Cương tươi cười, cua và tôm hùm không lồ thế này giá cũng không hề rẻ; ba, bốn con ít nhất cũng phải hai, ba mươi vạn.

- Ha ha, so sánh vơi đống tôm cua này thì con cá nhỏ trong suốt này thực sự là một thứ tốt đó, nếu đem chế biến thành sasimi thì hương vị tuyệt đối thuộc hàng đẳng cấp.

- Ồ! Con cá nhỏ trong suốt này có thể làm sasimi ư? Theo lời của Sở Tiên huynh đệ thì xem ra nó còn quý hơn cả con cua và tôm hùm này rồi! Phạm Chí Cương hứng thú quan sát cũng như cân thử mấy con cá thủy tinh vẫn còn sống.

– Đương nhiên, ít nhất thì mấy con cua và tôm còn thỉnh thoảng ẫn bắt được, chứ còn loại cá thủy tinh này thì hiếm thấy lắm, tổng cộng đã bắt được mấy chục con, mùi vị cũng rất là tuyệt vời! Sở Tiên gật đầu đáp.

– Ha ha, vậy thì thật sự cảm ơn Sở huynh đệ rồi, đến buổi tối tôi nhất định sẽ bảo đầu bếp chế biến một chút để chúng ta thưởng thức!

Con cá mập nhanh chóng được cắt thành từng miếng một, xương thì dùng để hầm canh, da thì có xào hoặc nấu, thịt cũng có thể chiên, rán hoặc cho vào canh, vây cá có thể nấu thành soup, soup cá mập, soup vi cá,…

Đầu bếp đứng ở một bên liền đi tới giới thiệu các cách chế biến, chuẩn bị cho tiệc tối nay.

Phạm Chí Cương vừa nghe vừa gật đầu.

Trên tàu có tổng cộng khoảng hai trăm người, tương đương với hơn hai mươi bàn, một con cá mập hơn ba tấn đã đủ cho hai trăm người ăn rồi, thậm chí còn có dư thừa nữa.

Từ bây giờ cho đến buổi tối còn hai, ba tiếng nữa, hơn nữa cá mập còn phải xử lí thêm nữa, thế nên Phạm Chí Cương dẫn Sở Tiên đi dạo xung quanh du thuyền.

Du thuyền có ba tầng, rất lớn; ngoài tầng dưới cùng là các dãy phòng ở ra thì bên trên tầng hai còn có khu vui chơi: có khu đánh bạc, đánh golf, có hồ bơi, có phòng gym để tập thể thao, còn có spa để làm đẹp, còn có khu café để ngồi nói chuyện.

Tầng trên cùng có khu tắm nắng, bể bơi, khu party.

Vào buổi tối sẽ còn có nhạc kịch, diễn kịch, thậm chí còn mời cả các ngôi sao nổi tiếng tới biểu diễn.

Có thể đứng bên bờ biển ngắm nhìn biển rộng mênh mông, vô tận; còn có thể xuống dưới biển câu cá, cười thoải mái, chơi đùa thoải mái.

Du thuyền là một hình thức du lịch ưu nhã, thảnh thơi và tự do, được nhiều người lựa chọn trong các kì nghỉ, cũng như là một cách nghỉ ngơi thịnh hành của giới nhà giàu thời gian gần đây.

Phạm Chí Cương dẫn Sở Tiên đi dạo qua từng chỗ một, đi đến đâu cũng đều giới thiệu với hắn.

Những người trên du thuyền ai nấy cũng đều nhiệt tình chào hỏi hắn, Sở Tiên cũng mỉm cười đáp lại từng người một, sau đó đi theo hắn còn có thêm một cậu bé, cũng chính là rùa nhỏ lúc nãy, cậu bé cứ quấn lấy Sở Tiên bắt hắn dạy bắt cá mập.

Lúc này Sở Tiên không ngừng cười khổ.

– Đại ca ca, cá mập ăn ngon không ạ? Trên tầng ba của du thuyền, rùa nhỏ hiếu kì hỏi hắn.

– Ngon lắm, tối nay em nhất định phải ăn nhiều vào nhé! Sở Tiên mỉm cười, xoa đầu cậu bé.

– vậy được ạ, em muốn ăn nhiều một chút để có thể to lớn như con cá mập. Rùa nhỏ vừa nói vừa giơ hai tay lên làm động tác của siêu nhân.

– Sở Tiên à, cậu là người ở đâu vậy? Bố mẹ của rùa nhỏ cùng bố mẹ bốn, năm đứa trẻ khác cũng ở đó, bọn họ đều là những gia đình có con được Sở Tiên cứu ngày hôm nay, cũng bước tới trò chuyện.

Sở Tiên đáp:

- Thành phố Thanh Hải, vậy còn các vị ở đây là người ở đâu?

– Kinh Hải!

– Thượng Hải!

– Tân Thành

Sở Tiên tán gẫu cùng với bọn họ, mấy người này tuổi tá không cao, chỉ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng mà thân phận của bọn họ đều không tầm thường, đều đã có công ty của riêng mình, hoặc là làm trong công ty của gia tộc.

Nghĩ cũng đúng, mỗi người mất bốn, năm vạn cho chuyến đi bảy ngày, người bình thường quả thực không chi trả nổi.

Nói chuyện với nhau một lát sau đó thì trao đổi số điện thoại, có người mời hắn tới nhà chơi, còn có người ngỏ ý rằng nếu hắn có vấn đề ở chỗ nào có thể tới tìm bọn họ.

Sở Tiên mỉm cười, gật đầu đáp lai. Mọi người trò chuyện càng rôm rả hơn.

Bóng tối từ từ buông xuống, Phạm Chí Cương bước tới, tươi cười thông báo:

– Thưa các vị, sắp tới thời gian khai tiệc rồi, chúng ta cùng nhau tới thưởng thức bữa tiệc cá mập nào!

– Ha ha, được, chúng ta cúng nhau đi thưởng thức nào!

Cổ Lực cười lớn gật đầu, ra hiệu với Sở Tiên rồi dắt rùa nhỏ đi tới chỗ phòng ăn dưới

- Chà chà, mặc dù tôi cũng đã ăn qua không ít món, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức thịt cá mập đấy! Cổ Lực liếm liếm mép.

– Ha ha, Cổ tổng, nhất định sẽ làm ngài hài lòng! Phạm Chí Cương cười cười nói.

Trong lúc nói chuyện, Sở Tiên cũng phát hiện ra là địa vị của Cổ Lực này có chút cao, đến cả Phạm Chí Cương cũng rất nhiệt tình với hắn, tuy nhiên Cổ Lực là một người vô cùng phóng khoáng, cũng rất cảm kích Sở Tiên.

Cổ Lực và Phạm Chí Cương tự mình đi tới hai bên của Sở Tiên để biểu thị tôn trọng cũng như cảm tạ dành cho hắn.

Sở Tiên rất vui trước hành động vô cùng nhỏ này của bọn họ, vì mọi người ai cũng có sĩ diện mà, hắn cũng cưỡng không lại được.

Mặc dù trên du thuyền lúc nào cũng phục vụ đồ ăn 24/24, thế nhưng bữa tiệc cá mập tối nay dường như tất cả ọi người đều có mặt.

- Đến đây, đến đây Sở huynh đệ, chúng tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cho nhân viên của cậu rồi, cậu qua bên này ngồi đi!

Toàn bộ nhà ăn đều được nhân viên sắp xếp chỗ ngồi, những người có mặt ở đó đều là người có địa vị, ít nhất là bề ngoài đều là người có học thức, thế nên cả bữa tiệc hai ba trăm người mà không ồn ào chút nào.

Sở Tiên đươc Phạm Chí Cường dẫn đến trước bàn ăn, đi theo còn có Cổ Lực và vợ anh ta- Phi Á cùng vời rùa nhỏ.

Lúc này, mỗi bàn đều đã ngồi đủ năm người, có người già, trung niên, trong đó còn có một thiếu niên tầm hai mươi tuổi.

– Vương tổng, Lý tổng, Triêu tổng… tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Sở Tiên, chắc tất cả mọi người đều biết rồi! Phạm Chí Cương dõng dạc giới thiệu với mọi người.

– Biết chứ, biết chứ, anh hùng của chúng ta mà, ha ha, có được bữa tiệc hôm nay đều nhờ Sở Tiên huynh đệ cả!