Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 107: Đấu Giá(1)




Sở Tiên nhìn thấy ngư dân nơi này phách lối như vậy liền nghĩ đến nên nói cho Hồng Thành Hải một chút.

Thành phố Hải Thanh mở cuộc đấu giá ngư trường này vốn có một chút quy tắc ngầm, chưa kể chủ nhân những ngư trường này đa số là người có bối cảnh cường đại, bọn họ tất nhiên có thể dễ dàng trúng thầu, nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì có nhiều quan hệ.

Mỗi năm trước mở ra cuộc đấu giá đều thu hút rất nhiều ông chủ và doanh nghiệp lớn, nhưng những người đấu giá thành công lại không có nhiều.

Đấu giá, cũng chính là phải đem giá cả ước định của mình báo cáo lên cơ quan quản lí, sau đó những người này sẽ đem giá cả phân ra, làm giá gốc ban đầu, sau đó người trả giá cao nhất sẽ trúng thầu.

Nhưng đối với những người có quan hệ và bối cảnh mà nói, bọn họ đã có sẵn ưu thế cực lớn, chính là biết trước được những người này báo giá bao nhiêu, bọn họ chỉ cần dựa trên giá cả này tăng lên một chút liền có thể thoải mái trúng thầu.

Sở Tiên cũng coi như gần quan được ban lộc. nếu không, không biết tình huống này, không có Hồng Thành Hải bận rộn lo liệu, thì cho tới thời điểm đấu giá, dù hắn có trả cao tới đâu cũng đừng mong trúng thầu.

Nhìn thấy mấy người kia tức giận mà không làm được gì đối với những ngư dân, Sở Tiên lắc đầu, cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, đành đi dạo xung quanh.

Đối với vị trí ngư trường này, Sở Tiên vẫn là rất thích, địa thế tốt, mực nước rất sâu, bản thân hắn còn có thể bơi từ ngư trường ra biển, có thể ở đó dùng năng lượng thống trị, đem về một ít loài cá trân quý.

- Tiếp tục xem một chút! Sở Tiên trong lòng vừa nghĩ, liền hướng chỗ khác đi tới.

Ròng rã cả một ngày, đi dạo hết ngư trường, trong lòng cũng đã có mấy vị trí lý tưởng, ở trong khe Hồng Sơn, có một cái ngư trường có rất nhiều tảo biển, vô cùng thích hợp nuôi cá lấy thịt, kể cả nuôi tôm cua sò hến đều không có trở ngại gì.

Cuối cùng chính là một khu ngư trường nuôi cá, so với những nơi khác nhỏ hơn một chút, nhưng cách ngư trường nuôi cá cảnh tương đối gần, cũng là một cái lựa chọn tốt, nếu như hắn muốn sở hữu khu ngư trường kia mà nói…

Có ba khu để hắn lựa chọn, suy nghĩ một đêm, cuối cùng Sở Tiên vẫn quyết định lấy ngư trường đầu tiên ngay gần cửa và của khe Hồng Sơn.

Một là khu ngư trường ở cổng vào khe Hồng Sơn kia vị trí địa lý rất tốt, ngư trường cũng rộng lớn, hai là có thể đỗ được thuyền đánh cá dễ dàng.

Khi ở ngư trường thiếu cá liền có thể trực tiếp đi ra biển đánh bắt cá, kiếm được nhiều tiền. Nếu nói mỗi lần đều có vận khí tốt thì một lần ra biển có thể thu nhập hơn trăm vạn, trừ đi tiền nhiên liệu, dầu máy, cùng tiền thuê nhân công và tiền hao phí phát sinh thì vẫn có thể thu được mấy chục vạn.

Huống chi, Sở Tiên muốn một cái ngư trường cũng không phải là để nuôi cá, mà chính là để bắt cá, lợi dụng năng lực thống trị bắt cá đưa về ngư trường, như thế không chỉ giảm bớt được tiền cá mà cũng không phải khó khăn khi thăng cấp năng lượng.

Trong lòng đã có dự định, Sở Tiên liền đánh một văn bản, viết giá cả và ngư trường mình đã chọn lên.

- Tám trăm vạn. Đây là giá mà Sở Tiên đưa ra, cái giá này cũng coi như khá lớn, cái ngư trường ở vị trí kia có thể nuôi mấy ngàn tấn cá, một năm thi nhập khoảng hai ngàn vạn, khấu trừ đi tiền đồ ăn, thuế vụ các loại, dùng để nâng cấp năng lượng thì vẫn còn một ngàn ba trăm vạn tiền lời, sau đó trừ đi tám trăm vạn đấu giá vẫn còn có năm trăm vạn lợi nhuận.

Đương nhiên đây chỉ là tính toán sơ lược, nuôi cá vốn là vô cùng mạo hiểm, không những thế còn là mạo hiểm rất lớn, cho dù là ngư trường gần biển, nhưng xuất hiện quá nhiều cá cũng sẽ có nhiều vấn đề, ví dụ như phá hủy hệ sinh thái vùng biển này, chưa kể nước biển có thể tồn tại một số vi khuẩn nấm khiến cho các loài cá tử vong.

Quá nhiều cá sẽ không có đủ nguồn thức ăn, sau đó sẽ chết, cho dù khả năng xảy ra không quá lớn nhưng cũng cần phải cân nhắc kĩ càng.

Trừ bỏ đi chuyện này, cũng vẫn còn rất nhiều vấn đề, nuôi cá cũng không phải đơn giản như vậy, huống chi đây là ngư trường quy mô lớn.

Nếu một ngư trường nuôi cá thuận lợi một năm có thể đạt được hai ba trăm vạn liền xem như thành công.

Thua lỗ cũng không phải là không có, giống như năm nay giá cả có chút biến động vì Sở Tiên hắn đã ăn mất rất nhiều cá.

- Sau khi trúng thầu còn muốn tự mình thành lập công ty, mọi chuyện về sau không thể tự mình đi làm được! Sở Tiên buông bút, nghĩ đến việc thành lập công ty liền có chút hưng phấn.

Ngày thứ hai, Sở Tiên căn cứ theo địa điểm được cũng cấp chạy về phía quản lý ngư trường thành phố Hải Thanh.

Quản lý ngư trường của thành phố Hải Thanh là một sự tồn tại đặc biệt, vô cùng quan trọng. Căn nhà bảy tầng kiến trúc lộng lẫy được xây theo phong cách Hoa Hạ, khi hắn chạy xe tới đây đã có rất nhiều loại xe sang trọng đỗ ở bên ngoài.

Chỗ ngồi trong khách sảnh giờ phút này có khoảng vài trăm người ngồi trong, có âu phục, có công nhân, cũng có những người ngư dân làn da rám nắng, nhưng vẫn là những người doanh nhân chiếm đa số.

Sở Tiên nhìn xung quanh phát hiện ai cũng cầm theo một văn bản trả giá, ở vị trí trung tâm có một thông báo rằng toàn bộ khách sảnh phải chờ đợi trong mọt giờ.

- Trần tổng, ngài định đấu thầu vị trí nào?

Sở Tiên vừa tìm chỗ ngồi xuống, liền nhìn thấy hai người có tiếng tăm nói chuyện.

- Khe Hồng Sơn một cái, Đông Pha một cái, còn có một cái Phong Đài nữa.

- Trần tổng, ngài đây thật là phóng khoáng nha, một lần đấu thầu cả ba nơi, hy vọng ngài có thể thành công!

- Chỉ hy vọng thế, nhưng có lẽ khả năng không cao lắm, có thể trung một cái cũng chỉ có thể là Ngụy tổng nha.

- Haha, năm nay ta cùng một ngư trường thỏa thuận xong, năm mươi vạn phí chuyển nhượng, chỉ cần có thể đấu được thì chỉ phải trả năm mươi vạn.

- Vậy chúc mừng ngài!

- Khụ khụ, nhưng mà ta cũng hơi mạo hiểm một chút, hy vọng về sau buôn bán tốt.

- Hừ, hiện nay nội bộ ngư trường càng ngày càng đen, những người có bối cảnh thâm hậu cũng muốn tham gia đấu giá ngư trường, dựa vào quan hệ lấy được một cái ngư trường sau đó bán cho người khác, giá sang tay là mấy chục vạn, không cần phải mạo hiểm nha.

- Còn không phải sao? Hiện tại nếu không có bối cảnh gì mà muốn đấu thầu được ngư trường quả thật càng ngày càng khó khăn.

Hai người bên cạnh nói chuyện rất nhỏ, nếu không phải là do Sở Tiên đứng gần, với lại đã được thong qua cải tạo thì thậm chí còn không nghe được âm thanh gì. Đối với chuyện này, Sở Tiên cũng có chút đắc ý, chính mình cũng được coi như một người có bối cảnh thâm hậu đi.

Càng ngày càng nhiều người tiến vào khu quản lý, vẻ mặt tràn đầy tự tin cũng có, tâm thần bất an cũng có. Đột nhiên, Sở Tiên nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc, một người trẻ tuổi chính là Tần Chí Vĩ.

Bên cạnh Tần Chí Vĩ chính là cha hắn Tần Đại Hải, là chủ nhân của ngư trường Phong Đài, mấy người mặt mũi tràn đầy tự tin đi vào trong khu quản lý.

- Ồ, xem ra thương thế cũng không phải quá nghiêm trọng! Sở Tiên nhìn dáng đi của Tần Chí Vĩ phỏng đoán, xem ra lần trước bị cá sấu cắn cũng không có để lại di chứng gì.

Ánh mắt mấy người Tần Đại Hải khinh miệt quét xung quanh một vòng, trực tiếp hướng chỗ ngồi phía trên đi tới.

Sở Tiên thấy bọn họ vậy mà lại bước qua phía mình liền hơi sững sờ, lập tức cười cười.

- Là cậu? Khi bọn hắn tới nơi, Tần Chí Vĩ liếc một chút liền nhận ra Sở Tiên đang ngồi trên ghế, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, cắn răng chỉ vào mặt Sở Tiên.

Ồ, thật trùng hợp nha! Sở Tiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dừng lại trên đùi hắn mấy giây.

Tần Chí Vĩ hiển nhiên chú ý tới ánh mắt này của Sở Tiên, trong lòng toát ra một ý niệm, ánh mắt liền lộ vẻ âm trầm:

- Thật trùng hợp!

Trông qua thì dường như không có vấn đề gì quá lớn, nhưng về sau đừng nghĩ đến việc dùng lực, chạy nhảy hay hoạt động mạnh hắn đều không làm được, điều này khiến hắn vô cùng tức giật, nhưng mà nguyên nhân cũng là do tên gia hỏa trước mặt này, từ khi gặp hắn minh đều gặp phải chuyện không may.

Xe bị phá hoại, ngư trường nhà mình bị trộm cá, về sau lại bị cá sấu cắn, đến mức rơi vào kết cục hiện tại. Bây giờ cha hắn bắt hắn phải ở nhà thừa kế sản nghiệp, thành thành thật thật nuôi cá, cuộc sống ăn chơi đàn đúm ngày xưa đều hóa thành mây khói.

Tất cả cũng chỉ bởi vì người trước mặt này!

Tần Đại Hải nghe được lời con trai mình nói, ánh mắt liền nhìn về Sở Tiên, hỏi:

- hắn là ai?

- Cha! Tần Chí Vĩ nhìn cha mình, cắn răng nói ra: -Hắn là chủ nhân cái ngư trường kia, kẻ đã hại con bị cá sấu cắn!

- Phốc!! Sở Tiên nghe được lời này liền bật cười, lắc đầu: -Hại ngươi bị cá sấu cắn sao? Haha, cái này phải gọi là ác giả ác báo nha!

- Ngươi…! Tần Chí Vĩ hung tợn nhìn hắn.

- Tốt! Tốt lắm! Tần Đại Hải liếc hắn một cái, lập tức nhìn về phía Sở Tiên: -Tiểu tử ngươi cũng thật giỏi, ở địa bàn của Tần Đại Hải ta mà cũng dám phách lối như vậy, rất tốt!

Tần Chí Vĩ nghe được lời cha mình nói, trên mặt liền lộ ra nụ cười dữ tợn.

- Haha, ta đương nhiên rất tốt, chỉ có các ngươi không tốt nha! Sở Tiên không them để ý bọn hắn, nhẹ nhàng nói.

- Haha! Tần Đại Hải cười lạnh: -Hy vọng là ngươi về sau vẫn tốt được như vậy!

- Nhận lời chúc của ngươi nha! Sở Tiên như nghe không hiểu lời nói bóng gió của hắn, mặt mũi tươi cười đáp.

Tần Đại Hải nghe được lời nói, gương mặt liền trở nên dữ tợn, liếc về phía phong thư hắn cầm trên tay, trên mặt lộ ra tia cười lạnh: -Đấu giá sao?

- Ừ, đấu giá! Sở Tiên cười gật đầu, giống như bậc bề trên lớn tuổi, nhìn bọn hắn nói: -Các ngươi cũng tới đấu giá sao? Có thực lực đấu được một cái ngư trường hay không?

Tần Đại Hải nhếch môi cười:

- Ta có thể đấu được, nhưng ngươi tuyệt đối không lấy được, đồng thời cái hồ nuôi nhỏ bé của ngươi cũng thật chướng mắt, cái gì mà tiên cảnh cá kiểng, ngũ đại bá chủ, ta xem đó đều là hư danh, coi như một tên nhà giàu mới nổi có vận khí tốt mà thôi!

Sở Tiên nghe lời hắn nói xong đồng tử liền co lại:

- Xem ra ngươi tìm hiểu rất rõ ràng, tuy nhiên cũng chưa chắc giống như ngươi tưởng tượng!

- Haha, thật sao? Tần Đại Hải cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn Sở Tiên.