Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 156




Mấy ngày sau, Thái Chiêu Dương đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê. Nàng ban đầu còn rất nghi hoặc tại sao mình lại ở nhà, vì trong trí nhớ của nàng, nàng nhớ mình đã từng đến một con hồ rất xinh đẹp... Sau đó liền không còn nhớ gì nữa.

Lý Thuần Quân như nhận ra cái gì đó, tùy tiện tìm một lí do cho qua chuyện rồi bắt đầu nấu cơm cho nàng.

"Xem ra người đó đã thật sự giữ lời" Lý Thuần Quân nghĩ tới đây, lông mày liền nhíu càng chặt hơn: "Nhưng động cơ khiến nàng ta làm vậy là gì? Chẳng phải là tâm ma thì nàng nên tìm mọi cách để hủy diệt chủ thể hay sao?"

Cái này rất không hợp lí. Nhân cách kia thật sự không theo kịch bản mà làm, để Lý Thuần Quân cảm thấy rất đau đầu.

Về phần Thái Chiêu Dương, thật ra nàng đã sớm biết được Lý Thuần Quân đang nói dối nàng. Đừng quên nàng còn siêu năng lực kia, nên Lý Thuần Quân căn bản không thể qua mắt nàng được.

Bất quá, nếu Lý Thuần Quân đã không muốn nói thì nàng sẽ không hỏi.

Nàng mơ hồ đoán được mình đã vô tình tạo ra chuyện phiền phức gì đó rồi, thành ra nàng nhất thời cũng không có lập trường để hỏi.

Chỉ cần hắn không sao, mọi chuyện liền có thể cho qua.

Sau khi ăn xong, cả hai lại tiếp tục lên đường. Đã hơn nửa tháng trôi qua ở trong thế giới này, thế nhưng hai người vẫn chưa có thu hoạch gì khả quan. Thái Chiêu Dương chỉ mới thu hoạch được một chút trân bảo phục vụ cho việc tu luyện, còn Lý Thuần Quân thì hoàn toàn không có gì trong tay.

<

Cơ mà... Bản thân Lý Thuần Quân cũng không cần mấy thứ này cho lắm. Hắn chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vướng chân Thái Chiêu Dương.

Ài...

Mặt khác, hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhân cách kia của Thái Chiêu Dương một phen... Nhưng thôi được rồi, đợi nàng xuất hiện đi rồi hỏi cũng không muộn.

Từ biểu hiện có thể thấy Thái Chiêu Dương hoàn toàn không hề hay biết việc bên trong mình đã xuất hiện thêm một bản ngã khác. Có lẽ người kia đang cố tình che giấu bản thân khỏi nhận thức của Thái Chiêu Dương.

Nhưng vì lí do gì thì ai mà biết?

Trước mắt, Lý Thuần Quân không thể biết được nhân cách tà ác kia đang mong muốn điều gì. Thế nên hắn mới cần giao tiếp với nàng ta để biết thêm.

"Từ giờ cho đến khi thoát khỏi thế giới này, có lẽ ta không nên để nàng một mình nữa, kẻo lại có thêm chuyện bất trắc xảy ra" Lý Thuần Quân thầm nghĩ.

Nếu lại có, không gì chắc chắn được việc Thần Hoàng có tìm tới tận cửa thanh toán với hắn hay không. Dẫu sao thì Thần Hoàng thật sự rất quý Thái Chiêu Dương, có thể nói là thiên vị công khai không sợ thiên hạ bất mãn.

Lại nhiều ngày sau đó...

Sau hơn một tháng độc lai độc vãng trên thế giới này, Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương rốt cục đã bắt gặp được dấu vết của một nhóm người khác cũng vào đây tìm kiếm cơ duyên như hai người họ.

Dễ thấy nhất chính là những dấu chân được in rất sâu trên bùn, cũng như bếp lửa đã sớm cháy ra tro.

Advertisement

Lý Thuần Quân ngồi xuống xem dấu chân, phân tích một số chi tiết, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Bếp vẫn còn ấm, hẳn là mấy người này vừa rời đi không lâu. Mặt khác, thông qua phương hướng dấu chân, ta có thể cơ bản xác định được bọn hắn đang muốn lên băng nguyên phía trước tìm kiếm cơ duyên"

"Chúng ta sẽ đi theo sao?" Thái Chiêu Dương hỏi.

"Ai rảnh? Mắc gì ta phải đi theo bọn chúng cơ chứ? Chúng ta cũng không có cô đơn đến mức đấy, huống hồ... Trong cái thế giới không có luật pháp cai quản này, chuyện gì cũng có thể xảy ra" Lý Thuần Quân bình thản nói.

"Cũng đúng"

Nàng nghĩ mình nên học cái tính suy nghĩ tỉ mỉ trước khi hành động này của Lý Thuần Quân. Dù sao thì mới đây không lâu trước nàng đã bốc đồng, gây ra hậu quả không nhỏ mà.

Nàng đoán vậy.

"Hửm?"

Đang lúc suy nghĩ, Thái Chiêu Dương đột nhiên phát giác ra cái gì đó, vội vội vàng vàng kéo Lý Thuần Quân nấp vào bụi cây. Đồng thời, nàng còn thúc ép hắn che giấu khí tức cùng sự tồn tại lên mức tối đa.

"Chuyện gì xảy ra?" Lý Thuần Quân truyền âm đầy ngờ vực.

"Có gì đó đang đến, cả đám người kia cũng sắp sửa chạy tới! Từ dáng vẻ có thể xác định là mấy người đó đang chạy trối chết, nên nhất định chuyện này sẽ không phải chuyện gì tốt đâu!" Thái Chiêu Dương truyền âm đáp lại.

Lý Thuần Quân gật đầu, thật yên lặng nhìn xem chuyện gì sắp sửa xảy ra.

"A a a a a a~"

Từ phía xa, liên tục là những tiếng hét thảm truyền tới như phá vỡ cả bầu không khí yên tĩnh của nơi sơn lâm vắng vẻ này. Lý Thuần Quân cảm thấy những tiếng hét kia kéo rất dài hơi, xem ra những người đó tạm thời vẫn có sức chạy, chưa đến mức phải bỏ mạng.

"Không lo chuyện bao đồng, đợi bọn hắn đi khỏi rồi chúng ta lập tức rời đi" Lý Thuần Quân truyền âm nhắc nhở.

"Không định cứu họ sao?" Thái Chiêu Dương hỏi.

"Tùy, còn xem mối nguy phía trước là như thế nào đã. Nếu như không thể giải quyết, vậy thì chúng ta liền ưu tiên bản thân trước đi... Nói sao thì nói, mạng mình vẫn quan trọng hơn mạng người" Lý Thuần Quân một bộ thờ ơ đáp trả.

Thái Chiêu Dương gật đầu.

Xác thực, đã không muốn gặp phiền phức thì bớt lo chuyện bao đồng đi là được.

Yên lặng nấp trong bụi cỏ, cả hai người nghe thấy những tiếng hét thảm kia đã càng lúc càng đến gần, kèm theo tiếng gì đó ầm ầm như sóng vỗ, nghe rất kì lạ.

Cảm thấy có chút nghi hoặc với âm thanh lạ kia, Lý Thuần Quân đã thử ló ra ngoài nhìn một chút, nhưng chỉ ngay sau đó thì không nhịn được trừng to mắt, ấm ức chửi ầm lên: "Cái lũ ngu này!"

Thái Chiêu Dương thấy hắn chửi rủa liền không khỏi ngạc nhiên: "Chuyện gì!?"

"Là tuyết lở, mau chạy! Còn nấp nữa là tất cả chúng ta đều bị chôn sống!"

Thái Chiêu Dương cả kinh, lập tức tóm lấy Lý Thuần Quân bỏ chạy thục mạng.

"A a a a a a a a~"

Ầm~ rạt~

Mênh mông tuyết trắng tựa như thác trời đổ xuống, từng làn từng làn nối đuôi ập tới tựa như sóng thần càn quét, triệt để nhấn chìm cả cánh rừng rộng lớn mà hai người vừa mới đặt chân tới.

Cũng may là Thái Chiêu Dương kịp thời nhảy lên phi kiếm bắn hết tốc lực chạy đi, bằng không thì Lý Thuần Quân đã sớm bị lớp băng tuyết lạnh lẽo kia nhấn chìm rồi chết cóng trong đấy, không cách nào cứu chữa được.

Nhìn thấy cơn lũ băng tuyết vẫn đang tiếp tục tràn xuống nơi đất thấp, Thái Chiêu Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Suýt chút nữa thì chết rồi, cũng may là ngươi cảnh báo kịp thời nha..."

"Chỉ có ta chết thôi, đống băng tuyết này căn bản không có cửa giết ngươi"

Lý Thuần Quân ngồi trên phi kiếm, thân thể vì lạnh mà phát run: "Không lên băng nguyên quả thật là sự lựa chọn đúng đắn... Hắt xì! Chậc, chỉ mới một chút băng tuyết thôi mà đã lạnh đến như vậy ư? Đáng sợ thật đấy, sự chênh lệch giữa rừng sương mù và nơi này hoàn toàn không cùng một cái thứ nguyên"

Thái Chiêu Dương nhìn hắn lạnh co thành đoàn, khoé miệng giật một cái: "Vậy chúng ta còn đi cứu người hay không?"

"Cứu cái khỉ gì? Đi nhặt xác thì đúng hơn... Ta không nghĩ bọn hắn có thể sống sau khi bị trận tuyết lở này đè bẹp đâu, khả năng đó quá thấp... A?"

Đang lúc nói chuyện thì Lý Thuần Quân bất ngờ nhìn thấy bên dưới lớp tuyết đang có thứ gì đó trồi lên. Đó là thổ nhũ, được đám người kia sử dụng như một lớp tường chắn trước cơn lũ băng tuyết.

Mặc dù nó không chặn đứng trận tuyết lở, nhưng nó vẫn giúp đám người hoá giải không ít áp lực do trận tuyết lở tạo ra. Coi như có bị băng tuyết nhấn chìm, bọn hắn vẫn không đến nỗi tan xương nát thịt.

Thái Chiêu Dương: "Giờ thì cứu không?"

Lý Thuần Quân: "..."

Hiện tại bản thân bọn hắn đã an toàn, nếu còn tiếp tục ngó lơ đám người này thì đó rõ ràng là thấy chết không cứu theo đúng nghĩa đen. Mà Lý Thuần Quân thì không lạnh lùng đến vậy.

"Thôi, tiện tay thì cứu đi" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười vuốt vuốt trán.

Có thể cứu được thì hắn sẽ cứu.

Thái Chiêu Dương mỉm cười hạ kiếm xuống, lần lượt xách từng người một ném lên thân phi kiếm. Sau đó, nàng lập tức ngự kiếm bay khỏi chỗ này, vì cả nàng cũng bắt đầu thấy lạnh rồi.

Trên thân kiếm, Lý Thuần Quân cũng tranh thủ xem qua tình trạng của những người này một chút. Đáng buồn là một vài người trong số này tứ chi đã bị đóng băng, có thể nói là không dùng được nữa, chỉ có thể đoạn đi, tránh cho việc chúng tự dưỡng hàn khí thành hàn độc.

Hi vọng đám người này sẽ thông hiểu lễ nghĩa, không vì chút mất mát này mà trở mặt với chính ân nhân của mình.

Phía trước, Thái Chiêu Dương tuy bận bịu ngự kiếm nhưng vẫn luôn chú ý đến những người này. Chỉ có điều ánh mắt của nàng thi thoảng lại hiện lên một chút sắc đỏ, không ai biết được nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

"Mảnh đất trống phía trước cũng không tệ, chúng ta hạ trại ở đó đi" Thái Chiêu Dương đột nhiên lên tiếng.

Lý Thuần Quân: "Tùy ngươi"

Đáp xuống mảnh đất trống, Thái Chiêu Dương một bên phụ giúp Lý Thuần Quân chiếu cố đám người bệnh, một bên lại thuần thục dựng trại.

Sở dĩ nàng có được sự thành thạo này là vì nàng đã thấy Lý Thuần Quân đích thân dựng trại rất nhiều lần trước đó. Lâu ngày thành quen, kết quả là không cần học, nàng vẫn có thể dựng chúng một cách vô cùng chuyên nghiệp.

Sau khi làm xong việc của mình, nàng lại quay qua hỏi Lý Thuần Quân: "Những người này ngươi định chữa thế nào?"

"Chặt hết phần bị đóng băng đi, những chỗ đó đã hết đường cứu chữa rồi... Mà coi như là có, bọn hắn vẫn không đợi được đến lúc đấy" Lý Thuần Quân nói.

Thái Chiêu Dương nhìn một loạt qua đám người, khoé miệng có hơi nâng lên một chút rồi nói: "Khoan hãy làm chuyện đấy, ta có thể nghĩ cách"

Lý Thuần Quân: "?"

Với bể tri thức của Thái Chiêu Dương, hắn không cho rằng cô nàng này có thể nghĩ ra cách để cứu lấy đám người này... Nhưng mà, vì đã đi với nhau cũng lâu rồi nên hắn sẽ thử tin tưởng nàng một lần.

"Thời hạn tối đa là sáng mai, cố mà suy nghĩ nhanh lên" Lý Thuần Quân chỉ nói như vậy rồi quay lưng đi chuẩn bị bữa chiều.

Thái Chiêu Dương mỉm cười, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng rồi cũng lặn đi chỗ khác làm chuyện của mình.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương đã tự tay đúc thức ăn nóng hổi cho từng người một, không để bất cứ ai trong số này phải chịu đói cả. Có thể nói, hai người làm vậy đã là tận tâm hết mức có thể rồi.

"Vẫn không tỉnh lại sao... Thật kì lạ" Lý Thuần Quân thầm nghĩ.

Bất quá câu này hắn chỉ nghĩ trong lòng thôi chứ không mở miệng nói ra.

Đợi sau khi xong việc, Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương đã ngồi lại bên bếp lửa, bàn bạc xem là ai sẽ thức đêm canh gác tối nay.

"Cứ để ta đi" Thái Chiêu Dương nói: "Gần nhất ta không thấy mệt lắm, còn ngươi thì càng ngày càng không ổn rồi. Ngươi nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn"

Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân không tự chủ sờ lên da mặt mình một chút. Đúng vậy, nó đã nhăn rồi, cũng thô ráp lại, hệt như làn da của những người đã đến tuổi xế chiều.

"Tạ ơn"

Lý Thuần Quân cưng chiều sờ đầu nàng một cái rồi lặng lẽ tiến vào trong lều, yên lặng đắp chăn nằm ngủ.

"Đừng ngủ quá sâu" Thái Chiêu Dương bên ngoài đột nhiên truyền âm nhắc nhở một câu mà không giải thích gì thêm.

"..."

Lý Thuần Quân nhướng mày, giống như phát giác ra cái gì đó nhưng cũng không hỏi lại, chỉ tiếp tục nằm ngủ.

Nửa đêm hôm đó.

Lý Thuần Quân đã ngủ, Thái Chiêu Dương cũng vật và vật vờ, rồi cuối cùng là yên lặng thiếp đi trước bếp lửa.

Cảm thấy thời cơ đã đến, nhóm người nguyên bản đang "hôn mê" bắt đầu ngồi dậy, lặng nhìn về phía bóng lưng của Thái Chiêu Dương cùng căn lều của Lý Thuần Quân bằng ánh mắt ngoan độc.

"Nghĩ hay thật, chặt tay chân ra rồi thì khác gì với lấy mạng ta đâu? Chúng tưởng mình là ai chứ? Thân là quý tộc, ta tuyệt đối không chấp nhận mối nhục này!" Một nam nhân trong số đó nói.

Nhóm người này có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ, trong đó có đến bốn người đã tỉnh dậy, chỉ còn lại đúng một nữ nhân vẫn đang hôn mê.

Nàng là hôn mê thật. Cũng đồng thời là người bị thương nặng nhất.

"Từ cuộc nói chuyện của bọn chúng, có vẻ như bọn chúng biết cách chữa trị, hay là... Chúng ta cố nhịn thêm một chút?" Một nữ nhân lên tiếng hỏi.

"Có thể, nha đầu tóc ngân này hẳn là biết cách chữa trị... Nhưng nàng ta trông có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi, nên ta đoán cách để cứu chúng ta cũng không quá phức tạp" Một tên nam nhân khác lại nói.

Lúc này, tên nam nhân mở miệng lúc đầu nhếch miệng cười lạnh: "Nữ nhân thì nhỏ tuổi, nam nhân thì huyết khí suy kiệt, sinh mệnh tựa như đèn treo trước gió... Ha ha ha, đã là thường dân thì làm gì có giá trị đến mức cứu được chúng ta cơ chứ? Chi bằng giết chúng đoạt bảo đi, sau đó bóp nát ngọc bài, ra ngoài tìm cách chữa trị cũng không muộn"

"Có cần thiết không? Ta không cho rằng trên người chúng có thứ gì giá trị đâu" Nữ nhân có chút sợ hãi nói.

"Có còn hơn không, biết đâu chúng gặp phải kì ngộ gì đó thì sao?"

Vừa nói, nam nhân kia vừa đứng dậy rút ra một thanh đoản đao, thật chậm rãi tiến về phía Thái Chiêu Dương. Sau khi đã xác định tử huyệt, hắn ta liền nâng đao lên, ý định một đao lấy mạng nàng.

Cạch~

Ngay khi lưỡi đao đâm xuống, Thái Chiêu Dương nguyên bản đang "thiếp đi" đã bất ngờ mở mắt, dùng tay không bắt lấy thanh đoản đao một cách chớp nhoáng.

"Các ngươi thật sự cho rằng ta không hề có ý đề phòng các ngươi sao?"

Thái Chiêu Dương lãnh khốc cười một tiếng, cả màu mắt lẫn màu tóc đều cùng lúc thay đổi, trở nên tà ác cùng ma mị hơn rất nhiều.

"Ngươi lừa ta?" Nam nhân bị thất thủ lập tức thoái lui về phía sau, sát ý lộ ra càng lúc càng đậm: "Từ lúc nào ngươi phát hiện ra rồi?"

"Ngay từ lúc các ngươi giả chết trên phi kiếm thì ta liền phát hiện ra rồi. Các ngươi tưởng âm thầm truyền âm nhập mật là an toàn lắm sao?" Hắc ám Thái Chiêu Dương mỉa mai cười một tiếng: "Coi như là âm thầm truyền âm, thanh quản của các ngươi vẫn phải rung động một chút. Lý Thuần Quân thì đã quá yếu để nhận ra chuyện này, nhưng ta thì khác"

"Ta không hề bất cẩn muội muội. Kẻ không cẩn thận sẽ không thể nào sinh tồn trong thế giới này"

"Hừ, đã vậy thì nạp mạng đi!"

Biết mình đã bại lộ, nam nhân cũng không rảnh đi tán gẫu nữa. Hắn dẫn đầu bốn người, tay cầm vũ khí cùng nhau xông thẳng về phía Hắc ám Thái Chiêu Dương. Ý định của đám người này đã rất rõ ràng: Giết ân nhân đoạt bảo.

Trong lều, Lý Thuần Quân thầm thở dài một hơi.

Cũng may là hắn đã tin tưởng Thái Chiêu Dương, nhờ vậy nên hắn mới trưởng thành thêm được một chút.

"Không phải lòng tốt nào cho đi cũng được hoàn lại bằng lòng tốt". Đó là bài học của hắn hôm nay.

Thật ra trước đó hắn đã đoán được rồi, nhưng một góc nào đó trong thâm tâm hắn vẫn nghĩ rằng Thái Chiêu Dương đang quá đa nghi... Nhưng thôi được rồi, là hắn đã quá ngây thơ mới đúng.

Đã là kẻ địch thì không cần nhân từ nữa.

"Giết đi"

Thanh âm của Lý Thuần Quân vọng ra từ trong lều. Ngắn gọn, xúc tích, nhưng lại có thừa sự lạnh lùng.

"Không cần ngươi nói" Hắc ám Thái Chiêu Dương nhoẻn miệng cười một cách vô cùng khoa trương: "Nếu thức ăn đã dâng đến miệng rồi thì ta cũng không ngại nuốt hết một thể đâu!"

Lý Thuần Quân: "...?"

Thức ăn?

Đợi... Đợi đã!

Lý Thuần Quân vội vén bức màn lên, lập tức liền thấy được cảnh tượng kinh hoàng.

"U Minh Lược Hoả!"

Thái Chiêu Dương dùng song chưởng được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh lục bắt lấy từng món vũ khí đang đâm về phía mình, rồi sau đó biến tất cả chúng thành tro bụi.

"Cái gì? Đây là Hậu Thiên Chí Bảo đấy!"

Nhóm người thấy cảnh này liền không nhịn được kinh hãi, vội vàng buông vũ khí lùi ra phía sau.

Không đợi những người này thoái lui, Thái Chiêu Dương lập tức chuyển từ thế phòng ngự sang thế tấn công, kịp thời tóm cổ hai tên trong số chúng trên tay mình, sau đó để chúng đắm chìm trong ngọn lửa xanh biếc quỷ dị.

"A a a a a a~"

Không lâu sau, hai cái xác không hồn nặng nề rơi xuống khỏi tay nàng, vì linh hồn của chúng đã bị nàng nuốt chửng hoàn toàn, trở thành chất dinh dưỡng cho thần thức của nàng.

Nhìn thấy biểu lộ như vừa được thưởng thức mỹ thực của Hắc ám Thái Chiêu Dương, hai người còn lại không nhịn được run lên: "Quái... Quái vật!"

Ý chí chiến đấu của bọn hắn đã mất hết, trong đầu bọn hắn giờ đây chỉ còn mỗi ý nghĩ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng... Trễ rồi!

"Đúng nha, lão nương chính là quái vật!"

Hắc ám Thái Chiêu Dương cuồng loạn cười một tiếng, thân hình tựa như quỷ mị lao lên tóm cổ nốt hai tên còn lại rồi tiến hành thôn phệ theo cách thức tương tự.

Đây đã không còn là sự chênh lệch thực lực nữa... Mà chính là sự áp đảo.

Áp đảo toàn diện! Không có cửa hoàn thủ!

"Hừm, Lý Thuần Quân, nếu không muốn thấy cảnh tượng tiếp theo thì mau đi ngủ đi... Ta khá chắc là ngươi sẽ không muốn nhìn thấy đâu"

Lý Thuần Quân: "..., Lẽ nào ngươi định..."

Thấy Hắc ám Thái Chiêu Dương đang sắp xếp bốn cái xác lại thật chỉnh chỉnh tề tề, lại cộng thêm phần tính cách cuồng ma kia của của nàng, Lý Thuần Quân ẩn ẩn đã đoán được nàng đang muốn làm gì.

"..."

"Thôi được rồi, ngươi đã là ma, ta có muốn cũng không cản được" Lý Thuần Quân thở dài một hơi rồi chui lại vào trong lều, để mặc nàng tùy ý làm bậy.

Hắc ám Thái Chiêu Dương cười ha ha, sau đó làm nốt phần việc còn lại của mình.

Một lúc sau.

Bốn cái xác tươi sống lúc nãy giờ đã trở thành bốn bộ xương khô. Hắc ám Thái Chiêu Dương một mặt thoả mãn tùy ý ném đống xương trắng vào bếp lửa tựa như đang ném củi, sau đó cất tiếng gọi Lý Thuần Quân ra ngoài.

Nhìn thấy bốn cái đầu lâu đang bị nàng đâm xuyên sọ cắm bên lửa trại hệt như đang nướng cá, Lý Thuần Quân không nhịn được tê cả da đầu.

"Ngươi không thể lương thiện thêm một chút được sao?"

"Ta mà lương thiện thì thế gian này ai sẽ cho ta lương thiện đây?" Hắc ám Thái Chiêu Dương cười nói: "Mau ngồi xuống đi, hẳn là ngươi đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta"

"Vấn đề thứ nhất, ngươi đã làm gì với đống xác chết vừa nãy? Đừng bảo với ta là ngươi ăn thịt chúng rồi nha?"

"Không phải, ta chỉ rút hết tinh huyết của chúng ra tẩm bổ cho cơ thể thôi, để thi thể của chúng phân hủy thì lãng phí quá" Hắc ám Thái Chiêu Dương đưa cho hắn một khối huyết thạch, ra vẻ dịu dàng nói: "Ăn nó vào sẽ giúp ngươi trẻ ra thêm một chút đó, ngươi muốn không?"

Lý Thuần Quân: "..."

"Được rồi, nhìn là biết ngươi không dám ăn" Hắc ám Thái Chiêu Dương thu tay về, sắc mặt lộ vẻ có chút thất lạc.

"Vấn đề thứ hai, ngươi chiếm lấy cơ thể Thái Chiêu Dương từ khi nào?"

"Ngươi đang lo lắng cho muội muội sao?" Hắc ám Thái Chiêu Dương nhoẻn miệng cười, trông mười phần mỹ lệ: "Yên tâm đi, ta không có lí do để hại muội muội. Trái lại, ta còn muốn ma luyện nàng trở thành một cái "ta" thứ hai... Như thế, ta sẽ không phải mất đi ngươi nữa"

Muội muội?

Lý Thuần Quân: "..."

Nói chuyện với cô nàng này làm hắn thấy đau tim quá.

So ra còn đau tim hơn cả lúc nói chuyện với Ác Chi Hồn của Mộ Khuynh Tiên!

"Thật ra trước đó ta vẫn luôn thông qua thị giác của muội muội để quan sát ngoại giới... Còn về việc ta chiếm quyền làm chủ từ lúc nào thì đó chính xác là lúc nàng đang giả vờ ngủ để đánh lừa bọn kia" Hắc ám Thái Chiêu Dương lại nói.

"Vậy thì vấn đề thứ ba..."

"Khỏi hỏi, muội muội đã biết đến sự tồn tại của ta rồi. Nhưng còn về nguyên nhân do đâu thì nàng vẫn không biết"

Lý Thuần Quân: "..."

Vậy luôn?

Hắc ám Thái Chiêu Dương nhìn thấy bộ mặt táo bón của Lý Thuần Quân liền không khỏi bật cười. Nàng đưa tay lên vỗ vai hắn, ôn nhu hết cỡ mà nói: "Thế ngươi còn vấn đề gì nữa không?"

"Vấn đề cuối cùng..." Lý Thuần Quân cắn chặt răng, như lấy hết dũng khí mà hỏi: "Ngươi... Có giống như muội muội ngươi..."

Chưa đợi Lý Thuần Quân nói hết câu, nàng đã lập tức đáp lại ngay: "Có nha, ta yêu ngươi chết đi được"

Lý Thuần Quân: "..."

Đó là cả một bầu trời câm lặng.

Chỉ thấy Hắc ám Thái Chiêu Dương đang tiến tới ngồi sát bên cạnh hắn, cất tiếng khẳng định với một đôi mắt đỏ thẫm tràn ngập điên cuồng cùng bệnh trạng: "Ta nói là ta yêu ngươi chết đi được!"

Không có ngượng ngùng, chỉ có sự thẳng thắn và chân thành... Ân, đồng thời còn pha thêm một chút cảm xúc gì đó để Lý Thuần Quân rất muốn xách dép bỏ chạy.

Ngay lập tức! Liền! Ngay! Và lập tức!