Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 139




"Phải rồi, Lý tiểu hữu, ha ha ha" Thần Hoàng lăm lăm nhìn Lý Thuần Quân, đột nhiên bật cười rất quái dị: "Ngươi nghĩ sao về một cuộc hôn nhân chính trị?"

Lý Thuần Quân nghe xong liền đen mặt lại, lập tức từ chối: "Xin lỗi, lòng ta đã có người, không thể lấy thêm ai khác"

"Thật sao? Nhưng nam nhân mà, có lấy thêm vài người vợ nữa cũng có sao đâu? Giống như ta này, ta tuy có một Hoàng Hậu nhưng bên cạnh đó cũng có không ít phi tần" Thần Hoàng nghi hoặc.

"Người khác, ta khác" Lý Thuần Quân nghĩ đến Mộ Khuynh Tiên, tâm can có chút run lên: "Ta mà lấy người khác... Chắc chắn ta sẽ chết đến không có đất chôn"

Thần Hoàng cười híp mắt lại, một tay nhéo nhéo chiếc cằm nhọn. Dường như hắn đang cảm thấy hoàn cảnh của Lý Thuần Quân rất thú vị.

<

"Ở đây có trẻ con, đừng nói chuyện này" Lý Thuần Quân lên tiếng nhắc nhở.

"Trẻ con? Cũng không hẳn... Mặc dù hình thể nha đầu này khá trẻ con, nhưng về tuổi tác thì nàng lại gấp đôi gấp ba ngươi đấy" Thần Hoàng cười đáp.

Chiêu Dương công chúa dùng sức gật đầu. Ánh mắt nàng như thể đang nói: Ta đã lớn rồi, ta không hề nhỏ như ngươi nghĩ!

"Mặt khác, có một chuyện mà ta cảm thấy rất hiếu kỳ" Thần Hoàng lại nói: "Thứ trên ngực ngươi luôn cho ta một cảm giác quen thuộc, không nói rõ được, nhưng dường như nguồn gốc của nó là đến từ tộc ta. Ngươi làm sao có được nó vậy?"

"À..." Lý Thuần Quân thở dài, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có thể từ chối trả lời câu hỏi này được không?"

Advertisement

"Có thể, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng" Thần Hoàng vui a nói: "Trở lại vấn đề trước đó. Lý tiểu hữu, ngươi có muốn lấy nha đầu này về làm vợ hay không?"

"Cha!" Chiêu Dương công chúa nghe xong lập tức xù lông: "Đã gả đại tỷ với tam tỷ đi rồi mà vẫn không đủ thoả mãn ngươi sao? Ta không gả! Ta tuyệt đối không lấy tên đầu gỗ như hắn!"

Lý Thuần Quân: "..."

Mặc dù nàng không phải người đầu tiên mắng hắn đầu gỗ... Nhưng mà, việc bị một tiểu nữ hài như nàng mắng là "đầu gỗ" để hắn cảm thấy khá khó chịu.

"Đồng ý, tốt nhất là đừng gả cho ta... Bằng không, cả hai người chúng ta đều sẽ chết rất thê thảm" Lý Thuần Quân gật đầu.

"Là về nữ nhân thần bí kia sao? Ta có nghe tên Nhân Hoàng kia kể qua vài lần" Thần Hoàng nhíu mày: "Lai lịch không rõ, thực lực lại càng không... Chậc, nhân tố bí ẩn đột nhiên xuất hiện như thế này... Thật không biết nàng sẽ tạo ra biến số gì cho kế hoạch của ta"

"Nàng đã nói sẽ không xen vào, người có thể yên tâm" Lý Thuần Quân đáp lại.

"Vậy sao? Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa..."

Thần Hoàng yên lặng, suy tư một chút rồi nói: "Đã không gả thì không gả thôi. Bất quá, lần này tiến nhập di tích nàng sẽ đi cùng với ngươi. Ta nghe nói thực lực của ngươi không còn nữa, thành ra đi một mình sẽ rất nguy hiểm. Đừng từ chối, vì ngươi nhất định phải sống bằng mọi giá"

"Vốn định nhờ người khác mạnh hơn đi theo hộ tống ngươi... Nhưng thôi được rồi, chắc ngươi cũng hiểu lí do vì sao ta lại không làm vậy" Thần Hoàng có chút bất lực thở dài.

"Ta hiểu"

"Chiêu Dương, nhớ phối hợp, đừng xảy ra bất hoà với nhau, nhớ chưa?" Thần Hoàng nhắc nhở cô con gái đang rất bất mãn ngồi trong lòng mình.

"Nhớ rồi!"

Lý Thuần Quân khẽ cười. Hắn thấu hiểu cảm giác này, vì chính con gái hắn Lý Tử Đằng cũng đang trong thời kì nổi loạn, cực kì không nghe lời cha đây.

"À, Thần Hoàng đại nhân, ta cũng có một chuyện muốn hỏi" Lý Thuần Quân sực nhớ lại chuyện quan trọng liền lên tiếng hỏi: "Chiêu Dương công chúa cùng... Món thần khí kia có quan hệ gì với nhau sao?"

"Con gái ta là chủ nhân được thần khí lựa chọn, từ đó ta liền lấy Chiêu Dương làm xưng hào luôn" Thần Hoàng chân thành nói: "Tương lai ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại bố cục như thế này. Yên tâm đi, tất cả đều đã được tính toán sẵn hết rồi, chỉ cần đợi thời cơ chín muồi nữa thôi"

"Mặt khác, ta rất muốn kể cho ngươi nghe những năng lực của nha đầu này... Nhưng vì loạn thế chưa tới, mệnh cách vẫn chưa hoàn chỉnh nên đại bộ phận năng lực đều chưa thể hiện rõ ràng. Bất quá, trước mắt thì nàng có năng lực nằm mộng tiên tri đấy, cực kì tinh chuẩn"

"Giấc mơ tiên tri sao? Đây đúng là chuyện tốt. Nhờ năng lực này, chắc chắn chúng ta có thể tị hung xu cát" Lý Thuần Quân lộ vẻ ngạc nhiên nhẹ gật đầu.

Nếu mệnh cách của nàng đã chưa hoàn chỉnh thì hắn liền chẳng cần phải quét tư chất của nàng làm gì... Kẻo thất lễ với Thần Hoàng.

Hầu hết bí mật Thần Hoàng đều đã tiết lộ cho hắn rồi, thế nên hẳn là hắn có thể đặt một chút niềm tin vào người này.

"Tị hung xu cát thì tất nhiên rồi... Có điều năng lực này lại không dễ phát động. Hầu hết số lần nàng phát động trước kia đều là ngẫu nhiên, nhưng cũng vừa hay giúp được ta không ít chuyện hệ trọng" Thần Hoàng rất đắc ý nói.

Dường như hắn đang rất tự hào về con gái?

Cũng đúng. Con gái bảo bối là Thiên Mệnh Giả đời đầu của đại thế, không những vậy còn sở hữu năng lực tiên đoán tương lai cực kì hữu dụng... Đổi lại là hắn, hắn cũng cảm thấy tự hào chết đi được.

"Kể cả có là ngẫu nhiên đi chăng nữa, năng lực này vẫn như cũ không thể xem thường" Lý Thuần Quân nói: "Việc này tuyệt đối không thể cho người ngoài biết được, bằng không thì nguy to"

"Yên tâm đi, chỉ có ta, ngươi, bản thân nha đầu này cùng một vài cao tầng khác biết mới được bí mật này mà thôi, ngươi có thể yên tâm" Thần Hoàng nghiêm mặt: "Vấn đề là ta không biết được trong số này có gián điệp hay không. Ma Hoàng là một kẻ rất khó đối phó, gần như không thể năm được cái đuôi của hắn"

"Ý người là... Rất có thể hắn ta đã âm thầm cài cắm gián điệp vào Thần tộc... Thậm chí là Nhân tộc?"

"Có thể, không thể không nghi ngờ"

Đến lúc này thì Lý Thuần Quân mới chợt nhớ ra Ma Thần đã sớm nắm lấy trái tim của Vương Nguyên, từ đó tìm ra phương pháp không chế oán linh Tiên Giới!

Giả thiết hắn ta đã thật sự thành công, dễ dàng dùng oán linh để khống chế, đoạt lấy tình báo từ trong tay các cao tầng của hai tộc, vậy thì...

Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân liền lạnh hết cả người, sắc mặt mau chóng biến trở nên tái nhợt.

"Dường như ngươi vừa nhận ra một chuyện rất đáng sợ"

Sắc mặt Thần Hoàng bắt đầu trầm xuống, không còn giữ vẻ dễ nói chuyện như lúc trước nữa: "Nói đi, ta sẵn sàng rửa tai nghe, thậm chí giúp đỡ ngươi nếu cần"

Lý Thuần Quân gật đầu, không hề giấu diếm kể lại tất cả cho Thần Hoàng, bao gồm cả sự tồn tại của kí ức thế giới và Thái Linh công chúa, cũng chính là thông tin mà hắn định che giấu lúc nãy.

Thần Hoàng vừa nghe, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

"Cứ tưởng là mình đã đánh giá cao Ma Hoàng, nhưng xem ra ta vẫn là đang đánh giá thấp hắn" Thần Hoàng trầm giọng nói: "Về chuyện oán linh và Tiên Giới ta đã được nghe tiên tổ truyền lại rồi... Nhưng thật không ngờ là Ma Hoàng lại có thể làm đến mức đó, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tiên tổ"

"Mặt khác, có thể tán đổ công chúa của tộc ta... Nhà ngươi cũng thật đại tài đấy, Lý tiểu hữu"

Lý Thuần Quân: "..."

"Đã là lúc nào rồi, làm ơn đừng đùa ác nữa có được không?" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười: "Sau đây ta sẽ đem pháp thuật kiểm trắc oán linh truyền lại cho người, nhờ đó chúng ta liền có thể tìm ra gián điệp trước kia quá muộn"

"Làm nhanh lên đi, việc này không thể chậm trễ"

Nói xong, Thần Hoàng liền đứng dậy ra ngoài, yêu cần cả đoàn người dùng hết tốc lực trở về Thần tộc.

"Lý tiểu hữu, lần này chúng ta lại mắc nợ ngươi một cái đại ân. Đợi sau khi xong chuyện, ta sẽ đích thân đến tìm ngươi thanh toán cặn kẽ" Thần Hoàng nói.

"Không cần đâu, người đường đường là chúa tể của một đại chủng tộc, không cần thiết phải tùy ý ra mặt như vậy, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy nghiêm" Lý Thuần Quân khoát khoát tay: "Ân tình thì cứ tạm thời để đó đi, nếu sau này có cần giúp đỡ thì ta lại đến tìm người"

"Cũng đúng, tạ ơn"

Vì sự tình gấp gáp nên Thần Hoàng đã không rảnh đi tán dóc với Lý Thuần Quân nữa. Bản thân hắn cũng nhận ra điểm này nên cũng sớm trở về, không làm phiền đến Thần Hoàng làm việc.

Chiêu Dương công chúa cũng đi theo hắn, chỉ bất quá lần này nàng đã không bướng bỉnh nữa. Thậm chí đến chính Lý Thuần Quân cũng phải công nhận là nàng không hề trẻ con như vẻ bề ngoài.

Tuy còn rất trẻ, nhưng nàng đã bắt đầu biết lo đến chuyện chính sự. Lý Thuần Quân đoán đây chính là ý định của Thần Hoàng. Hắn muốn con gái mình nhận thức được sự tàn khốc của đấu trường chính trị thật sớm, để mai này nàng sẽ không phải bỡ ngỡ, hay tệ hơn là bị chèn ép.

Từ đó, Lý Thuần Quân cũng mơ hồ nhận ra dường như Thần Hoàng đã sớm chuẩn bị tất cả cho kết cục xấu nhất rồi.

"Làm sao? Lần này không định bám đùi ta nữa hay sao?" Lý Thuần Quân mỉm cười hỏi cô nàng, ý định xoá tan đi bầu không khí nặng nề.

Hắn khá không thích nhìn một cô bé đáng yêu mang theo biểu cảm bí xị như thế này.

"Ai thèm!" Chiêu Dương công chúa kiêu ngạo "hứ" một tiếng, sau đó lại thấp giọng hỏi hắn: "Về chuyện đó... Là thật sao?"

"Chuyện gì?"

"Là chuyện giữa ngươi với Thái Linh công chúa đó..."

"Là thật, và giọt nước mắt này cũng là thật" Lý Thuần Quân mân mê giọt pha lê trên ngực mình, đâu đó trong thâm tâm cảm thấy thật hoài niệm: "Nàng không phải người đầu tiên nói yêu ta... Nhưng nàng rất đặc biệt. Cái cách mà nàng bày tỏ thật sự bình thường đến đặc biệt"

Chiêu Dương công chúa: "?"

Bình thường đến đặc biệt là như thế nào?

Nàng cứ có cảm giác trong này có cố sự khó nói.

Lý Thuần Quân nói vậy cũng không phải sai. Mộ Khuynh Tiên đã từng tỏ tình với hắn, và tràng cảnh đó thật sự "đẹp đẽ" đến mức hắn không bao giờ muốn nhớ lại. Thậm chí hắn còn cho rằng đó là mảnh kí ức u ám nhất đời mình, bằng mọi giá phải quên đi mới được.

Còn về Lam Hồ Điệp thì... Thôi được rồi, nàng ta thể hiện tình cảm quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức hắn cóc hiểu là nàng có đang thật lòng hay không.

Thú thật, hắn hi vọng là không.

So với Thái Linh công chúa thì đám nữ nhân kia thật sự rất bất thường, một sự bất thường để hắn phải sợ hãi, tránh còn không kịp chứ đừng nói đến chuyện tiếp nhận tình cảm.

Hoặc nói đơn giản hơn thì... Hắn thích một nữ nhân có tâm lí hoàn toàn bình thường như Thái Linh công chúa.

Mặc dù trong quá khứ nàng đã chịu nhiều tổn thương, nhưng trong tình cảm, nàng vẫn rất cuồng nhiệt, cháy bỏng, quật cường đến mức để hắn phải cảm động.

Nàng biết hắn đã có người khác, thế nhưng nàng lại chưa từng bỏ cuộc, ngàn ngàn vạn vạn năm không ngừng tìm cách công lược hắn cho bằng được. Mà hắn cũng là con người, hắn làm sao có thể nhẫn tâm ngó lơ tình cảm của nàng tận từng ấy năm cơ chứ?

Cho nên, lần đó hắn nói mình đã rung động một chút là hoàn toàn không phải đang nói chơi.

Chỉ tiếc là hai người gặp nhau quá muộn, hữu duyên vô phận.

Giờ nghĩ lại, Lý Thuần Quân chỉ có thể thở dài một cách thầm kín.

"Chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả" Chiêu Dương công chúa ngáp một cái, có phần mơ mơ màng màng nói: "Phụ hoàng muốn ta ngủ ở chỗ ngươi đêm nay. Tất nhiên sẽ không chung giường, mà sẽ nằm tại giường bên cạnh ngươi"

"Lí do đâu?" Lý Thuần Quân nghi hoặc.

"Phụ hoàng nói vì phải dùng hết tốc lực nên trên thuyền sẽ rất ồn ào, ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng giấc ngủ" Chiêu Dương công chúa yếu ớt nói: "Mà chỗ của ngươi thì lại ở chỗ tối, vừa hay yên tĩnh được một chút"

"Sao không ngủ ở chỗ phụ hoàng ngươi đi?" Lý Thuần Quân không bỏ cuộc tiếp tục hỏi.

"Phụ hoàng nói hắn sẽ thức trắng đêm để tập trung làm việc. Vậy nên ta ngủ lại sẽ làm phiền hắn"

Lý Thuần Quân: "..."

Đêm cái khỉ gì, ở đây đang là hành lang không gian, làm gì có khái niệm ngày đêm? Bịp ta chắc?

Hơn nữa vấn đề tiếng ồn lại không có cách giải quyết sao? Chẳng phải chỉ cần bày trí một vài pháp trận cách âm là xong rồi hay sao?

Rõ ràng là đang lừa bịp!

Tám chín phần là Thần Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn gả con gái cho hắn!

Nằm mơ đi! Lão tử tuy không sợ chết nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với muốn chết nhé!

Đến cuối cùng, Chiêu Dương công chúa vẫn ngủ lại phòng Lý Thuần Quân.