Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 173




Lại nấn ná thêm mấy ngày, Lý Thuần Quân mới có thể ngồi dậy với vẻ mặt tỉnh táo cùng một tinh thần sảng khoái. Hiện giờ trạng thái của hắn đã ở mức tốt nhất có thể, thế nên hắn nghĩ là mình có thể bắt đầu làm những chuyện mình cần làm được rồi.

Khi bản thân còn chưa kịp chuẩn bị bất kì điều gì thì Lam Hồ Điệp đã xông thẳng tới căn lều của hắn, một mặt phấn khích kéo xoạch mảnh vải che ra: "Lý Thuần Quân, ta tính ra được vị trí của nó rồi, chúng ta có thể lập tức khởi hành á!"

Việc Lam Hồ Điệp đột ngột xuất hiện trước mặt như vậy không khỏi khiến hắn giật thót một trận. Nhưng khi nghe xong tin tức từ chỗ nàng, hắn lại càng thêm giật mình hơn, biểu lộ khó tin ra mặt.

"Ngươi không bịp ta?"

<

"Ta không bịp ngươi"

Lý Thuần Quân: "..."

Hả? Từ khi nào việc tìm kiếm Thái Sơ Chí Bảo trở nên đơn giản như vậy rồi?

Quái lạ.

Chẳng phải trước đó nó vẫn luôn giấu mình sao? Tại sao bây giờ lại lộ mặt dễ dàng như vậy?

Advertisement

Hắn cứ tưởng mình lại phải thiên tân vạn khổ thêm một phen... Nhưng sự thật lại không phải vậy. Nó đơn giản, thuận lợi đến mức để Lý Thuần Quân cảm thấy có chút không chân thực.

Bất quá, nói sao thì nói, đây không hẳn đã là chuyện xấu...

"Tạ ơn" Lý Thuần Quân lần nữa nói lời tạ ơn với Lam Hồ Điệp.

"Không có gì đâu, cứ coi như ta đang trả ơn cứu mạng là được" Lam Hồ Điệp vui vẻ kéo tay Lý Thuần Quân ra ngoài, vô cùng hào hứng nói: "Vả lại, ta cũng luôn muốn được nhìn thấy Thái Sơ Chí Bảo một lần cho biết, thế nên ngươi càng không cần phải cảm ơn ta, ta cũng một phần là vì chính mình mà làm!"

"Được thôi, ta sẽ không cảm ơn ngươi nữa" Lý Thuần Quân nhẹ nhàng gật đầu.

Lam Hồ Điệp: "..."

Đó là đang khách khí! Khách khí nha! Cái tên đầu gỗ nhà ngươi là thật sự không hiểu, hay là đang cố tình tỏ ra không hiểu!?

Nghe Lý Thuần Quân trả lời một câu, độ hào hứng của Lam Hồ Điệp lập tức đại giảm.

Thấy Lý Thuần Quân bị kéo ra ngoài, Thái Chiêu Dương đang ở gần đó cũng lon ton chạy tới, dùng sức nắm lấy cánh tay hắn. Hắn có thể nhìn thấy vẻ mừng rỡ trên mặt nàng, bởi vì mục đích mà nàng theo hắn tiến vào đây cũng chỉ vì một ngày này.

Cơ mà, mặc dù Lam Hồ Điệp đã tính ra được vị trí của nó, thế nhưng việc Lý Thuần Quân có hái được quả hay không lại là một vấn đề khác.

Lý Thuần Quân mỉm cười, cưng chiều sờ đầu Thái Chiêu Dương một cái rồi nói: "Nhóm chúng ta cùng đi đi, biết đâu mỗi người đều sẽ có một trận đại tạo hoá"

Phan Y Y không tiện từ chối thành ý, chỉ có thể cúi người hành lễ: "Tạ ơn lão gia"

Còn về phần Thái Chiêu Dương cùng Lam Hồ Điệp, làm gì có lí do nào để các nàng lựa chọn ở lại đâu? Thế nên, việc các nàng đi theo đã là lẽ dĩ nhiên, không cần phải lắm lời làm gì.

"Ngươi tính ra vị trí ở đâu?" Lý Thuần Quân hỏi.

Lam Hồ Điệp hồi tưởng lại một chút rồi đáp: "Khoảng hơn ba trăm vạn dặm về phía đông. Nó không sinh sống trong thế giới này mà là ở trong một thế giới khác nữa. Và thế giới này có thể được xem như một trạm trung chuyển"

"Giới trong giới trong giới? Cái cây này quả là có bản lĩnh... Chuyện như vậy mà cũng làm được nha, bảo sao chúng ta tìm mãi không thấy" Lý Thuần Quân xoa cằm.

Lam Hồ Điệp cười khổ một tiếng rồi tế ra một thanh kiếm tối màu, nói: "Mau lên ngự kiếm của ta đi. Hoang Thiên Kiếm chính là thanh kiếm mà ta đắc ý nhất, không chỉ về uy lực mà còn cả về tốc độ đào mệnh nữa. Thế nên, ta có tự tin là chỉ trong nửa ngày, chúng ta liền sẽ đến nơi"

"Không dùng năng lực không gian?" Lý Thuần Quân hỏi.

Lam Hồ Điệp lắc đầu: "Chỗ đó rất kín, lại có đủ loại cấm chế tự nhiên nên chúng ta không thể đi đường tắt như vậy được"

"Trời..."

Không còn cách nào khác, cả nhóm đành chen nhau ngồi lên kiếm của Lam Hồ Điệp, sau đó cùng nhau bắn hết tốc độ mà đi. Không tới một cái chớp mắt, cả nhóm đã hoá thành điểm sáng trên bầu trời.

Đây rõ ràng là một thứ tốc độ nhanh đến không hợp lẽ thường, thậm chí là nhanh đến không có bằng hữu! Và theo ước tính của Lý Thuần Quân, tu sĩ chưa khai mở thần thức sẽ không cách nào nhìn thấy bóng dáng của cả nhóm sượt qua bầu trời.

Mà cho dù đã khai mở thần thức, những gì bọn hắn nhìn thấy cũng chỉ là một bóng ma lướt ngang qua, rất dễ dàng nhận lầm với những loại ảo giác tự nhiên.

Lý Thuần Quân thật sự rất tò mò. Rốt cục là Lam Hồ Điệp đã liều mạng đào mệnh bao nhiêu lần mới có thể luyện ra thứ tốc độ kinh hồn bạt vía này?

Không ổn, đã bắt đầu run chân rồi. Ngay cả nhịp tim cũng không ngừng gia tốc, trong lòng không tự chủ sinh ra một thứ cảm giác không an toàn.

Cơ mà, tình trạng của Lý Thuần Quân như vậy vẫn là còn tốt chán. Bởi vì hai thiếu nữ sau lưng hắn đã sớm hét toáng lên, hoảng hốt kinh sợ thành một đoàn.

Phan Y Y, Thái Chiêu Dương: "A a a a a~"

Lý Thuần Quân thấy vậy thầm thở dài, nhẹ nhàng truyền âm cho Lam Hồ Điệp: "Ngươi có nghe thấy không? Ta nghĩ ngươi không cần thiết phải dùng hết tốc lực đâu... Điếc tai lắm"

Lam Hồ Điệp vui vẻ cười nói: "Lý Thuần Quân, ngươi không hiểu rồi, đây chính là thú vui của tài xế nha. Nói tóm lại là ta sẽ không giảm tốc độ đâu, cố cắn răng mà chịu đi... Ân, có thể coi như đang tôi luyện tâm cảnh á~"

Á~ cái con khỉ khô!

Đừng có cố tỏ ra đáng yêu với ta!

...

... Truyện Full

Nửa canh giờ sau.

Lý Thuần Quân nhảy xuống khỏi phi kiếm. Ngoại trừ bắp chân đang run lẩy bẩy cùng một trái tim không được bình tĩnh cho lắm ra thì cũng không gặp vấn đề gì khác.

Sau lưng hắn, Phan Y Y cùng Thái Chiêu Dương ôm nhau nhảy xuống, thi thoảng lại quay mặt đi nôn khan, chân tay yếu xìu, gần như không thể đứng vững được. Tình trạng này rõ ràng là tệ hơn so với Lý Thuần Quân rất nhiều.

Lam Hồ Điệp cũng nhảy xuống, dùng thần thức do thám xung quanh một chút rồi nói: "Cẩn thận đấy, xung quanh đây có rất nhiều thứ kì lạ, đến cả ta cũng không biết được chúng cụ thể là thứ gì"

"Là kỳ cảnh tự nhiên sao?"

"Có lẽ, thứ này có thể ngăn chặn cả thần thức do thám cùng năng lực không gian. Hẳn đây cũng là một phần lí do khiến cho không có ma nào dám bén mảng đến đây" Lam Hồ Điệp gật đầu.

Lý Thuần Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi, đợi sau khi tất cả khoẻ lại rồi vào trong cũng không muộn"

"Ngươi không sợ sao?" Lam Hồ Điệp hỏi.

"Đây đã không phải lần đầu ta gặp loại chuyện này, lão có kinh nghiệm" Lý Thuần Quân rất tự tin đáp lại.

Một lúc sau, Lý Thuần Quân đã dần bình phục lại, nhưng còn Thái Chiêu Dương cùng Phan Y Y thì vẫn chưa. Để gia tốc quá trình, Thái Chiêu Dương đã ngồi xuống mặc niệm tâm kinh để lấy lại sự thanh tịnh, còn Phan Y Y thì lấy sách ra đọc để chuyển dịch sự chú ý.

Lại qua thêm mười lăm phút, các nàng mới có thể trở về trạng thái bình thường.

Thấy mọi thứ đã sẵn sàng, Lý Thuần Quân liền ra hiệu cho cả nhóm tiếp tục lên đường. Nhóm bốn người cứ thế đâm đầu vào thiên địa kỳ cảnh tiếp theo, chưa rõ là sẽ gặp phải loại chuyện gì trong đó.

Vì trong lòng có bóng tối nên Thái Chiêu Dương theo Lý Thuần Quân rất sát, gần như nửa tấc không dám rời. Việc này xảy ra đều là do lần trước nàng không nghe lời Lý Thuần Quân, vô tình đi lạc để rồi bị mê cảnh mê hoặc, suýt chút nữa đã lại lần nữa mất hết tất cả...

Tuy rằng sau đó nàng đã tự cứu được bản thân, nhưng cái giá phải trả cho việc đó lại là quá lớn. Quan trọng nhất là từ ngày hôm đó trở đi, tâm hồn nàng đã không thể sạch sẽ, lương thiện, đơn thuần như trước kia được nữa.

Thấy Thái Chiêu Dương nắm chặt lấy tay mình không buông, Lý Thuần Quân cũng vô thức liên tưởng lại cảnh tượng của ngày hôm đó. Thế là hắn liền thở dài một hơi, âm thầm đưa tay tới đem Thái Chiêu Dương bế lên trên vai.

"Ngồi cho vững, đừng để bị ngã"

"Ân" Thái Chiêu Dương nhu thuận gật đầu.

Thấy Thái Chiêu Dương được Lý Thuần Quân cưng chiều như bảo bối, Lam Hồ Điệp cũng không khỏi bắt đầu sinh lòng ghen tị. Và thế là nàng cũng thử nắm tay Lý Thuần Quân, với ý đồ là hắn cũng sẽ... Đem nàng bế lên trên vai?

Lý Thuần Quân: "..."

Hắn dĩ nhiên đoán ra chút tính toán cỏn con này của Lam Hồ Điệp, nhưng mà... Cô nàng này thật sự không có da mặt sao?

Ngươi đã bao lớn rồi? Đôi vai gầy của ta sẽ gãy đấy biết không?

Thấy Lý Thuần Quân đang tỏ ra khó chịu, Lam Hồ Điệp cũng không nghĩ gì đến vai của hắn nữa. Tuy vậy, tay vẫn phải nắm, tuyệt đối không có chuyện buông ra.

Chẳng mấy khi nàng được chạm lên người hắn mà, nhất định phải tận dụng!

Tạm thời không để ý đến mấy người này, Lý Thuần Quân bắt đầu nghĩ tới chuyện dò hỏi hệ thống. Nhờ có hệ thống đại tỷ khai mở thị giác, hắn mới có thể nhìn thấu những gì mà kỳ cảnh này đang che giấu, từ đó thâm nhập đến tận căn nguyên.

"Ngươi nói không sai, thiên địa kỳ cảnh này tồn tại chủ yếu là để dắt mũi mấy sinh linh không được thông minh trong thế giới này. Mục đích chính của nó chính là che giấu lối vào của thế giới kia" Lý Thuần Quân đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi nhìn thấy rồi?" Lam Hồ Điệp một mặt kinh ngạc.

"Ta tự có cách của ta"

Lam Hồ Điệp dùng sức gật đầu. Nàng không hỏi, vì trong lòng nàng biết đây chính là bí mật của riêng hắn.

"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Lam Hồ Điệp có chút hào hứng hỏi.

Lý Thuần Quân nhíu mày một chút rồi trả lời: "Một công trình gì đó trông giống như một tế đàn, cùng với một... Cái gương? Không đúng, trông không giống lắm, nói đúng hơn là một cánh cổng không gian?"

"Sách, mặc kệ đi, đến nơi liền biết"

Lam Hồ Điệp: "..."