Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 52: 52: 7 Món






Liều cả mạng bỏ chạy, rốt cục nhóm người cũng đã tìm được đến lối ra.

Ngay sau khi Lý Thuần Quân là người sau cùng chạy thoát ra ngoài, các Thành Hoàng liền đã nhanh tay đóng sập cửa lại, hòng ngăn cản con ác thú đang đuổi theo.
Tạm thời giữ được cái mạng, thế nhưng Lý Thuần Quân lại không dám buông lỏng một chút nào.

Hắn vội vàng đóng lên cửa sắt mấy chục đạo phong ấn chỉ trong nháy mắt, cố gắng cầm tù con quái vật bên trong hầm ngục.
Bang~
Tiếng đập cửa dữ dội đinh tai nhức óc liên tục từ bên trong truyền ra, trên cửa sắt cũng xuất hiện từng vết chém lớn, đến cả phong ấn cũng bắt đầu có chút không chịu được sức ép.
Thấy thế, Lý Thuần Quân chợt biến sắc: "Mau lui về thành, số lượng không nhỏ đâu!"
"Lại còn nhiều?"
Các Thành Hoàng nghe vậy, sắc mặt liền biến âm trầm đến cực điểm.

Bọn hắn không dám nghi ngờ quyết định của Lý Thuần Quân, ngay lập tức cưỡi mây chạy thẳng về thành.
Lý Thuần Quân cũng chạy về, hớt hải bàn giao công việc chăm sóc Tiểu Bạch lại cho hai đứa nhỏ.

Còn hắn, hắn phải ở lại cùng các Thành Hoàng, hợp lực tru sát ác thú.
"Lam Hồ Điệp, đây là lá bài cuối cùng của ngươi sao?" Lý Thuần Quân hít sâu một hơi: "Chuẩn bị thật nhiều, nếu như tên Yêu Tướng kia không hấp tấp tấn công sớm mà nói...!Có lẽ chúng ta đã toàn diệt rồi đi"
Bầy quái vật này mà trưởng thành hơn nữa thì...!Ai mà đỡ được?
Linh quang khẽ động, Lý Thuần Quân cảm thấy Yêu Tướng là cố ý làm vậy.

Hẳn là hắn ta không muốn mình mãi mãi trở thành quân cờ trong tay Lam Hồ Điệp nên mới cố gắng làm vậy...!Đây có thể xem như một nỗ lực giãy dụa cuối cùng, hòng phá hư kế hoạch của Lam Hồ Điệp.
"Một...!Hai...! Ba...!Mười tám tên quái vật" Lý Thuần Quân có chút áp lực nói khẽ: "Mỗi một tên trong đám này đều chỉ kém Yêu Tướng một chút, rốt cục là thứ gì đã biến đổi bọn chúng thành cái dạng này?"
Càng nghĩ, hắn càng có cảm giác đằng sau bàn tay của Lam Hồ Điệp là một âm mưu to lớn đến không tưởng tượng nổi, và điều này cũng vô tình khiến hắn cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
"Tận mười tám con...!Cái này, thật không dễ xơi" Thành Hoàng Tây Phong Thành vô cùng trấn định nói: "Nhưng cũng may là ta đã sớm phát thông báo đi, có lẽ lát nữa quân chi viện sẽ tới hỗ trợ chúng ta"
"Ý ngươi là...!Phải cầm cự?" Một Thành Hoàng khác có chút vô lực thở dài.

Coi như là một đội quân ngàn người, muốn giết chết mười tám con quái vật này vẫn phi thường khó khăn, chắc chắn sẽ chịu phải thương vong to lớn.

Và tất nhiên, bọn hắn tuyệt đối không muốn chịu tổn thất lớn về mặt quân số.
Một lát sau, mười tám con quái vật đã tìm đến nơi.

Chúng mang theo một loại khí tức âm hàn, huyết tinh đến cực điểm, mùi tanh thối phút chốc lan toả cả một vùng rộng lớn.
Dường như trước đó chúng đã tàn sát qua vô số sinh mạng, ăn hết bao nhiêu huyết nhục mới có thể tạo ra cái loại khí tràng kinh khủng bực này.
"Gào~"
Mười tám con quái vật đồng loạt gầm lên đầy cuồng nộ, đôi mắt đỏ rực đầy khát máu, mỗi con một hướng chia ra lao vào công thành, hoàn toàn không quan tâm đến trước mắt đang có bao nhiêu kẻ địch.
Thứ bọn chúng muốn chỉ đơn giản là giết chóc và đồ sát, còn những thứ còn lại đều không quan trọng!
"Không có thần trí...!Đây là loại kẻ địch dễ đối phó nhất, nhưng đồng thời cũng khó đối phó nhất"
Lý Thuần Quân xuất kiếm, đó là một thanh kiếm rất đỗi bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.

Kể cả vậy, hắn vẫn đơn thân độc mã lao vào ứng chiến mà không hề sợ hãi.
Trên thân không có linh bảo, hắn chỉ cầm đúng một thanh trường kiếm cực kì tầm thường lao vào đánh nhau với quái thú.

Hình ảnh này đã vô tình tác động đến sĩ khí của toàn quân, khiến họ đánh càng thêm ra sức, nhanh chóng đẩy lùi được bước chân của bầy quái vật.
Quá trình chém giết diễn ra rất khó khăn, so với chém chết Yêu Tướng còn khó khăn hơn gấp bội phần.

Nguyên nhân đơn giản là bởi vì chúng căn bản không biết mệt, cũng không biết đau đớn hay thống khổ, càng không biết sợ hãi...!Thế nên, chúng cực kì khó bị giết chết.
Trận chiến diễn ra mãi cho đến khi viện quân đến hỗ trợ thì bọn họ mới coi như an toàn, giành được chiến thắng chung cuộc.
Thấy thế cục đã đổi, Lý Thuần Quân không nói hai lời liền âm thầm quay trở về.

Hắn không muốn được các Thành Hoàng tung hô, chỉ muốn an an phận phận...!Vả lại, với tình trạng hiện tại, hắn thật sự tiếp khách không nổi.
Để tránh cho con gái lo lắng, hắn đã cởi đi lớp thanh sam nhuốm máu, cẩn thận băng bó lại vết thương, mặc vào một bộ đồ khác rồi mới bước vào nhà mới một nụ cười ôn nhu như thường.

Cuộc sống của những người phụ thân chỉ đơn giản như vậy.

Vất vả cả một ngày, tao ngộ đủ loại chuyện hỏng be bét không sao nói hết....!Thế nhưng, tất cả chúng, tất cả đều bị cánh cửa trước nhà ngăn lại, phảng phất như cánh cửa ấy chứa đựng thần lực, có thể thổi bay mọi cảm xúc tiêu cực ra bên ngoài vậy.
Hắn sẵn sàng bỏ mặc toàn bộ những cảm xúc tiêu cực ấy ở bên ngoài mà tiến vào nhà với một trái tim ấm áp cùng một nụ cười ôn nhu, kèm theo một câu nói đơn giản: "Ta về rồi"
Lời nói vừa dứt, Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần mừng rỡ chạy ra, thân thể xinh xắn song song nhảy bổ thẳng vào lồng ngực Lý Thuần Quân.

Cơn đau xé thịt từ vết thương truyền tới khiến hắn có chút phát run.

Dẫu vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn mà mỉm cười: "Mau xuống đi, ba ba có chút mệt, không bồi các ngươi lung tung được đâu"
Tử Đằng cùng Hồng Trần nhu thuận nhảy xuống, hỏi thăm một chút rồi lại nhanh chóng đi nấu cơm, pha trà, nấu nước tắm cho ba ba, đơn giản chu đáo vô cùng.
Có hai đứa con gái hiếu thuận như vậy, Lý Thuần Quân cảm giác mình đã tìm được niềm hạnh phúc nhất của nhân sinh rồi.
"Ba ba, ta đã phải tập luyện rất nhiều mới nấu được, ngươi cho ta một chút ý kiến nha?" Lý Hồng Trần ngồi trước bàn ăn, một mặt mong đợi nhìn Lý Thuần Quân.
Nấu nướng là thứ mà nàng rất muốn học từ phụ thân mình.

Nàng rất thích ăn uống, nhưng nàng cũng biết ba ba sẽ không nấu ăn cho nàng mãi mãi, vậy nên...!Nàng phải đành tự thân vận động.
"Còn kém một chút"
Miệng thì nói vậy, thế nhưng Lý Thuần Quân vẫn ăn hết những gì con gái nấu.

Sau khi ăn xong, hắn uống một ít trà thảo mộc rồi lặng lẽ bế quan.
"Mấy ngày này đừng tiếp khách, cũng đừng ra ngoài, chỉ cần chuyên tâm luyện quyền là được"
Đây là lời nhắc nhở sau cùng của Lý Thuần Quân trước khi bế quan dành cho hai cô con gái ngoan ngoãn.
Trong cơn mệt mỏi khủng khiếp, Lý Thuần Quân vừa mới lên giường liền đã lăn ra ngủ mê man quên cả trời đất.

Giữa lúc đó, ngay bên cạnh hắn, một bóng đen uyển chuyển chậm rãi xuất hiện, cặp mắt đỏ rực tinh hồng nhìn hắn, biểu lộ thoáng có chút đau lòng.


Đam Mỹ Hài
"Vất vả ngươi, trượng phu của ta" Bóng đen mắt đỏ kia nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Thuần Quân, chỉnh lại y phục trên người hắn thật chỉnh tề, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia tiếu ý.
Nàng chính là Ác Chi Hồn của Mộ Khuynh Tiên.
Từ sau khi bị ném vào cơ thể của Lý Thuần Quân, nàng đã phải tốn kha khá thời gian mới có thể thích ứng được.

Cũng may là độ tương thích giữa nàng và hắn khá lớn nên không xuất hiện tình trạng bài xích.
"Bản thể a bản thể, ngươi lần này đã phạm phải sai lầm lớn rồi.

Ta chính là toàn bộ ác bên trong ngươi, vậy mà ngươi lại dụng tâm để ta ở bên cạnh bảo hộ hắn, thật là...!Đây khác gì mỡ dâng miệng mèo đâu?" Ác Chi Hồn duỗi chỉ tay, nhẹ nhàng vẽ lên lồng ngực Lý Thuần Quân, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ tham lam.
"Nếu không phải lo sợ bị bại lộ, ta đã sớm lấy đi lần đầu của ngươi rồi...!Trượng phu của ta"
Vừa nói, nàng vừa thò cánh tay hư hỏng xuống phần thân dưới của Lý Thuần Quân, bắt đầu giở trò tinh nghịch quậy phá.
"Mồi đã dâng đến tận miệng rồi, ta há có thể nhịn được? Nói gì thì nói, ta cũng không phải hạng nữ nhân ăn chay" Ác Chi Hồn liếm liếm môi xoay người, bắt đầu thi triển công phu khí thôn sơn hà.
Mới không lâu trước, nàng mơ hồ cảm nhận được bản thể đã thác loạn với hắn, vậy nên, nàng ghen tị, muốn thử, nhưng lại không nếm thử được.
Uỷ khuất.
Bất quá, cho dù không được toại nguyện, nàng vẫn có thể len lén đi làm.
Không chỉ vì nàng, nàng làm chuyện này cũng là vì muốn tốt cho hắn.

Bởi vì thứ này...!Để tích trữ quá lâu sẽ không tốt cho sức khoẻ.
Và nàng cũng không muốn chúng bị lãng phí, nàng muốn tất cả, một giọt cũng không được thiếu!
"Chờ một ngày đẹp trời nào đó, ta sẽ tự mình hút cạn nguyên dương của ngươi nha...!Lý Thuần Quân~"
Nàng không ngại nói ra câu này, bởi vì cả nàng lẫn bản thể đều không thuộc phe chính đạo~
...
...
Mấy tháng sau.
Lý Thuần Quân từ trong trạng thái bế quan tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng ngời hữu thần, biểu lộ có phần vui vẻ đắc ý.
"Mất thêm mấy tháng tiềm tu, ta đã đi đến điểm tận cùng của cảnh giới Linh Hà...!Có lẽ, ta nên bắt đầu tìm cơ hội đột phá bình cảnh được rồi"
Bông sen béo trong linh hải đã giày vò hắn quá lâu rồi, thật sự quá lâu, khiến hắn đã lắm lúc hoài nghi rằng mình có thể đạt đến cảnh giới tiếp theo được hay không.
Nhưng mà...!Mới tối hôm qua, nó đã hoàn toàn trồi lên khỏi mặt nước!
Nếu có thể mà nói, hắn đã lập tức đốt pháo ăn mừng ngay trong linh hải, thậm chí còn bơi qua hết mấy dòng linh hà, phát tiết toàn bộ tâm tình vui sướng của mình.

Sen đã trồi lên khỏi mặt nước...!Và bây giờ, chỉ cần làm cho nó nở rộ, hắn sẽ đột phá đến cảnh giới Hoá Anh!
Rõ ràng chỉ là phàm cảnh mà thôi, thế mà một người đã từng là Tiên Vương Tiên Hoàng như hắn lại cảm thấy vô cùng có thành tựu...!Như vậy đã đủ để hiểu hắn đã gặp phải khó khăn đến nhường nào.
"Không biết đã bế quan bao lâu, cũng không biết đám nhỏ đã thế nào rồi?"
Rời khỏi vị trí của mình, Lý Thuần Quân chậm rãi tiến ra cửa, và đồng thời cũng nghe thấy tiếng khóc của một tiểu nữ hài.
"Là ai ức hiếp nữ nhi ta?" Lý Thuần Quân nổi giận đẩy cửa bước ra, hùng hổ rống lên.

Thế nhưng, cảnh tượng đập vào mắt hắn sau đó lại không giống như hắn đã tưởng tượng.
Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn xinh xắn đáng yêu như trước.

Và trọng điểm là người đang khóc cũng không phải con hắn, mà chính là Khương Thải Huyên.
Lý Thuần Quân: "..."
"Con gái, các ngươi ức hiếp nàng sao?"
Tử Đằng, Hồng Trần dùng sức lắc đầu: "Chúng ta không có!"
"Thế thì vì sao nàng khóc?"
"Tiểu Bạch...!Cắn nàng"
"???"
Lý Thuần Quân lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Bạch đang ngồi thui thủi trong góc.

Và nó cũng đang ngốc ngốc manh manh nhìn lại hắn, một bộ người vật vô hại.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Khương Thải Huyên đang khóc lớn với vết máu trên tay.

Nàng ì ạch chạy về phía Lý Thuần Quân, thút thít kể lể: "Thúc thúc, nó cắn ta, nó cắn ta!"
"Được rồi" Lý Thuần Quân lắng nghe Khương Thải Huyên khóc lóc kể lại, ánh mắt biến càng thêm lạnh lùng hơn: "Hai đứa, hôm nay chúng ta ăn 7 món"
Tiểu Bạch: "!!!"
Tiểu Bạch rất muốn nói rằng chủ nhân đang hiểu lầm hắn, nhưng đắng cay thay...!Hắn không biết nói.
"7 món?" Hồng Trần nháy nháy mắt, tựa hồ không hiểu.
"Là cầy tơ 7 món" Lý Thuần Quân rút dao ăn, thái độ hoàn toàn không giống như đang đùa: "Không nói nhiều, có tội phải nhận, không nhận phải trị"
Tiểu Bạch bốn chân mềm nhũn, bị hù đến phát khóc..