Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 176




Lại qua không biết bao nhiêu năm sau.

Từ trong thần hồ, Lý Thuần Quân từ từ tỉnh dậy. Không có kinh thiên động địa, không có dị tượng quấn thân, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt ánh lên từ trong mắt hắn, khiến cảnh vật xung quanh hắn đều trông thật tường hoà và dễ dịu.

Nhưng sau đó một lúc, luồng ánh sáng nhạt kia từ từ hội tụ lại trong con ngươi rồi đột nhiên phát nổ, giải phóng một luồng điện quang bắn thẳng ra hai bên khoé mắt, phá vỡ bức tranh tường hoà mà hắn vừa tạo ra.

"Thì ra là vậy... Đạo Kinh mà ta luôn cắm đầu cắm cổ tu luyện kia chẳng qua chỉ là một phần trong Sáng Thế Kinh thôi sao..." Lý Thuần Quân thở dài.

<

Sau khi xâu chuỗi lại mọi thứ, hắn cũng dần nhận ra một vài chuyện quan trọng, tỉ như... Nữ nhân váy đen kia có liên hệ nhất định với tiên động mà hắn đã từng ở.

Bằng không thì tại sao Đạo Kinh - thứ vốn là một phần của Sáng Thế Kinh lại ở trong đó cho hắn tu luyện?

Tuy đã có một chút manh mối nhưng xung quanh chuyện này vẫn còn rất nhiều bí ẩn. Và một khi đã không thể giải đáp, Lý Thuần Quân liền dứt khoát lựa chọn bỏ qua, đợi có thêm manh mối rồi lại tính.

Lúc này, Thất Bảo Thần Thụ mới lên tiếng dò hỏi Lý Thuần Quân: "Tiểu tử, nhiều năm đốn ngộ như vậy rồi nha, thế ngươi đã ngộ ra được cái gì rồi?"

"Một vài thứ đáng giá, cùng một môn võ học do ta tự suy diễn ra. Ta tạm gọi nó là Thần Giác" Lý Thuần Quân không giấu diếm đáp lời: "Với thứ này, ta có thể nhìn thấu tất cả ác nghiệt của bất kì sinh linh nào, đồng thời còn có công dụng không nhỏ cho tác chiến... Tỉ như khả năng phân tích điểm yếu chẳng hạn"

Advertisement

"Nói tóm lại thì đây là một môn bí thuật cường hoá giác quan đúng không?" Thất Bảo Thần Thụ cười nói.

Lý Thuần Quân ngập ngừng một chút rồi gật đầu đồng ý: "Theo góc độ nào đó mà nói thì đúng là như vậy... Nhưng bí thuật này vẫn có hạn chế, vì nó sử dụng rất nhiều lực lượng tinh thần. Thậm chí nếu như sử dụng quá đà, thần thức sẽ chịu phải tổn thương rất nghiêm trọng"

"Bí thuật mạnh mẽ thường đi kèm với cái giá rất đắc, chuyện này hoàn toàn dễ hiểu" Thất Bảo Thần Thụ lại cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nếu đã tỉnh lại thì ngươi cũng nên chú ý đến tu vi của mình đi được rồi... Bằng không thì ngươi chết chắc đấy"

Nghe Thần Thụ nhắc nhở, Lý Thuần Quân lúc này mới chợt nhận ra là mình từ lúc nào đã sắp phá cảnh, thậm chí chỉ cần hắn thả lỏng một cái thôi là đột phá ngay lập tức!

Bất quá cũng may là có ai đó đã kịp thời hạ phong ấn lên người hắn, bằng không thì hắn coi như xong đời!

"Tiền bối, tạ ơn đã giúp đỡ!" Lý Thuần Quân có chút nhẹ nhõm nói lời cảm ơn.

Thần Thụ im lặng, không nói gì. Bởi vì người hạ phong ấn cho Lý Thuần Quân vốn dĩ không phải nàng.

"Quả của ta có thể cung cấp lực lượng chí dương cho ngươi. Vậy nên, nhân cơ hội này ngươi nên mở luôn phong ấn nguyên âm chi khí trong người ngươi đi, từ đó tôi luyện song nguyên anh của ngươi" Thất Bảo Thần Thụ lại đưa ra gợi ý.

Lý Thuần Quân gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mở phong ấn nguyên âm chi khí do Mộ Khuynh Tiên tạo ra.

Tất nhiên là hắn sẽ không xả hết chúng trong một lần mà chỉ hấp thụ một tí xíu tựa như cà phê nhỏ giọt... Bởi vì nếu như hắn mạo hiểm mở toang tất cả, chắc chắn là hắn sẽ chết vì bạo thể.

Cơ mà... Dù có cẩn thận đến mấy thì Lý Thuần Quân vẫn không thể ngờ tới chỉ một giọt bé tí này lại có thể làm cho cơ thể hắn phút chốc căng phồng lên, gân mạch nổi rần rần, như kiểu sắp sửa phát nổ giống như một quả bong bóng.

Nhìn thấy Lý Thuần Quân chật vật tôi luyện song nguyên anh trong người, Thất Bảo Thần Thụ liền không nhịn được trợn tròn mắt: "Mẹ nha, song tu đạo lữ của ngươi rốt cục là thần thánh phương nào? Làm sao nguyên âm chi khí của nàng ta lại hùng hậu đến vậy chứ?"

Ngay cả ta còn bị hù doạ đấy ngươi biết không?

"Ta không biết!" Lý Thuần Quân đau khổ hồi đáp.

"Cố gắng chịu đựng! Đợi sau khi đột phá cảnh giới xong, ngươi sẽ cảm thấy khá hơn rất nhiều!"

Lý Thuần Quân cắn răng, cố gắng bỏ mặc cảm giác da thịt bị kéo căng mà tập trung vào công việc tôi luyện nguyên anh, từ đó đột phá cảnh giới.

Khoảng hơn nửa ngày sau, hậu tích bạt phát, Lý Thuần Quân đã thành công phá cảnh mà không gặp bất kì trở ngại nào... Ngoại trừ việc thân thể hoàn toàn tê liệt ngay sau khi đột phá cảnh giới.

"Ui cha cha... Thật đau chết đi được"

Lý Thuần Quân nằm bất động than khổ vài tiếng rồi cố gắng ngồi dậy, gắp chút thịt quả cho vào miệng: "Thật may quá, chỉ ăn một chút liền khá hơn rất nhiều... Thật không hổ danh là thần quả"

Thất Bảo Thần Thụ nghe xong liền đắc ý.

Trong lúc cơ thể đang kiệt quệ, Lý Thuần Quân không có gì làm đành buộc miệng hỏi: "Tiền bối, ta nhớ trước đó tiền bối đã nhắc đến cụm từ "nhiều năm"... Vậy thì cụ thể là ta đã ở đây bao nhiêu năm rồi?"

"Chắc là đã hơn ba trăm năm rồi đi... Nhưng ngươi cứ yên tâm, thời gian bên ngoài vẫn chưa trôi qua quá lâu đâu" Thất Bảo Thần Thụ cười đáp lại: "Nói mới nhớ, hai nữ nhân kia cứ thi thoảng lại đến đứng trước tàn tích chờ đợi ngươi... Đúng là tình thâm ý trọng nha"

"Là Lam Hồ Điệp cùng nha đầu kia sao..." Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, thở dài.

"Ngươi không định đáp lại tình cảm của hai người đó hay sao? Vì với góc nhìn của một người phụ nữ, ta nhận ra những cảm xúc mà các nàng dành cho ngươi là hoàn toàn chân thật" Thất Bảo Thần Thụ nói.

Lý Thuần Quân trầm mặc.

Hắn cũng biết chứ, nhưng hắn không thể.

"Được rồi, ta biết ngay tiểu tử nhà ngươi là một kẻ chung thủy đầu đất" Thất Bảo Thần Thụ thở dài: "Dành trọn tình cảm cho một người cũng không phải chuyện gì xấu... Nhưng mà, để tránh cho đôi bên tiếp tục chìm sâu vào sai lầm, ngươi nên xử lí sao cho thật quyết đoán"

"Ta đã xử lí rất quyết đoán rồi, nhưng có đánh chết các nàng cũng không chịu nghe, ngược lại... Các nàng còn đòi đập chậu cướp hoa gì đó nữa..." Lý Thuần Quân ngẩng đầu vọng thiên.

Thất Bảo Thần Thụ: "..., Xin lỗi?"

Từ thái độ của Lý Thuần Quân, nàng có thể nhìn ra sự bất lực đang bủa vây trong tâm trí hắn bấy lâu nay.

Lý Thuần Quân không phải hạng người thiếu quyết đoán, chỉ là... Hai người kia lại quá mức cố chấp, cứng đầu đến không hợp lẽ thường!

Thử hỏi trước kia hắn đã lắc đầu từ chối bao nhiêu lần rồi? Nhưng kết quả xưa nay vẫn vậy, các nàng căn bản không biết bỏ cuộc là gì, trái lại còn ngày càng manh động hơn theo thời gian.

Thôi kệ đi, chẳng mấy khi được dịp tránh mặt hoàn hảo, hắn nhất định phải nhân cơ hội này chặt đứt tình cảm của các nàng!

Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Thuần Quân liền trở nên tràn đầy động lực. Thế là hắn lại cố gắng ngồi dậy, tiếp tục cắm đầu vào tu luyện.

Tất nhiên, quá trình "ăn xong tắm" sẽ được hắn áp dụng cực kì triệt để để có thể tối ưu hoá hiệu quả tu luyện!

"Không Ích Địa Cảnh, thề không ra ngoài!"

Thấy Lý Thuần Quân tiếp tục ngồi trong thần hồ tu luyện, Thất Bảo Thần Thụ không hiểu sao lại thấy có chút xót xa cõi lòng. Bởi vì... Hợp Đạo Thần Thủy đã bị Lý Thuần Quân hấp thụ đi trông thấy.

Tận ba trăm năm lận mà... Đó đâu phải con số nhỏ gì đâu? Nhất là khi thứ hắn khai sáng ra thật sự rất khó lường... Một món bí thuật hiếm thấy có thể kết hợp với thiên phú của chính bản thân.

Haizz... Thôi vậy, đằng nào thì số thần thủy này nàng cũng không dùng được, cứ cho hắn chiếm dụng thoải mái đi.

Thời gian sau đó, quá trình này vẫn cứ thế tiếp diễn, liên tục lặp đi lặp lại cho đến khi Lý Thuần Quân ăn hết thần quả mới thôi.

Vì quá mải mê tu luyện nên hắn cũng không rõ là mình đã ở đây thêm bao lâu rồi, nhưng hắn có thể chắc chắn là mình đã ở lại rất lâu... Có khi lại thêm cả trăm năm rồi không biết chừng.

Mà lại, sau khi ăn hết thần quả xong, hắn mới phần nào hiểu được sự đáng sợ của Mộ Khuynh Tiên... Bởi vì coi như là hắn đã hấp thụ toàn bộ thần quả, nguyên âm chi khí còn lại trong phong ấn vẫn còn rất nhiều, tựa như chưa mất một giọt nào.

Nó vẫn cứ dồi dào, cuồn cuộn giống như một đại dương vĩnh cửu không bao giờ khô cạn vậy... Đơn giản kinh người.

Thất Bảo Thần Thụ cũng biết chuyện này nên có hỏi qua vài lần... Nhưng hắn thì làm sao biết được Mộ Khuynh Tiên là ai cơ chứ? Nàng đã bao giờ tiết lộ cho hắn đâu? Và có vẻ như nàng cũng không có ý định nói cho hắn biết.

Hắn chỉ biết rằng Mộ Khuynh Tiên rất đáng sợ... Nhưng cụ thể đáng sợ đến mức nào thì hắn lại không biết.

"Hừm, Ích Địa Cảnh trung kỳ sao? Ngoại trừ ngộ tính mạnh mẽ ra thì thiên phú của ngươi đúng thật là tan nát" Thất Bảo Thần Thụ đánh giá qua hắn một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng cũng không sao cả, quả của ta đã cải tạo lại thể chất của ngươi... Tuy là nó sẽ không trực tiếp biến ngươi trở thành trấn thế chi tư, nhưng ít ra cũng được tính là thiên tài hạng nhất"

Lý Thuần Quân: "..."

Nói như vậy... Hoá ra lần trước lột xác xong... Thiên phú của ta vẫn được tính là tan nát sao?

Ta trước kia rốt cục là phế vật đến mức nào vậy? Kể cả có lột xác mấy lần vẫn không được tính là thiên tài?

Thấy Lý Thuần Quân bị đả kích, Thất Bảo Thần Thụ liền nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm đi, một khi đã đạt đến tiên cảnh, ngộ tính sẽ đóng vai trò quan trọng hơn những thứ còn lại rất nhiều... Chuyện này tự bản thân ngươi hiểu mà đúng không?"

Lý Thuần Quân thở dài.

Thôi, bỏ đi. Đã làm người thì không nên quá chú tâm vào quá khứ. Thay vào đó, hắn để ý đến hiện tại thì hơn.

Tu vi của hắn nay đã tiến cảnh rõ rệt, song nguyên anh cũng diễn hoá thành song thần thức, chỉ luận cường độ đã mạnh gấp mấy lần người bình thường... Hắn cũng nên cảm thấy thoả mãn được rồi.

Tính ra thì hắn cũng đã nhảy vọt hẳn một đại cảnh giới là Hoá Thần mà... Hắn mà còn không thoả mãn nữa thì thật sự quá mức tham lam.

Đạt đến Ích Địa Cảnh, đan điền của hắn cũng bắt đầu phát sinh thay đổi, và hệ thống cũng đã khai mở chức năng Linh Điền. Chỉ là quá trình cải tạo sẽ mất rất nhiều thời gian nên hắn hiện giờ cũng chả thèm để ý gì đến chức năng mới này.

Cảm thấy mọi chuyện đã ổn thoả, Lý Thuần Quân liền cúi người trước Thần Thụ mà hành lễ: "Tạ ơn tiền bối đã chiếu cố ta trong suốt thời gian qua"

"Không khách khí, muốn ra ngoài rồi sao?" Thất Bảo Thần Thụ cười hỏi.

"Phải ra ngoài rồi, vì ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đang đợi ta trở về" Lý Thuần Quân gượng gạo cười khan.

"Đó là một loại hạnh phúc đấy, tiểu tử" Thất Bảo Thần Thụ yêu kiều cười một tiếng: "Được rồi, đừng quên bản thân ngươi đã hứa những gì với ta... Ngoài ra, ngươi nhớ phải thay ta chăm sóc đệ đệ. Hắn đáng thương lắm, đừng ức hiếp hắn"

"Vãn bối đã hiểu"

"Thế thì hẹn gặp lại"

Dứt lời, một cơn gió nhẹ thoảng qua, và Lý Thuần Quân cũng theo đó đánh mất ý thức. Mãi đến khi tỉnh dậy, hắn thấy mình từ lúc nào đã nằm ở bên ngoài khu di tích, và xung quanh hắn đang chẳng có ai cả.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lý Thuần Quân liền bóp nát ngọc bài, nương theo không gian thông đạo mà rời khỏi thế giới thí luyện này.

"Phải lẻn về thôi, tuyệt đối không để cho các nàng phát giác"

Lý Thuần Quân thầm nghĩ vậy.