Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 100: Thất Bại




_Thất bại rồi!

Khi hắn nhìn thấy bán thành phẩm người cá và sau mỗi một giây giá trị năng lượng lại giảm một điểm thì Sở Tiên biết mình đã thất bại rồi.

_Hầy, quả nhiên là không hề đơn giản như vậy!

Lắc lắc đầu có chút thất vọng, Sở Tiên nhìn gương mặt người cá lộ ra tia đau khổ, trong lòng có chút không nỡ, quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó suy nghĩ chuyển động, người cá chép lần nữa khôi phục thành một con cá chép, hắn đem nó ném trở lại dòng sông.

Nhớ lại quá trình chế tạo vừa nãy, Sở Tiên có chút không hiểu, tại sao sau khi cải tạo, cá chép sẽ dần đần mất đi khả năng sống, lẽ nào xảy ra lỗi ở đâu đó?

“Âm thanh không có vấn đề, có thể nói chuyện, IQ có lẽ cũng không có vấn đề gì quá lớn, đã có biểu cảm rồi, giống như một Truyen YY. C O M đứa trẻ sơ sinh, có năng lực học tập, vậy thì vấn đề chắc là xuất hiện ở trong quá trình cải tạo nội tạng.”

Sở tiên đang suy nghĩ thì một con cá mè khác lọt vào tầm mắt.

_Tiếp tục thử nghiệm!

Sở Tiên bắt đầu quá trình thực nghiệm thứ hai.

Có kinh nghiệm của lần đầu tiên rồi, lần này chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ thì một con người cá đã được cải tạo hoàn thành, hình dáng vẫn giống như vừa nãy, còn nội tạng hắn đã cải tiến chút ít.

Bán thành phẩm người cá mè: Năng lượng 125 (Cứ 2 giây sẽ mất đi 1 điểm năng lượng)

Đặc tính: Không

_Lại thất bại rồi, nếu như hắn học y thuật thì có lẽ xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút rồi, nói chung là hiểu biết của bản thân với cấu tạo bên trong cơ thể người và sinh vật quá ít rồi!

Nhìn thấy cải tạo lại lần nữa thất bại, Sở Tiên lắc lắc đầu thất vọng, đem con cá mè biến trở lại hình cá rồi ném nó xuống sông.

Cải tạo lần hai thấy bại nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân, Sở Tiên chỉ có thể từ bỏ, đi về phía khách sạn hắn thuê, lúc này, sau khi trải qua quá trình thăng cấp mấy ngày nay, tốc độ chạy toàn lực của hắn đã đạt tới 15,16m/s, hơn nữa tốc độ này có thể duy trì trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, mà cường độ cơ thể hắn cũng đạt tới mức đáng sợ.

Một quyền đấm xuống có thể tạo ra sức mạnh mấy nghìn cân, lưỡi dao bình thường cắt phải cũng không thể làm cơ thể hắn bị thương, bây giờ, hắn đã có đạt được mức độ đầu tiên của siêu nhân rồi.

Nhìn thời gian đã hơn 9h tối, Sở Tiên đi tới một nhà hàng Tây ở bên cạnh khách sạn, lúc vừa mới bắt đầu ăn đồ Tây, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu vì không tiện lợi như dùng đũa gắp, thế nhưng ở đây không có nhà hàng Trung, chỉ có vài cửa hàng ăn nhanh, không phải là Hamburger thì cũng là các loại bánh, không còn cách nào khác đành tới nhà hàng Tây, mặc dù lúc ăn cảm thấy cực kì không quen nhưng mùi vị thì cũng được, đặc biệt là bò bít tết ở đây, mùi vị rất chính cống.

Cuộc sống về đêm ở Mỹ nhộn nhịp hơn ở Trung Quốc nhiều, nhất là ở mấy con phố thương mại này, lượng người buổi tối vô cùng đông, bên cạnh khách sạn mà hắn thuê có một buổi biểu diễn tối, buổi tối một hàng xe cao cấp đỗ ở cửa, từng nhóm trai đẹp gái xinh ra ra vào vào, có điều tiếng Anh của Sở Tiên không tốt lắm, nếu như có thể thì hắn cũng muốn vào đó thử nghiệm chút cuộc sống về đêm của nước ngoài.

Ăn tối xong, Sở Tiên duỗi cái lưng mỏi nhừ một cái, hắn hiện nay về cơ bản đã chìm hoàn toàn vào trong bóng tối, cơ mà thị lực lại vô cùng tốt, cách mấy trăm mét vẫn có thể nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh trên tấm biển quảng cáo.

Lúc về phòng Sở Tiên nhận được một cuộc điện thoại của David về chuyện của Los Angeles đã được xử lý xong, ngày kia có thể về nước rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên không đi ra sông nữa, 7,8 ngày liền các loài cá trong đoạn sông này cũng đã biến mất khỏang 90% rồi, khu này lúc đầu cũng tạo điều kiện cho du khách bắt cá thế nên đã chẳng còn mấy cá để bắt nữa rồi.

Nếu như muốn tiếp tục nâng cao giá trị năng lượng thì chỉ còn cách đi tới một khúc sông khác, có điều Sở Tiên lại chẳng có dự định này.

Sở Tiên gọi xe đi đến Chinatown ở NewYork, Chinatown là nơi tập hợp những người Trung Quốc đang sinh sống tại Mỹ, trong đó có đến 90% đều là người gốc Hoa.

Đi trên con phố với những nét đặc sắc của Trung Hoa, ngắm nhìn những nhà hàng Trung dọc hai bên đường, những cửa hàng nhỏ tràn ngập màu sắc của đất nước Trung Quốc, Sở Tiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

Buổi tối, Sở Tiên đi tới nhà của David, vừa đi tới hậu viện liền nhìn thấy David cả người mệt mỏi nằm trên cái ghế bên cạnh bể bơi.

- Hey, người anh em Sở Tiên, cậu đã về rồi. Mấy ngày nay chơi thế nào hả?

David ngồi dậy, nhìn hắn hỏi.

- Rất vui!

Sở Tiên cười cười, ngồi xuống cạnh David, mục đích tới Mỹ đã đạt được rồi.

- Ồ, vậy thì tốt, đúng rồi Sở Tiên, mấy ngày trước cá Rồng đã được chuyển tới đây, tôi chuẩn bị mấy ngày tới sẽ mang ra bán!

- Bán? Bán thế nào? Bán ở cửa hàng sao?

Sở Tiên tò mò nhìn David.

- Đúng vậy, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng bán cá cảnh, 30 con cá Rồng của cậu chắc là đủ để bán một thời gian, nếu như kinh doanh tốt thì tôi muốn hỏi cậu cách để nhập hàng.

David cười nói.

- Ờ, nếu anh muốn nhập hàng tiếp thì có thể sẽ có chút khó khăn, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, chỗ của tôi đã hết cá Rồng rồi!

Sở Tiên nhún vai, có chút áy náy nói.

- Hết rồi? Đây thực sự là một tin chẳng tốt tí nào?

David lắc lắc đầu, gương mặt tràn ngập sự thất vọng.

- Ừ, có lẽ cần khoảng một năm nữa, cũng có thể chỉ nửa năm thôi!

Sở Tiên nghĩ một chút rồi trả lời

- Đúng rồi, anh bán hàng ở đâu vậy?

- Chinatown, ở Chinatown tôi có hai cửa hàng, cậu biết tôi cũng thường xuyên chạy về Trung Quốc, nhập một ít hàng hóa của Trung Quốc để bán cho người Hoa ở đây!

- Chinatown?

Sở Tiên có chút bất ngờ.

- Ừm, ngày kia là cửa hàng sửa chữa, trang trí xong rồi, đợi lúc nào khai trương thì chúng ta qua đó xem thử.

David nói với hắn.

Sở Tiên gật đầu đồng ý, hắn cũng muốn xem xem mức độ yêu thích của cá Rồng tại Mỹ như thế nào.