Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 207




Chuẩn bị xong xuôi, Lý Thuần Quân mặc lên một chiếc áo choàng có khả năng che giấu tồn tại rồi lên đường. Cũng may là trong lúc nóng đầu hắn vẫn kịp thời nhớ đến thứ này, bằng không thì chuyến đi này của hắn có lẽ sẽ vạn phần nguy nan.

Lần này Hằng tỷ tỷ đã không trở về không gian hệ thống mà hoá thành thanh đao nằm gọn trên lưng Lý Thuần Quân. Cộng thêm tính cách tâm lí của mình, nàng đã chủ động khiến bản thân trở nên bình thường nhất có thể để tránh khỏi sự chú ý của người ngoài.

Với diện mạo lúc bình thường, nàng kiểu gì cũng sẽ thu hút phải những ánh mắt bất thiện đổ về phía mình... Tuy nhiên, với diện mạo sau khi ngụy trang, Lý Thuần Quân sẽ không gặp phải vấn đề đó nữa.

Hoàn hảo!

<

Mới lên đường chưa được bao lâu thì Lý Thuần Quân đã bắt đầu đụng phải những gương mặt của các thiên kiêu đang dần tụ tập về nơi đây. Có thiên kiêu của các đại tông môn, cũng có thiên kiêu của các đại thế gia... Thậm chí thấp thoáng đâu đó còn có cả sự tồn tại của yêu tộc.

Nắm bắt được điểm này, Lý Thuần Quân dần nhận ra những gì mình nghe ngóng được mấy ngày qua chưa hẳn đã là đầy đủ. Có lẽ di tích cổ lần này còn sở hữu quy mô lớn hơn cả trong những lời đồn đại, bởi vậy nên mới được các đại tông môn cùng đại thế gia, thậm chí là cả yêu tộc coi trọng đến như vậy.

Những tổ chức lớn mạnh đó thường cử những cường giả có nhãn lực đích thân đến đây do thám. Vậy nên việc họ sớm nhận biết được sự phi thường của di tích hơn những người bên ngoài cũng là chuyện hoàn toàn bình thường, không có gì đáng để bàn cãi.

Di tích càng quy mô, Lý Thuần Quân liền càng cao hứng thôi!

"Nói chứ... Ta thật hi vọng lần này sẽ không gặp phải người quen" Lý Thuần Quân thở dài.

Hằng tỷ tỷ cười an ủi: "Có lẽ sẽ không đâu, thế giới này lớn hơn ngươi nghĩ đấy"

Advertisement

"Ai..."

Trong trường hợp vô tình đụng phải người quen, hắn sẽ làm gì đây?

Liệu hắn sẽ cố gắng tỏ ra xa lạ, tựa như một người dưng lần đầu gặp mặt để che giấu thân phận chân chính của mình?

Nghe không khả thi lắm, vì đã là người quen thì sẽ khó tránh khỏi những cử chỉ thân thiết từ trong vô thức.

Hoặc là... Nếu không may bị nhận ra, hắn sẽ ra tay xoá kí ức họ sao?

Có phần khả thi, nhưng bên cạnh đó cũng có một vài vấn đề cần phải lưu ý. Bởi vì kí ức vốn là cơ sở cho sự hình thành nhân cách, thế nên một khi những đoạn kí ức quan trọng bị xoá đi... Nhân cách của người đó rất có thể sẽ phát sinh những thay đổi khó lường!

Do vậy, đã can thiệp vào kí ức thì không nên can thiệp quá sâu...Tỉ như vừa nhận ra thì lập tức đánh ngất rồi xoá luôn. Như vậy là an toàn nhất!

Ân, nghe cũng không tệ, tạm thời có thể xem nó như một biện pháp dự phòng tương đối hoàn hảo.

Bất quá, tốt nhất vẫn là đừng để bất kì ai nhận ra... Hắn không muốn phải động tay động chân với người quen, thậm chí là người nhà của mình đâu!

"Không biết di tích này có giới hạn tu vi người tham gia không nhỉ?" Lý Thuần Quân lại đột nhiên thắc mắc một vấn đề.

"Có thể có, cũng có thể không... Việc có giới hạn tu vi hay không còn tùy thuộc vào độ lớn của di tích cũng như nguyên nhân sụp đổ của thế lực đứng sau nó nữa... Nói chung là liên can đến khá nhiều vấn đề để có thể kết luận chính xác" Hằng tỷ tỷ đáp.

"Ách... Thôi, cứ đợi đến lúc đó liền biết" Lý Thuần Quân có chút mất tự nhiên nói: "Chúng ta mau kiếm chỗ nào đó nấp đi, chiếc áo choàng này sẽ không bảo vệ ta khỏi tầm mắt của cường giả siêu cấp được đâu... Ngược lại còn gây chú ý ấy chứ"

"Riêng về vấn đề này thì ngươi cẩn thận đến thái quá... Nhưng thôi không sao, chuyện ngươi đang lo cũng không phải quá mức vô lí... Tỷ tỷ đành theo ngươi vậy"

"Ha ha, tạ ơn"

...

...

Trong lúc chờ đợi di tích mở ra, một số thiên kiêu vì không có chuyện gì làm nên đã quyết định ăn chơi thoả thích trước khi lao đầu vào nguy hiểm.

Tất nhiên, đó chỉ là một số cá nhân mà thôi... Vì đâu đó vẫn có những thiên kiêu lựa chọn củng cố thực lực thay vì ăn chơi vô bổ như những người khác.

Toà thành này hiện đang tồn tại một tửu lâu rất sang trọng, nghe nói là một trong những chi nhánh của Vạn Bảo Các trứ danh, nhân khí có thể nhận xét là cực thịnh. Do vậy, với làn sóng thiên kiêu đang không ngừng đổ về đây, tửu lâu ngày hôm nay tất nhiên sẽ chật kín chỗ ngồi.

"Xuân Hoa Lâu sao... Cái tên này nghe giống lầu xanh hơn là tửu lâu đấy"

Thấp giọng bình phẩm một câu, nữ tử với chiếc áo choàng trùm kín đầu liền cất bước tiến vào bên trong. Mặc dù bản thân nữ tử không thích nơi đông người, nhưng do cái bụng đã trống rỗng từ lâu nên nàng đành cắn răng chịu đựng vậy.

Chọn một bàn trống rồi gọi món, nữ tử đã phải tương đối vất vả chỉ vì cái áo choàng có khả năng che giấu sự tồn tại của mình. Tuy nhiên, khi đã được tiểu nhị hảo tâm viết hẳn ghi chú vào lòng bàn tay, nàng đã được mang đồ ăn lên chỉ không lâu sau đó.

Để đổi lấy sự an toàn, nàng đành cố gắng chịu đựng sự bất tiện này một chút.

Sau khi ăn xong, nữ tử dường như không vội rời đi ngay lập tức. Nàng cứ nhìn ngang nhìn dọc, nhìn tới nhìn lui tửu lâu với ánh mắt khác thường, tựa như đang đánh giá những thiên kiêu đang có mặt ở đây vậy.

Đó là cho đến khi nàng bị một vị khách lạ mặt chủ động tìm tới bắt chuyện.

Không lâu sau khi nữ tử ăn xong, một tên thiên kiêu lạ mặt với khí tràng khác biệt đã chậm rãi bước vào trong tửu lâu. Cùng lúc đó, bên cạnh hắn ta là một số thiên kiêu khác yếu hơn với thái độ tựa như tùy tùng bên người, có vẻ như họ đều là những kẻ được tên thiên kiêu này thu nạp.

Với cái phông nền nổi bật như vậy, tên này hẳn là không phải hạng tầm thường trong các thiên kiêu đang có mặt tại đây.

Bước vào trong tửu lâu, tên đó không vội gọi rượu hay thịt, cũng không yêu cầu mỹ nhân phục vụ gì cả. Hắn ta chỉ đảo mắt đánh giá xung quanh mình một chút, rồi cuối cùng là dừng mắt lại trên thân một nữ tử đang mặc áo choàng.

Như nhìn ra điểm dị thường của nữ tử, hắn khẽ bật cười nói: "Thật thú vị"

Nữ tử: "..."

Giống như không nghe thấy gì, nữ tử tiếp tục giữ im lặng, ném thẳng vào mặt tên thiên kiêu đó một quả bơ to đùng.

Không mạnh như hắn ta, những tên đàn em bên cạnh hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi được lệnh giải tán, bọn hắn mới tan đàn nhập tiệc, trong khi bản thân kẻ thủ lĩnh thì chậm rãi bước tới ngồi xuống trước mặt nữ tử một cách cực kì tự nhiên.

"Ta có thể hỏi về thân phận thực sự của tiên tử không?"

"Không"

"Vậy thì... Tiên tử có biết ta là ai không?"

"Không"

"Vì sao tiên tử lại phải che giấu dung mạo? Có phải tiên tử đã vô tình đắc tội cường giả nào đó không?"

"Không"

Nam nhân: "..."

Nhận được ba chữ "không" tròn trĩnh từ phía đối phương, nam nhân không nhịn được khoé miệng run rẩy một hồi.

Nói thật là cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân nào lại lạnh lùng như vậy. Cứ như kiểu nàng ta căn bản không thèm để hắn vào mắt vậy! Đơn giản vô cùng lãnh đạm cùng kiệm lời!

"Ta chỉ muốn làm quen một chút cũng không được sao?" Nam nhân bắt đầu tỏ ra có chút bất lực hỏi.

"Không"

Nam nhân: "..."

Đúng lúc nam thiên kiêu đang không biết phải nói gì tiếp theo thì nữ tử đột nhiên lên tiếng: "Có thể nhận ra sự tồn tại của ta, chứng tỏ thực lực của ngươi hoàn toàn không phải hạng tầm thường... Ít nhất cũng là Khai Thiên Cảnh đổ lên nhỉ?"

"Được tiên tử khen ngợi thật vinh hạnh" Nam thiên kiêu có chút vui mừng nói.

"Vinh hạnh thì không hẳn, ta chỉ là một người bình thường mà thôi... Làm sao có thể so sánh với một thiên kiêu đầu rồng đuôi phượng như ngươi chứ?"

Nói xong, nữ tử liền để lại chút tiền ăn trên bàn rồi lặng lẽ rời đi ngay trước mặt nam thiên kiêu.

"Cách nói chuyện này... Lẽ nào nàng ta biết về thân phận của ta? Nhưng nếu đã biết rồi thì tại sao nàng vẫn có thể lãnh đạm được như vậy cơ chứ? Thật kì quái"

Nữ nhân này hoàn toàn không giống với hình tượng nữ nhân trong tưởng tượng của hắn... Một chút cũng không giống!

Không phải hình tượng băng sơn mỹ nhân cao cao tại thượng kia... Mặc dù nàng có phần lãnh đạm thật đấy, nhưng vì lí do gì đó mà nàng lại cho hắn một cảm giác bình dị, gần gũi đến lạ thường.

Đó mới chính là điểm làm hắn cảm thấy thật kì lạ ở nàng.

Nếu được thì hắn rất muốn thử làm quen với nàng... Nhưng có vẻ như nàng lại không muốn làm vậy. Đã như thế thì hắn sẽ không miễn cưỡng làm gì nữa.

Tạm gác lại chuyện chẳng thành, nam nhân cũng quyết định nhập tiệc cho khuây khoả tâm thần. Kết quả là chỉ không lâu sau đó, hắn ta đã may mắn bắt gặp một người quen đang ngồi trong một góc tách biệt khỏi đám đông.

Thấy đối phương đang uống rượu một mình, hắn liền giơ tay lên chào hỏi: "Uy, Triệu Tử Long, dạo này việc tu luyện thuận lợi chứ? Đã tìm ra được sư phụ chưa?"

Triệu Tử Long nguyên bản đang say sưa uống rượu, đột nhiên nghe thấy thanh âm kia thì động tác thưởng thức bắt đầu tỏ ra có chút mất tự nhiên.

"Nhà ngươi... Sao ta đi đâu cũng gặp thế?" Triệu Tử Long lộ vẻ rất khó hiểu hỏi.

"Hừm... Đây có lẽ là duyên đấy, bạn thân của ta!" Nam thiên kiêu ha hả cười to.

Triệu Tử Long biến sắc, lập tức lên tiếng xua đuổi đối phương: "Bạn thân là cái quỷ gì? Cút! Mau cút đi cho khuất mắt ta!"

"Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ bạn thân của ta... Ngay cả ngươi cũng muốn từ chối ta hay sao?" Nam thiên kiêu một mặt bi thống thở dài.

Triệu Tử Long: "?"

Thằng cha này thất tình rồi?

Không, có vẻ không phải.

"Chả là vừa rồi ta vô tình bắt gặp một nữ nhân rất thú vị, muốn thử làm quen một chút... Nhưng nàng ta lại rất lạnh nhạt, gần như không cách nào bắt chuyện được" Nam thiên kiêu chậm rãi thuật lại câu chuyện với vẻ mặt ngờ vực: "Thậm chí ánh mắt của nàng ta còn tỏ vẻ từ trên cao nhìn xuống, giống giống với cái cách mà một vị trưởng bối đang nhìn hậu bối của mình vậy, khá là quái lạ"

"Ngươi ước lượng được thực lực của nàng đến đâu không?" Triệu Tử Long hỏi.

Nam thiên kiêu lắc đầu: "Không hẳn, nhưng ta đại khái đoán được là rất mạnh... Mà lại, năng lực ẩn giấu bản thân của nàng ta cũng tặc quỷ dị, ngay cả ta còn suýt chút đem nàng bỏ qua"

"Vậy nàng có lẽ là một đại lão ẩn hình hoặc đại thiên kiêu trong tổ chức sát thủ hùng mạnh nào đó cũng nên..." Triệu Tử Long cau mày suy đoán: "Tất nhiên, ta cũng không thể loại trừ khả năng nàng là một đại năng chuyển thế"

"Nếu vậy thì chuyến này có vẻ không mấy thuận lợi rồi... Chúng ta còn chưa biết được nàng là địch hay là bạn... Ta chỉ mong nàng không phải địch nhân mà thôi" Nam thiên kiêu bày tỏ sự lo lắng.

"Mà, nếu nàng ta đã chịu hé miệng với ngươi vài câu thì sự tình cũng không đến nỗi quá tệ đi... Hoặc chí ít thì hiện tại ngươi vẫn chưa bị nàng ghi hận, chỉ cảm thấy đôi chút chướng mắt chăng?" Triệu Tử Long cười nhạt.

"Tử Long, ngươi đang cố ý đâm tâm ta đúng không?"

"Làm gì có, mau uống rượu đi. Chúng ta đều chưa biết ngày nào mình sẽ chết đâu, kể cả bản thân có là dạng quái vật gì"

"..., Được"