Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 140




Không biết đã qua bao lâu, Chiêu Dương công chúa liền từ trên giường ngồi dậy dụi dụi mắt, lại yên lặng ngáp một cái, trông muôn phần điềm đạm đáng yêu.

Sau khi đã tỉnh táo lại một chút, nàng đã lập tức đưa mắt nhìn đến chỗ Lý Thuần Quân. Hắn từ lúc nào đã rời giường đi mất rồi, và đi đâu thì cũng chỉ có hắn mới biết.

Nghĩ lại thì tối qua hắn đối xử với nàng cũng không đến nỗi tệ. Hắn đã thay nàng chuẩn bị giường chiếu, lại còn kể chuyện ru cho nàng ngủ, thực sự là... Hắn tốt bụng hơn vẻ bề ngoài đấy.

Nàng cứ tưởng hắn rất không thích nàng cơ... Nhưng mà nếu vậy thì tại sao hắn lại muốn tránh mặt nàng chứ?

Không hiểu được, bỏ đi.

<

Nghĩ vậy, Chiêu Dương công chúa liền quyết định ngâm bồn cho tỉnh táo. Chủ yếu là vì vừa rồi nàng ngủ nướng nhiều quá, chu kì giấc ngủ lại tới nên nàng nhất thời không thể tỉnh táo hoàn toàn được... Nàng cần phải tìm cái gì đó để thư giãn.

Đúng dịp, ngâm bồn nước nóng với thảo dược có tác dụng thư giãn rất không tồi.

Tất nhiên, nàng sẽ không mặt dày đến mức đi tìm Lý Thuần Quân nhờ hắn chuẩn bị nước tắm cho nàng. Nàng dù sao cũng là một công chúa, không thể tùy tiện để mình mất giá được.

"Cũng may là ta đã học hết những kiến thức cần thiết từ mẹ rồi"

Âm thầm cảm thấy đắc ý, Chiêu Dương công chúa liền tự mình chuẩn bị chậu nước cùng thảo dược, dùng pháp thuật hâm nóng nước lên rồi nhảy vào tắm rửa.

...

Advertisement

...

Đứng bên mạn thuyền, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, Lý Thuần Quân đang nhàm chán chơi đùa với linh điểu. Nói ra thì con linh điểu này cũng thật kì lạ, nó thông minh đến mức để Lý Thuần Quân cảm thấy có chút không bình thường.

Hắn có nhờ hệ thống tra cứu thử, nhưng hệ thống lại đột nhiên chìm. Dường như nàng ta không có ý định cung cấp thông tin về linh điểu cho hắn.

Chơi đùa một chút, linh điểu lại quay về ngồi lên đầu Lý Thuần Quân, dễ dàng làm mờ đi sự tồn tại của mình. Cái này cũng làm Lý Thuần Quân cảm thấy vừa khó hiểu, vừa hâm mộ.

"Chắc cũng là lúc nên trở về"

Hắn ra ngoài này chẳng qua là để cho căn phòng thêm thông thoáng, qua đó gia tăng chất lượng giấc ngủ của Chiêu Dương công chúa. Bản thân hắn không cần ngủ cho lắm, nhưng nàng thì lại khác à nha.

Hắn ngủ một là vì mệt, hai là vì lười... Còn nàng thì ngủ vì để tiên đoán tương lai đấy! Giữa hai bên nên hi sinh cái nào cho cái nào, chỉ cần không phải ngu, ai ai cũng đều hiểu rõ.

Hắn biết giấc mộng tiên tri của Chiêu Dương công chúa đến rất ngẫu nhiên, nhưng biết đâu bất ngờ đây?

Nghĩ như vậy, nội tâm Lý Thuần Quân bắt đầu có chút mong chờ.

Không lâu sau, Lý Thuần Quân đã trở về phòng. Bất quá hắn không thấy Chiêu Dương công chúa đâu, mà thay vào đó là tiếng quần áo sột soạt đang vang lên khắp cả căn phòng tĩnh mịch.

"Có trộm?"

Lý Thuần Quân nhíu mày, nhanh chóng lần đến chỗ nơi tiếng động lạ phát ra.

Dùng sức đẩy xoạch cánh cửa gỗ, Lý Thuần Quân lăm lăm dao nhọn trong tay định tóm cổ trên trộm, nhưng chỉ ngay sau đó, hắn liền phải đóng xoạch cửa trở lại.

"Ngươi...!"

Bên trong căn phòng vang lên thanh âm thất thố của thiếu nữ, tựa như sắp sửa vỡ oà mà khóc. Nàng bị nhìn thấy rồi, bị nhìn thấy hết rồi, mọi thứ trên người nàng đều không còn là bí mật trong mắt nam nhân kia nữa...

Vừa rồi nàng đang lục lọi túi không gian, định diện một bộ đồ thật đẹp cho hắn xem coi như quà cảm ơn... Nhưng giờ thì tốt rồi, hắn đã thấy nàng khoả thân, cái này có được tính là đang cảm ơn hay không?

Tính cái khỉ a! Danh dự của ta!

"Nha đầu, ở đây là phòng riêng của nam nhân đấy, ngươi thật sự không chút cảnh giác hay sao?" Lý Thuần Quân từ bên ngoài nói vọng vào, ngữ khí rất bình tĩnh.

"Ban đầu thì ta vẫn rất cảnh giác, nhưng sau đêm hôm qua, ta đã quyết định sẽ tin tưởng ngươi một chút... Nhưng thật không ngờ, nhà ngươi nhanh như vậy đã phản bội lòng tin của ta..." Chiêu Dương công chúa biệt khuất nức nở: "Nhìn cũng bị nhìn hết rồi, sau này ta làm sao lấy chồng đây?"

"Ha, ngươi mới bao lớn đâu? Mà ta cũng không tính là trẻ nữa. Mặc dù hiện tại dung nhan của ta vẫn thanh xuân, nhưng trên thực tế thì ta đã sớm là lão nhân rồi" Lý Thuần Quân nhẹ nhàng trấn an: "Cho nên, có thấy thì cũng chỉ giống như người lớn thấy của trẻ con thôi, không cần thiết phải nhắc đến trách nhiệm"

"Ngươi... Nói vậy mà không cảm thấy lương tâm cắn rứt hay sao? Ngươi có còn là con người hay không?" Chiêu Dương công chúa lần này không chỉ biệt khuất, mà còn tức giận đến phát khóc.

"Nói cho ngươi, ta là người đã có con rồi, và chúng còn lớn hơn cả ngươi đấy. Đã là một đại thúc trung niên rồi, ta có thấy của ngươi thì đã sao? Chỉ cần ta không nảy sinh dị ý, tất cả đều ổn thoả" Lý Thuần Quân mặt dày nói: "Tất nhiên, ngươi muốn ta bồi thường kiểu nào cũng được, chỉ cần nó không quá đáng"

Chiêu Dương công chúa: "..."

Lần này nàng đã không nhịn được nữa, bạo nộ.

Bình sinh nàng ghét nhất là ai đó chê nàng nhỏ! Nàng không nhỏ! Không hề nhỏ!

Chiêu Dương công chúa lại hoá vô song, trực tiếp đá văng cánh cửa để Lý Thuần Quân sợ hết hồn. Chưa hết, nàng còn hầm hầm tiến lại chỗ hắn trong trạng thái loã lồ, biểu lộ khắp nơi đều là hoả khí, cứ như thể nàng đang muốn đem hắn treo lên hun khói một phen vậy.

"Muốn đánh cứ đánh, nhưng trước tiên mau mặc đồ vào đi đã" Lý Thuần Quân vội vàng lấy ra một vài bộ y phục cỡ nhỏ.

Đây là đồ hắn chuẩn bị cho con gái, chỉ là hai đứa lớn quá nhanh, chưa kịp mặc lần nào thì đã thành đồ thừa... Bất quá vừa hay có thể cho cô nàng này mặc, như thế sẽ đỡ lãng phí phần nào.

"Mọi góc độ, mọi ngóc ngách đều đã nhìn thấy hết rồi, ngươi còn biết ngại hay sao?" Chiêu Dương công chúa nói, ngữ khí phá lệ lạnh như băng: "Còn nữa, ngươi dám chê ta nhỏ? Ngươi có biết những tên từng nói vậy trước kia cỏ đã sớm cao hơn ba tấc rồi hay không?"

Hung tàn như vậy?

Lý Thuần Quân thầm cả kinh.

Bất quá...

Ngươi đây cao còn chưa tới mét rưỡi đấy. Đối với một người đã quá trăm tuổi như ngươi thì... Như vậy chẳng phải là quá "mi nhon" hay sao?

Thấy Lý Thuần Quân lại suy nghĩ đến chuyện thất lễ, Chiêu Dương công chúa liền nghiến răng nghiến lợi, biểu lộ trở nên mười phần hung ác.

Nàng bất ngờ gạt chân khiến Lý Thuần Quân ngã bịch xuống, sau đó liền trèo lên ngực, phô diễn toàn bộ cơ thể ra trước mắt đối phương: "Ta không tin mình không có tí sức hút nào! Chỉ cần ngươi lộ ra một chút biểu hiện, ta liền không ngại thiến ngươi cho đỡ hại nước hại dân!"

"!!!!"

Coi như là trầm ổn, điềm tĩnh như Lý Thuần Quân khi nghe xong câu này cũng đều không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ của ta ơi, đây có thật sự là bé gái hay không vậy?

Đó là những "mỹ từ" mà một bé gái nên nói sao?

Hoạ phong này... Lệch kinh khủng quá! Thật muốn quên đi! Ai đó mau đến xoá trí nhớ của ta mau lên! Làm ơn, gấp!

Thấy Lý Thuần Quân mặt xám như tro, Chiêu Dương công chúa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nàng chỉ chăm chăm nhìn về phía hạ bộ của Lý Thuần Quân với ánh mắt tựa như con dao, dường như chỉ cần đủ điều kiện là nàng sẽ lập tức động thủ.

Nhưng đáng tiếc, đầu Lý Thuần Quân được làm bằng gỗ thô, trước sau như một, ngôn hành như nhất.

Nửa ngày trôi qua, phản ứng mà Chiêu Dương mong đợi vẫn không xuất hiện. Điều này để nàng cảm thấy tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng.

Chẳng lẽ nàng thật sự kém thu hút đến như vậy sao?

Chiêu Dương công chúa vừa tự vấn, vừa lau đi hai hàng lệ đang lăn dài trên gò má nhỏ mũm mĩm.

"Thoả mãn chưa? Giờ thì mau xuống khỏi người ta đi, người khác nhìn thấy sẽ không giải thích được đâu"

"Không lên, một chút phản ứng cũng không có...". đam mỹ hài

Chiêu Dương công chúa thất thần, không nghe thấy Lý Thuần Quân nói gì, chỉ lẩm bẩm một câu như vậy.

Lý Thuần Quân: "..."

Ta há phải hạng cầm thú đáng khinh đó?

Ta đúng là thích bé gái thật, nhưng đó chỉ đơn thuần là sự tôn sùng của ta đối với những thứ đáng yêu! Nó hoàn toàn thuần khiết, không pha chút dơ bẩn nào!

"Tại sao ngươi lại không có hứng thú với ta?" Chiêu Dương công chúa đột nhiên hỏi... Với một giọng điệu rất nghiêm túc?

Lý Thuần Quân lập tức tái mặt lại. Câu này hắn cứ thấy quen quen kiểu gì... Nhưng lại không nhớ là mình đã nghe ở đâu.

Hoặc là nghe nhiều rồi, nhất thời không nhớ hết được.

"Nghĩ lại đi, một lão quỷ như ta thì làm sao có thể nổi thú tính với một cô bé đáng yêu cái gì cũng đều chưa có như ngươi được?" Lý Thuần Quân nhún vai, một vẻ đương nhiên trả lời.

"Cái gì cũng đều chưa có?"

"Chứ sao? Mông không có, ngực không có, thậm chí cả đùi, eo,... Hầu hết tất cả mọi thứ có khả năng kích dục đàn ông đều chưa phát triển, thế thì ta làm sao có thể sinh hứng thú với ngươi?" Lý Thuần Quân rất thẳng thắn nói ra: "Tóm lại là đợi ngươi lớn rồi lại nói đến vấn đề này đi"

"Oa~ oa a a a a a a a~"

Lý Thuần Quân vừa nói dứt câu thì Chiêu Dương công chúa đã không kìm lòng được mà oà khóc thật to. Nàng khóc không kiêng nể gì, thậm chí lệ nóng rơi xuống còn làm ướt cả lồng ngực của Lý Thuần Quân.

Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, Lý Thuần Quân liền không khỏi lạnh cả người. Chuyện này... Nếu Thần Hoàng biết được thì hắn sẽ chết thế nào đây? Lăng trì? Chặt đầu? Thần hình câu diệt?

Hình như còn hơi nhẹ đấy...

Đây rõ ràng là chết một vạn lần không hết tội mà!

"Oa~ khốn nạn... Ngươi bắt nạt ta! Oa~ a a a a"

Lần đầu tiên trong đời chịu phải ủy khuất, lăng nhục nặng nề đến như vậy, thành ra Chiêu Dương công chúa khóc đặt biệt to. Nàng hoàn toàn quên mất là mình đang khoả thân. Có thể nói, thứ duy nhất tồn tại trong đầu nàng bây giờ là khóc, khóc thật to, khóc đến khi bản thân thấy hết bi thương cùng ủy khuất mới thôi.

Nhưng đợi đến lúc đó thì đã muộn, Lý Thuần Quân có nhảy xuống sông gì đó cũng không rửa hết được tội lỗi.

Thú thật, hắn bắt đầu có chút không hiểu được ai mới là người bị hại trong chuyện này rồi.

Thôi, sớm muộn gì cũng chết mà, chẳng qua chỉ là phương thức chết có chút... Đặc biệt thôi. Ít nhất thì trước khi chết, hắn vẫn không muốn để cô nàng ngốc nghếch này tiếp tục lộ quang.

Hắn không dỗ nàng nín khóc mà chỉ để nàng đứng thẳng, từng bước một xỏ y phục lên trên người nàng. Động tác của hắn tỏ ra phi thường thuần thục, vì hắn đã từng mặc cho hai đứa con gái vô số lần rồi.

Sau khi mặc xong, Lý Thuần Quân ngắm nhìn nàng một chút rồi khẽ tán thán: "Nhìn cũng không đến nỗi tệ, hợp hơn ta đã nghĩ nhiều"

Nàng vẫn cứ khóc, tiếng khóc của nàng để hắn cảm thấy thật tội lỗi. Không những vậy, cảm giác tội lỗi kia còn tựa như bóng ma đang ám lấy tâm trí của hắn, để hắn tâm phiền ý loạn, không cách nào tổ chức ngôn ngữ được.

Vốn định thử an ủi nàng một chút, nhưng hắn cũng mau chóng nhận ra là mình không làm được.

Trong lòng khẽ động, Lý Thuần Quân tháo Nữ Thần Chi Lệ ra khỏi cổ mình rồi đeo vào cho Chiêu Dương công chúa. Thấy hắn làm vậy, tiếng khóc của nàng mới dừng lại một chút, thậm chí còn nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Chẳng phải thứ này rất quan trọng với hắn hay sao? Nàng tự hỏi.

"Cuối cùng ngươi cũng chịu nín khóc, nhưng xem ra đã trễ rồi"

Tiếng khóc của nàng quá to, có ở xa đến mấy cũng nghe thấy được. Thành ra hắn đã sớm đoán ra cả tàu đang tìm hắn tính sổ, và bản thân hắn cũng biết đại hạn của mình tới gần lắm rồi.

Thay vì để Nữ Thần Chi Lệ táng cùng thì hắn nghĩ mình nên làm vậy. Tuy có lẽ nàng sẽ không sử dụng được, nhưng như thế còn tốt hơn để nó rơi vào tay đám người tham lam kia.

"Nhân loại ti tiện, sao ngươi lại dám làm công chúa khóc?"

Một đám thủy thủ lực lưỡng xông vào phòng, rất không kiêng nể xách đầu Lý Thuần Quân đi, xiềng xích đều nhanh chóng được gông vào cổ, hoàn toàn không chừa một đường thoát.

Thấy Lý Thuần Quân bị đối xử thê thảm như vậy, trong lòng Chiêu Dương công chúa chợt run lên. Nàng thất thố vươn tay tới, giọng điệu lộ rõ vẻ hoảng hốt: "Chờ đã, không phải như vậy"

"Công chúa, xin hãy để chúng thần được trừng trị hắn!"

Đám thủy thủ kia căn bản không thèm nghe, ngược lại còn dùng sức kéo Lý Thuần Quân đi trước. Có vẻ như bọn hắn đã chướng mắt Lý Thuần Quân từ lâu, và lần này vừa hay là cơ hội để bọn hắn trừ khử cái gai trong mắt.

Chiêu Dương công chúa miệng mồm lắp bắp, nàng như rất muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được. Sau cùng, nàng lập tức chạy vội đi tìm Thần Hoàng, hi vọng phụ hoàng sẽ giúp đỡ.

Lý Thuần Quân tuyệt đối không được chết! Nàng chưa bao giờ dám quên những gì phụ hoàng đã nói. Chuyện này có liên quan rất lớn đến tương lai sau này, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót!

Nàng không muốn mình trở thành tội nhân thiên cổ đâu!