Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 212




Sau một lúc nghiêm túc cân nhắc, Lý Thuần Quân đã đồng ý gia nhập nhóm của Triệu Tử Long cùng Kiếm Nhạc. Mà lại, xin được đính chính nguyên nhân hắn ở lại không phải là vì hắn tiếc nợ, mà là vì hắn muốn cọ khí vận của hai người này... Nhất là Triệu Tử Long.

Đừng quên hắn ta là Thượng Thần chuyển thế, khí vận đầy mình, gần như muốn chết cũng không chết được... Ân, mặc dù lúc nãy hắn ta sẽ chết thật nếu Lý Thuần Quân không có mặt kịp thời.

"Lan tỷ, ngươi vẫn luôn đi một mình sao?" Kiếm Nhạc hỏi.

Lý Thuần Quân khẽ cười đáp lại: "Nói vậy cũng đúng, nhưng cũng không hẳn là đúng... Tóm lại là ngươi không cần phải biết nhiều về ta, và tốt nhất là ngươi cũng đừng có ý đồ gì với ta"

<

Kiếm Nhạc tái mặt: "..."

Được rồi, hắn không dám. Hắn còn trân quý tiểu đệ của mình lắm, tuyệt đối không dám tái phạm nữa.

Triệu Tử Long nhìn Kiếm Nhạc với ánh mắt tựa như đang cười trên nỗi đau của người khác, sau đó lại quay sang hỏi Lý Thuần Quân: "Lan tỷ, ngươi đang tìm thứ gì trong này sao? Trông ngươi không giống như những người vào đây chỉ đơn thuần là để tìm kiếm cơ duyên như ta"

"Không, ta giống ngươi đấy, ta không tìm thứ gì đó cụ thể từ di tích này đâu"

Triệu Tử Long khẽ gật đầu. Nếu đã cùng chung hướng đi thì bọn hắn sẽ dễ dàng trả ơn hơn nhiều... Có lẽ vậy.

Advertisement

"Đám tiểu đệ đều đã chết hết rồi, xem ra hiện giờ ngươi đang rất nhẹ nhõm nhỉ? Tiểu Nhạc Nhạc" Lý Thuần Quân lại đột nhiên cười nói.

Kiếm Nhạc hơi dừng lại, động tác biến có phần mất tự nhiên. Triệu Tử Long cũng không nói gì, vì chính hắn cũng nhận ra sự thay đổi này của bạn mình.

"Bọn chúng vướng chân lắm, tất cả đều là một lũ phú nhị đại quen ăn sung mặc sướng, được cung phụng đủ bề mãi rồi trở thành hư hỏng... Ta lười đi quản bọn chúng" Kiếm Nhạc thở dài kể lại: "Mệt mỏi ở chỗ là bọn chúng cứ thích tìm đến nương nhờ ta... Mà ta lại không thể tùy tiện từ chối mới mệt chứ"

"Cho nên, ý ngươi muốn nói là bọn chúng chết đi càng tốt?"

"..., Xin lỗi"

"Không cần phải xin lỗi. Đã đặt chân vào đây rồi thì mạng của chúng là do bản thân chúng tự quản, có chết thì tự chúng chịu... Ta chẳng qua chỉ có hơi tò mò mà thôi" Lý Thuần Quân không rõ đầu đuôi nói ra: "Mà lại, mấy tên đó chết đi cũng tốt... Như thế ta liền đỡ phải lo nghĩ nhiều chuyện"

Triệu Tử Long cùng Kiếm Nhạc nghe xong câu này, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo tựa như vừa bị đá xuống hầm băng.

Có thể coi thường mạng sống đến như vậy... Nữ nhân này hoàn toàn không phải hạng lương thiện gì đâu!

Mà thôi, bản thân bọn hắn cũng cảm thấy thế, cho nên... Theo góc độ nào đó mà nói thì bọn hắn đều là đồng loại.

Cả nhóm tiếp tục lên đường. Lúc này thì Hằng tỷ tỷ đã tỉnh dậy, có chút ngờ vực truyền âm vào tai Lý Thuần Quân: "Muội muội, ngươi... Thật sự đã nghĩ vậy sao?"

"Ta nghĩ vậy thì có gì sai sao?" Lý Thuần Quân tỏ ra ngây ngô hỏi ngược lại.

Hằng tỷ tỷ: "..."

Sai! Rất sai là đằng khác!

Trước kia ngươi căn bản không bao giờ sinh ra loại ý nghĩ tàn độc như thế này nha!

Muội muội, gần đây... Cụ thể là ngay lúc này... Ngươi rốt cục là đang bị sao vậy?

Hằng tỷ tỷ hết sức lo lắng.

Nàng có cảm giác từ cái thời điểm bị Lam Hồ Điệp biến thành nữ, thần trí của Lý Thuần Quân đã càng lúc càng không còn bình thường nữa. Ngoài những cử chỉ đang dần bị nữ tính hoá ra thì tính cách của hắn hình như cũng đang chuyển biến theo chiều hướng... Rất bất thường.

So với trước đó, Lý Thuần Quân của bây giờ đã trở nên quyết đoán hơn, trầm tĩnh hơn, và cũng lãnh khốc hơn rất nhiều. Có lẽ bộ mặt ôn nhu kia chỉ là thói quen sinh hoạt đã ăn sâu vào máu của hắn mà thôi... Và đây mới chính là con người thật sự của hắn trong trạng thái oái oăm này.

Một Lý Thuần Quân như quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn xa lạ.

"Muội muội, ngươi có cần tỷ nhắc lại về con người trước kia của ngươi không?" Hằng tỷ tỷ thật nghiêm túc hỏi.

Lý Thuần Quân hơi ngây ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Chắc là không đi, ta vẫn đang nhớ rất rõ con người trước kia của mình. Mặc dù không hiểu vì sao tỷ lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ta khá chắc là tỷ đang muốn tốt cho ta, cảm ơn"

Hằng tỷ tỷ: "..."

Thôi được rồi, tới đâu thì tới đi.

...

...

Mất một lúc để định vị, nhóm ba người ngạc nhiên nhận ra họ lúc này đang ở trong một khu vực cách Tàng Thư Các một quãng khá gần. Bất quá, thật khó để nói liệu đây có phải vận may hay không, bởi vì Tàng Thư Các vốn là thứ mà lũ Ma tộc trước kia chú ý nhất, cũng đồng thời là nơi bị tàn phá nặng nề nhất.

Đối với Ma Hoàng, Phương Tiên Thuật Sĩ là một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, nhất định phải bị diệt sạch đến tận gốc rễ! Thế nên làm gì có chuyện lão cáo già đó sẽ để Tàng Thư Các yên ổn tồn tại, tiếp tục truyền thừa cho thế hệ sau cơ chứ?

Có nghĩ kiểu gì vẫn thấy đó là chuyện không thể nào xảy ra.

Do vậy, Lý Thuần Quân vốn không ôm một chút tia hi vọng nào với toà Tàng Thư Các đổ nát này cả. Hẳn vào đây chỉ vì bị hai người kia kéo đi mà thôi.

Tiến vào bên trong Tàng Thư Các, một loại khí tức đầy ẩm mốc và bụi bẩn cùng một mùi hôi khó chịu lập tức xông thẳng vào mũi ba người, khiến cho họ gần như ngay lập tức áp chế toàn bộ khí tức, sau đó vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài.

Mùi hương đó vô cùng quen thuộc với họ, bởi vì họ đều là những kẻ đã từng bán sống bán chết chỉ vì bị cương thi bao vây đến không còn đường thoát.

"Cả trong đó cũng có cương thi luôn sao? Mà lại, với nồng độ thi khí gay mũi như thế này... Khá chắc là số lượng không ít đâu..." Triệu Tử Long cười khổ.

"Ta đã đoán trước được chuyện này... Nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy đấy" Lý Thuần Quân cười khẽ: "Thôi được rồi, đây cũng là lúc thích hợp để thử nghiệm phát minh mới của ta: Áo choàng chống cương thi bản tự làm!"

"A?"

Thấy chiếc áo choàng trong tay đối phương, Triệu Tử Long cùng Kiếm Nhạc đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là một mặt mừng rỡ.

"Tất nhiên, đã muốn lấy thì phải trả tiền, làm gì có chuyện ta sẽ cho không nhỉ? Đừng nghĩ trên đời này sẽ có bữa cơm miễn phí dọn sẵn ra cho các ngươi nha, ngây thơ" Lý Thuần Quân cười lạnh.

Triệu Tử Long, Kiếm Nhạc: "..."

Tỷ tỷ của ta, ngươi làm vậy coi được sao?

Đừng nói là hai người này, ngay cả Hằng tỷ tỷ cũng đang không biết mình phải làm sao với Lý Thuần Quân.

Nàng không có đoán sai, tính cách của Lý Thuần Quân đang trở nên rất kì quái, làm ngay cả nàng cũng không phân biệt được đâu mới thật sự là hắn nữa.

Lý Thuần Quân trước kia không hề kẹt xỉ như vậy! Càng không có chuyện hắn sẽ xấu bụng kinh doanh trên chính đồng minh của mình!

Sau cùng, Hằng tỷ tỷ vẫn giữ im lặng, và Kiếm Nhạc cùng Triệu Tử Long đã phải cắn răng mua lại chiếc áo choàng từ tay Lý Thuần Quân.

Thứ này có thiết kế tương tự với mẫu mà Lý Thuần Quân đang mặc, bởi vì chúng vốn dĩ là cùng một loại. Vả lại hắn cũng không có nói điêu đâu, vì thứ này thật sự có thể giúp cho người sử dụng chống lại khả năng nhận diện của cương thi.

Chỉ cần đừng làm gì quá đáng là được.

Không phải tự nhiên mà lá gan Lý Thuần Quân trở nên đủ lớn để liều mạng lao vào cứu hai tên "nhân vật lớn" này đâu. Tất cả đều có nguyên do cả đấy!

Tất nhiên, để đổi lại, Lý Thuần Quân đã đánh mất một lần cắt chém không gian hiếm hoi. Và sau đó Hằng tỷ tỷ cũng đã giận hắn một thời gian ngắn... Đến tận khi được hắn dỗ ngọt cho lâm vào giấc ngủ.

Cũng may là tỷ tỷ của hắn dễ tính nha...

Sau khi trang bị đầy đủ, ba người bây giờ đã đủ mập gan để tiếp tục tiến vào bên trong thám hiểm. Không thể không công nhận một điều rằng đồ Lý Thuần Quân xuất xưởng tất chúc tinh phẩm, hoàn toàn không có chỗ nào để chê cả!

Không chỉ ngăn chặn khả năng bị cương thi phát giác, chiếc áo choàng này cũng có thể thanh lọc các loại độc khí, mà cụ thể ở đây chính là thi khí... Nhờ vậy, hai người kia mới có thể thoải mái đi lại trong Tàng Thư Các mà không gây ra bất kì động tĩnh gì làm kinh động đến lũ cương thi.

"Chiếc áo choàng này còn lọc được cả thi khí sao... Lan tỷ tỷ, ngươi rốt cục là thần thánh phương nào vậy?" Kiếm Nhạc rốt cục không nhịn được hỏi.

Chỉ đứng sau cương thi, thi khí vốn là thứ luôn khiến các tu sĩ khi thám hiểm di tích đều cảm thấy đau đầu. Nó không chỉ tác động đến cơ thể, tâm thần mà đôi khi còn làm thay đổi cả tính cách nữa! Rất nhiều nhóm tu sĩ xấu số đã gặp phải tình trạng đáng sợ này!

Thử tưởng tượng đi, những người đồng đội vốn dĩ thân thiện bỗng nhiên trở nên bất hợp tác, những con người vô cùng bình thường đột nhiên hoá thành kẻ điên, ra sức lao vào tàn sát lẫn nhau... Rồi đến sau cùng, tất cả đều biến thành miếng mồi cho cương thi - Những kẻ đã phát tán thi khí.

Thế nên, việc chiếc áo choàng này có thể thanh lọc được món khí độc đáng sợ kia... Đơn giản là một điều không tưởng.

"Ta chỉ là người bình thường mà thôi" Lý Thuần Quân tỏ ra khiêm tốn đáp lại.

Nhưng mà, hắn nói như vậy... Có đánh chết hai tên này cũng chẳng chịu tin đâu. Bất quá bọn hắn cũng biết Lý Thuần Quân không muốn tiết lộ thân phận nên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ tập trung đi tiếp.

Đúng như dự đoán của Lý Thuần Quân, ngoài lũ cương thi đang nằm trên nền đất ra thì Tàng Thư Các này cơ bản trống rỗng, ngay cả một mảnh giấy cũ cũng không có... Và kể cả hệ thống cũng không quét ra được bất kì thứ gì đáng giá cả.

Rồi đột nhiên, trên hệ thống xuất hiện một dòng chữ màu đỏ rực hiện ra trước mắt Lý Thuần Quân, tựa như đang cảnh cáo hắn về một mối nguy hiểm nào đó sẽ ập tới nếu còn tiếp tục tiến về phía trước.

"Quay về thôi, bên trong đó có một thứ rất kinh khủng đang ngủ say, tốt nhất là đừng có động đến nó kẻo chuốc hoạ vào thân" Lý Thuần Quân truyền âm nhắc nhở.

Nghe thấy ngữ khí của Lý Thuần Quân đặc biệt trịnh trọng, hai người phía trước cũng không dám nghi ngờ, lập tức xoay người quay trở về.

"Tỷ tỷ biết gì về nơi này sao?" Triệu Tử Long vừa đi vừa hỏi.

"Chỗ này năm xưa là chiến trường giữa Ma tộc cùng Nhân tộc, và mục tiêu chính của lũ Ma tộc khi đó chính là khu Tàng Thư Các này" Lý Thuần Quân giải thích: "Điều đó đồng nghĩa với việc nơi đây chính là nơi mà trận chiến năm đó diễn ra ác liệt nhất, thảm khốc nhất"

"Vậy là..."

"Đúng thế, nếu ta đoán không lầm thì hẳn là đã có thứ gì đó rất kinh khủng được thai nghén bên trong khu Tàng Thư Các này... Một thứ gì đó mà chúng ta không thể động vào nếu không muốn chết" Lý Thuần Quân một mặt khẳng định.

Triệu Tử Long cùng Kiếm Nhạc nghe xong, trong vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, trên mặt nhất thời không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Tuy bản thân bọn hắn đều không nắm rõ "thứ" kia mạnh đến đâu, nhưng cá chắc là nó mạnh hơn lũ cương thi đông như kiến cỏ ngoài kia rất nhiều!

Không thể trêu vào, chỉ có thể tránh!