Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 103: David Kinh Ngạc




- Như vậy là cậu hỏi tôi về cá khô là vì muốn chế hàng bán sao? Sở Tiên suy nghĩ một chút rồi nhìn hắn hỏi.

- Cái này... David có chút lúng túng nhìn hắn: Đúng là tôi có ý này, nhưng mà Sở tiên cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nhất định sẽ không làm như vậy đâu, về sau có việc gì David tôi có thể giúp thì nhất định tôi sẽ không từ chối.

Nhìn David vỗ vỗ ngực, Sở Tiên lắc đầu tỏ vẻ không bận tâm việc này: _ Dù sao chúng ta là cũng là bạn bè, cũng không thể thấy chết mà không cứu được!

Mặc dù nói David kết bạn với hắn là vì có mục đích khác, nhưng nói chung thì hắn vẫn rất tốt, Sở Tiên đến Mĩ cũng đã được hắn giúp đỡ không ít.

- Đúng như vậy, chúng ta là bạn bè mà! David gật đầu đầy dứt khoát.

- Nếu Alice bọn họ có thể chạy thoát thì rất nhanh thôi sẽ có người tới cứu chúng ta!" David đứng lên nói, đi tới bên cạnh bẻ một cành cây rồi treo áo khoác lên trên.

"ạch..." Sở Tiên nhìn hắn giơ lên cành cây có treo quần áo mà cảm thấy có chút buồn cười, lập tức nói rằng: - David, trong lúc cậu hôn mê tôi bắt được nhiều đồ tốt lắm.

- hửm, đồ tốt gì vậy?.David lập tức hỏi.

- Tới xem xem rồi sẽ biết. Sở Tiên cười cười với hắn, dẫn hắn đi về phía trước.

- đây, đây là... Còn chưa đi tới trước mặt, David nhìn trên bờ biển có mấy con tôm hùm bị trói chặt bằng cỏ,vô cùng ngạc nhiên hỏi: - _Ôi Sở Tiên yêu dấu, cậu bắt được ở đâu mà nhiều tôm hùm to thế?

- không chỉ có tôm hùm thôi đâu! Sở Tiên cười cười rồi đi tới cái hố nhỏ mà hắn đào.

- Đây... David vô cùng kinh ngạc vội buông cái cành cay làm tín hiệu cầu cứu của hắn xuống, đưa tay nhấc lên con bào ngư to nhất trong hố: bào ngư, bào ngư hai đầu (1), Sở Tiên, cậu...

- Tôi cũng là vô tình phát hiện chúng dưới nước, nên bắt toàn bộ, không ngờ tài nguyên vùng biển của Mĩ lại phong phú như vậy! Sở Tiền tươi cười thốt lên.

David im lặng lắc đầu: - Làm gì có chuyện dễ dàng như cậu nói, ở Mĩ cũng có những người chuyên đánh bắt cá mà, tuy nhiên tôm hùm to thế này, vận may của cậu cũng tốt ghê nha!

- Ha ha. Sở Tiên cười cười: _ Bắt được ở một cái hang đó, vừa vào thì phát hiện khắp nơi đều là bào ngư, hàu tươi, tôm hùm lớn, đến ta cũng không ngờ.

_Vận may của ngươi thật sự là quá tốt. David cảm thán nói, bào ngư hai đầu nha, ngay cả hắn mới chỉ được ăn có hai ba lần.

- Ừ, vận may tốt thật! Sở Tiên gật đầu: - tối hôm nay chúng ta sẽ nổi lửa nướng tôm hùm!

- Tôm hùm lớn như vậy, trong nhà hàng bán một con ít cũng phải hơn ngàn tệ nha! David háo hức nhìn mấy con tôm hùm to tổ chảng, lập tức nhìn về phía bờ biển: _Nếu như Alice bọn họ đào thoát, hẳn là rất nhanh sẽ gặp báo cảnh sát đi tìm chúng ta.

- Ừ? Hình như họ tới rồi! Sở Tiên nhìn hai chiếc thuyền có viết chữ police bên trên ở phía xa, cười nhẹ.

- đúng rồi, tốt quá! Xem ra Alice không sao rồi! David hưng phấn đứng lên, lập tức giơ lên cờ cầu cứu lên, ra sức vẫy.,

Rất nhanh phía xa xa, du thuyền đã thấy tín hiệu của David, liền đi về phía bên này.

- David, David, ôi honey, anh không có việc gì thật là tốt quá rôi! Từ phía trên thuyền, Alice thấy chồng mình bình an vô sự thì mừng rỡ, mắt ngấn lệ chạy tới.

- Không có việc gì, không có việc gì, cũng may có Sở Tiên huynh đệ cứu ta một mạng. David ôm chầm lấy Alice.

- Cảm ơn, cám ơn cậu, Sở Tiên! Alice kích động ôm lấy hắn!

- Ha hả, nên làm mà, nên làm mà. Sở Tiên ôm nhẹ một cái, vừa cười vừa nói.

Dưới đám người đang há hốc mồm, Sở Tiên đặt đám tôm hùm với bào ngư xuống du thuyền, đi theo cảnh sát để lấy một vài lời khai, sau đó thì quay lại nhà David.

- Sở Tiên! Từ bên trong gian phòng đi ra David cầm theo một vài thứ, đặt chùm chìa khóa và cuốn sổ sang bên cạnh, cười nói:

- Người anh em, đây là chìa khóa và giấy tờ của một biệt thự của tôi ở Newyork, coi như để cảm ơn ân cứu mạng của cậu ngày hôm nay, chút lòng thành này mong cậu hãy nhận lấy.

- Ừm. Sở Tiên có chút cười khổ lắc lắc đầu: - không cần đâu, chúng ta là bạn bè mà, cứu cậu là việc đương nhiên thế nên cậu cầm về đi.

_Sở Tiên thân mến à, cậu nhận lấy đi mà, mạng của David là do cậu cứu, một cái biệt thự có đáng gì đâu. Alice đứng bên nói.

- Không cần, thực sự không cần mà. Sở Tiên kiên định lắc đầu:_Bạn bè chính là bạn bè, hai người làm vậy thì quá bằng xem ta là người ngoài rồi, huống hồ tôi một năm cũng không đến Mĩ mấy, cho tôi cũng không để làm gì.

David và Alice nhìn bộ dáng kiện định của hắn thì cũng không nói gì nữa.

- Được rồi, Sở Tiên huynh đệ, tôm hùm lớn, bào ngư và hàu tươi mà cậu bắt được có thể bán cho tôi không? Tôi trả giá gấp đôi giá thị trường! David hỏi hắn.

- Nếu như cậu muốn mua thì theo giá thị trường là được rồi. Sở Tiên suy nghĩ một chút rồi đáp, dù sao mấy thứ này hắn cũng không mang về được.

- vậy cứ dựa theo giá bán ở nhà hàng nhé, ta cũng không thể để người anh em chịu thiệt được. David cũng hiểu đối chút về tính cách của Sở Tiên, bèn nói.

Sở Tiên không quan tâm lắm, gật gật đầu.

- Được rồi, haha, mai tôi sẽ đem toàn bộ chuyển tới khách sạn, tôi còn muốn công kích một chút khách sạn của tên Natta kia, còn có cá rồng nữa chứ! Sắc mặt David lộ rõ vẻ hưng phấn.

Sở Tiên nhìn hắn cười cười, sau đó liền quay về phòng.

Nằm ở trên giường, Sở Tiên không khỏi nhớ lại ngày hôm nay bắt được tôm hùm, bào ngư và hàu tươi, biển rộng biển lớn, bên trong chứa vô số sinh vật quý hiếm, giá trị của các loài hải sản là nhiều vô số kể

"Xem ra sau khi về nước mình nên đóng lấy chiếc thuyền ra khơi bắt cá, còn phải mở một khách sạn, tự cấp tự túc"

Sở Tiên suy nghĩ một chút liền ngủ mất.

Mới sáng sớm hôm sau, David đã dẫn hắn đi tới phố người Hoa.

- Đây là tiệm cá kiểng, còn khách sạn là khách sạn Long Hoa kia. David dẫn hắn đến một cửa hàng trước, nói với hắn.

Sở Tiên nhìn quan sát một chút, bên trên viết bốn chữ " Cá kiểng Long Hoa", bên dưới còn đề thêm một dòng chữ tiếng Anh, mà hắn thấy bên cạnh tiệm này còn có một tiệm cá kiểng khác.

Lại nhìn sang khách sạn Long Hoa, quả nhiên bên cạnh có thêm một khách sạn kiểu vậy.

David thấy ánh mắt của hắn, gật gật đầu: - Sở Tiên huynh đệ nghĩ không sai, cái tiệm cá kiểng này và cái khách sạn kia đều là của tên Natta.

- Thù hạn của hai người cũng lớn quá! Sở Tiên im lặng lắc đầu.

David cười cười không nói gì, bước vào cửa tiệm đã sửa chữa xong, nhìn thấy cá rồng đã được đặt trong đó, sắc mặt vô cùng hưng phấn.

Sở Tiên cũng đi theo vào, hắn phát hiện trong cửa hàng chỉ có 10 con cá rồng, còn lại đều là các loài cá kiểng khác, tuy nhiên giá trị cũng tới hơn chục triêu.

- Đem năm con cá rồng để ở cửa đi! David bước vào nói vơi nhân viên trong tiệm.

- Vâng, ông chủ!

(1): người ta thường dùng từ " đầu" để chỉ trọng lượng của con bào ngư, cứ nửa cân hai con thì gọi là bào ngư hai đầu.