Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 118




Mấy năm sau.

Ngay sau khi trở về, Lý Thuần Quân lập tức bắt tay vào công cuộc khai sáng cho dân tộc bản địa. Quá trình này bao gồm cải tổ thể chế chính trị, xã hội, kinh tế, và tất nhiên là bao gồm cả tiếp thu, lĩnh hội những tri thức liên quan đến hệ thống tu luyện của ngoại giới.

Trong lúc bận bịu đủ thứ công việc, Lý Thuần Quân vẫn không quên tranh thủ chút thời gian rảnh để ngồi xuống tu luyện, từ từ thăng hoa về cả tu vi lẫn tâm cảnh.

Nhưng từ năm thứ bảy trở đi, khi mọi thứ đã đi vào ổn định, dân tộc bản địa cũng đã không cần hắn phải tự tay dẫn dắt như trước nữa. Nhờ đó mà hắn có thể rảnh tay bế quan tu luyện mà không bị làm phiền.

Trước toà lâu đài làm bằng sa thạch trông vô cùng trang trọng, một thiếu nữ đang đứng trước cửa với sắc mặt vô cùng sầu lo. Nàng được cả tộc gửi gắm hi vọng là sẽ tiếp tục níu chân vị thần cứu rỗi ở lại nơi này, nhưng nàng thật sự lo lắng không biết là mình làm được hay không.

"Không sao hết, thần minh của chúng ta rất dễ gần, chắc chắn người sẽ không trách ta lỗ mãng đâu"

Xoắn xuýt ít lâu, thiếu nữ rốt cục cũng lấy đủ dũng khí để bước vào bên trong. Nhưng ngay sau khi tiến vào không lâu, nàng liền lập tức ngã quỵ xuống, mắt lệ chảy hai hàng, thần sắc vô cùng hoảng loạn: "Thần minh đâu rồi? Lẽ ra người vẫn ở đây mới đúng chứ?"

<

Không sai, trước mắt nàng lúc này chỉ là một căn phòng trống không lạnh lẽo, hoàn toàn không có một bóng người. Thứ duy nhất làm nên sự sống của căn phòng chính là một phong thư được đặt sẵn trên bàn, dường như còn chưa kịp khô mực.

Nhặt lấy phong thư, thiếu nữ chạy vội đi đến tận chỗ ở của tộc trưởng. Nàng liều mạng vượt qua đám lính canh mà lao thẳng vào phòng nghị sự, để mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc.

"Thần minh đi rồi, người chỉ để lại một phong thư mà thôi... Ta đọc không hiểu!" Thiếu nữ thất thanh hét lớn.

"Mau cho ta xem!"

Một nữ tử da ngăm lập tức đứng dậy nhận lấy phong thư từ chỗ thiếu nữ. Nàng chính là thông dịch viên của "thần", và cũng từ đó mà nàng được cả tộc xem như "thần sứ", địa vị cơ bản vô cùng cao.

"Người nói chúng ta đã đủ khả năng để tự lo cho mình rồi, người cũng đã không còn gì để dạy chúng ta nữa... Nói cách khác, thần không muốn chúng ta tiếp tục dựa dẫm vào người mà hãy tự lực cánh sinh" Nàng đọc thư rồi nói.

"Cũng đúng... Thần đã đích thân hạ thế để giúp đỡ chúng ta, chỉ riêng chuyện này đã là tuyệt vời nhất rồi, chúng ta không thể đòi hỏi thêm nữa" Tộc trưởng có chút kích động nói: "Truyền lệnh ta, mau cho xây một bức tượng thần lớn ở quảng trường, mỗi năm người dân đều phải đến tế bái vào đúng ngày này!"

"Tuân mệnh!"

...

Advertisement

...

Ở một nơi nào đó...

[Nhiệm vụ hoàn thành]

[Phần thưởng: Mười triệu điểm công đức, cùng một dòng thuộc tính độc nhất]

Ngay sau khi những dòng chữ này xuất hiện, Lý Thuần Quân liền cảm nhận được có thứ gì đó âm ấm đang bao phủ xung quanh người mình. Đó chính là công đức chi quang do Thiên Đạo giáng xuống, đủ để khiến vô số tu sĩ Phật Môn khi nhìn thấy đều phải loá hết cả mắt.

Tiếc là công đức chi quang còn chưa kịp nhập thể thì đã bị hệ thống chuyển hoá, ném thẳng vào trong kho lưu trữ.

Cũng tốt.

Lý Thuần Quân không quá ưa thích mang theo thứ lực lượng quá mức nổi bật kia.

"Còn dòng thuộc tính độc nhất đâu?"

[Thuộc tính độc nhất được khai mở: Kẻ Khai Sáng]

[Mô tả: Ngươi chính là người đã tự tay dẫn dắt cả một chủng tộc thoát ra khỏi bóng tối của sự nghèo đói và lạc hậu, từ đó trở thành tín ngưỡng của cả một chủng tộc. Với phần công đức vô lượng đó, ngươi có thể làm giảm một nửa hiệu quả tiêu cực đến từ mọi nguồn, ngoại trừ tâm ma của chính ngươi]

[Hai thuộc tính Kẻ Cứu Rỗi và Kẻ Khai Sáng có thể dung hợp, cần tiêu tốn một nửa điểm công đức hiện có để thực hiện dung hợp. Có/Không]

Lý Thuần Quân trừng to mắt.

"Hệ thống, đây là chức năng mới của ngươi sau khi thăng cấp ư?"

Mẹ nha, thuộc tính còn có thể dung hợp? Nhưng mà... Cái giá bỏ ra có phải hơi đắt quá không?

Một nửa cơ đấy, ít nhất là năm triệu!

Mặc dù từ hôm đó trở đi, điểm công đức của hắn vẫn luôn tăng lên mỗi ngày, nhưng nếu dùng một lèo như vậy thì... Thật để hắn tâm can đau nhức, nhất thời không thể quyết định dứt khoát được.

"Thôi kệ đi, đem toàn bộ điểm công đức đi cường hoá vũ khí nghe còn sai hơn. Thay vì dồn hết nguồn lực vào tử vật, ta vẫn nên ưu tiên chính mình thì hơn"

Nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền chọn mục đồng ý.

[Bắt đầu dung hợp]

[...]

[Dung hợp thành công]

[Chúc mừng kí chủ khai mở thuộc tính mới: Thiên Chiếu Đại Thần (Không thể xác định phẩm cấp)]

[Nội tại bị động - Thiên Chiếu: Ngươi tựa như một vầng mặt trời dẫn lối cho chúng sinh, dẫn dắt chúng sinh thoát khỏi bóng tối của dục vọng, tội ác cùng điên cuồng. Bất kể là tiên, thần hay là ma, mỗi khi sinh kinh nhìn thấy ngươi đều sẽ vô thức sinh lòng kính trọng, loại bỏ một nửa khả năng ác ý có thể nảy sinh, đồng thời có thể sai khiến đối phương ở một mức độ nhất định]

[Nội tại chủ động - Hành Quyết: Người vừa là kẻ cứu rỗi, cũng vừa là cán cân phân biệt thiện ác. Ngươi có thể nhìn thấy toàn bộ tội ác của một người thông qua nghiệp lực mà người đó sinh ra, đồng thời có thể tiến hành thẩm phán, trực tiếp loại bỏ hay giữ lại đều là tùy theo ý của ngươi, thiên địa tất sẽ nghe theo]

[Tuy nhiên, có quyền lực không phải muốn làm gì thì làm. Chỉ cần phiên thẩm phán của ngươi làm trái với luân thường đạo lí của thế nhân thì người đầu tiên sẽ bị thiên địa trừng phạt không phải tội nhân, mà chính là bản thân ngươi]

Lý Thuần Quân: "Lần này ngươi đã không định đùa cợt với ta nữa rồi nhỉ, Thiên Đạo đại tỷ"

Thuộc tính Kẻ Cứu Rỗi chính là một trò chơi khăm của hệ thống, nàng ta đã cố tình che giấu công dụng thực sự của nó đi, điểm này hắn đã nhìn ra từ rất lâu rồi... Nhưng lần này, hệ thống đã thật sự nghiêm túc, hắn có thể dễ dàng nhận thấy điều đó.

[Thiên Chiếu Đại Thần sẽ làm biến đổi cơ thể của ngươi, để ngươi có thể sử dụng được các năng lực đặc biệt của nó. Nhưng ngươi cũng không cần lo, Cửu Tiêu Lôi Thần Thể sẽ không biến mất, chẳng qua chỉ gặp một chút thay đổi nhỏ mà thôi]

"Biến đổi? Ta sẽ biến đổi như thế nào?" Lý Thuần Quân có chút hào hứng hỏi.

[Hai mắt của ngươi sẽ tạm thời bị mù, ngũ tạng cũng tạm thời dừng hoạt động. Ngoài ra, cả tóc, tứ chi, xương cốt, da thịt của ngươi cũng sẽ xuất hiện sự phân rã, thực hiện thoát thai hoán cốt từ trong ra ngoài... Cho nên, mong ngươi hãy chuẩn bị tinh thần trước khi sự biến đổi xảy ra]

Lý Thuần Quân: "..."

Năm giây sau...

"Hả?"

Chưa kịp phản ứng xong thì tầm nhìn của hắn đã bắt đầu mờ dần, chân tay cũng theo đó mất đi tri giác. Mãi thêm một lúc sau, hắn đã triệt để chìm vào bóng tối, kèm theo một cảm giác bụng dạ trống rỗng, cứ như thể hắn đã mất đi liên hệ với chính cơ thể của mình vậy.

Hắn không thể thốt lên bất kì thanh âm nào, cũng không thể cử động tay hay chân. Có lẽ thứ duy nhất làm nên sự sống của hắn lúc này chính là bộ não, cũng như ý thức của hắn.

"Là ta đã quá vội vàng sao?"

Lý Thuần Quân cứ nghĩ mình bế quan bấy nhiêu đó là đủ rồi... Nhưng không, giờ lại còn thêm cả giai đoạn thoát thai hoán cốt này nữa, việc này đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.

Nghĩ lại thì có lẽ đây là món quà mà hệ thống đã cố tình tặng cho hắn.

Thành thật mà nói, hắn không cho rằng chỉ với hai dòng thuộc tính kia khi dung hợp với nhau sẽ cho ra thứ thuộc tính kinh khủng như thế này đâu. Chắc chắn là nàng ta đã âm thầm động tay động chân gì rồi.

Tuy là hệ thống rất hay đùa cợt, nhưng suy cho cùng, nàng cũng là thật lòng suy nghĩ cho hắn. Chắc vậy.

"Bây giờ thê thảm thế này rồi, ai sẽ đến cứu ta đây?" Lý Thuần Quân lại nghĩ.

Hắn đã sớm thoát khỏi địa phận của hoang mạc, thậm chí gần tìm đến được một khu thành thị nào đó rồi. Cơ mà chuẩn xác thì nơi đây vẫn chỉ là bộ phận rìa ngoài mà thôi, rất hẻo lánh, vắng người nếu phải nói thẳng.

Nếu cứ để mặc, hắn sẽ không bị ai đó ra tay giết người đoạt bảo chứ?

Đến nước này thì Lý Thuần Quân đã không còn cách nào khác nữa, chỉ đành chấp nhận vứt mặt đi cầu cứu một đứa bé: "Bạch Khiết, cứu ta!"

"Thúc thúc đừng lo, Khiết Nhi đã tỉnh"

Gần như ngay lập tức, một thanh âm trong trẻo non nớt liền vang lên đáp lại hắn: "Nhưng mà thúc thúc, bây giờ đang là ban ngày, ta không tiện ra mặt cho lắm, hay là thúc cố gắng đợi đến đêm có được không?"

"Có thể, cảm ơn ngươi"

"Không có gì đâu, thúc thúc" Bạch Khiết lanh lợi cười một tiếng rồi hỏi: "Bất quá, tại sao thúc lại đột nhiên trở nên thê thảm như vậy? Tuy thời gian qua ta không tỉnh nhưng ta cũng cảm nhận được là thúc không có đánh nhau với ai, thế thì cớ gì..."

"Là do ta nghịch dại" Lý Thuần Quân truyền âm, kèm theo một tiếng thở dài: "Yên tâm đi, tình trạng của ta tuy rất thảm hại nhưng cũng sẽ không nguy hiểm. Nha đầu ngươi chỉ cần phụ trách tìm một chỗ ở giúp ta là được"

"Khiết Nhi đã rõ"

Đêm hôm đó, khi mặt trời đã khuất dạng, mặt trăng nhô lên cao, Bạch Khiết liền từ trong cơ thể Lý Thuần Quân nhảy ra ngoài. Tuy là ngoại hình của nàng vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng ít ra thì nàng trông đã bớt u oán hơn lúc trước.

"Thúc thúc, tay chân của ngươi đều đã thối rữa hết rồi, giờ lại còn phơi nhiễm âm khí của Khiết Nhi nên có thể sẽ rất đau, mong thúc hãy cố gắng chịu đựng"

Bạch Khiết nói rồi huơ tay một cái, nhẹ nhàng đem cơ thể Lý Thuần Quân nhấc bổng lên trời.

"Cẩn thận, đừng để tu sĩ xung quanh phát hiện" Lý Thuần Quân nhắc nhở.

"Thúc yên tâm, tu sĩ chưa ngưng tụ ra thần thức thì đừng mong cảm nhận được sự tồn tại của Khiết Nhi" Bạch Khiết rất tự tin hồi đáp.

Nghe nàng khẳng định như vậy, Lý Thuần Quân liền đã yên tâm, không nhắc nhở gì thêm nữa.

Hắn không biết tình trạng này sẽ duy trì trong bao lâu, nhưng có thể nói về sau hắn liền là một phế nhân rồi, tất cả chỉ có thể dựa dẫm vào Bạch Khiết... Ài, việc này thật là mất mặt.

"Thúc thúc, ngươi giống cha của ta vậy, vậy nên ngươi cũng đừng lo nghĩ tới cảm nhận của ta, chuyện lần này cơ bản không khác gì con gái chăm bệnh cho cha ruột đâu" Bạch Khiết cười hì hì nói tiếp: "Khiết Nhi vẫn luôn muốn được cùng người nhà lênh đênh trên một con thuyền, hay là thúc tranh thủ giúp Khiết Nhi hoàn thành ước mơ nhỏ này đi?"

"Được, tùy ý ngươi" Lý Thuần Quân sảng khoái trả lời.

Nghe có vẻ thú vị, có thể thử.

...

...

Một thời gian sau.

Nơi đây chính là Thanh Giang Thành, một toà thủy thành với đường giao thông chính là những con sông dài mênh mang sóng nước. Vì hệ thống giao thông đặc sắc, hàng hoá khó bắt gặp ở những nơi khác, lại thêm phong cảnh vừa đẹp vừa độc lạ đã khiến cho nơi này trở nên vô cùng thu hút, nghiễm nhiên trở thành một trong những toà thành phồn vinh nhất của cả nhân tộc.

Trước phiên chợ cá nhộn nhịp ồn ào, từ đâu có một bóng thuyền cô đơn chậm rãi đi tới. Người lái chèo chính là một nam tử trung niên trông rất tuấn tú, chỉ đáng tiếc ở chỗ là hắn bị mù, phải đeo băng vải che mắt, việc này làm cho vô số cô nương ở đây cảm thấy tiếc nuối.

"Lý đại thúc ngươi vẫn tới nhỉ? Nếu mắt đã không nhìn rõ thì tại sao ngươi không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đi chịu cực khổ như vậy?" Một dân phụ thấy vậy liền không khỏi thở dài, có chút thương xót mà nhìn người ngư dân trung niên kia.

"Ta chỉ có đúng một đứa con gái là người thân, chẳng lẽ ta phải để nó nuôi ta ư?" Trung nhiên nam nhân cười khan: "Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, đây là toàn bộ của ngày hôm nay"

Nhận lấy toàn bộ số cá tươi từ chỗ đối phương, người dân phụ kia ngạc nhiên một chút rồi nói: "Bị mù nhưng có thể đi được đúng đường không nói, ngươi vậy mà còn đánh được nhiều cá như thế này... Thật để cho người ta phải thán phục"

Trung niên nam nhân cười ha ha.

"Đây là tiền cọc trước, sau khi bán xong sẽ trả đủ toàn bộ cho ngươi"

"Được, tạ ơn"

Nói xong, nam nhân liền lẳng lặng chèo thuyền rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn in trong mắt vô số người ở đây.

"Đã gà trống nuôi con mà lại còn bị khiếm thị nữa... Ài, đáng buồn đáng than!" Một người vừa thở dài vừa than khẽ.

"Nếu không phải do thúc ấy hơi lớn tuổi mà nói, ta có khi đã theo đuổi hắn rồi cũng nên" Một cô dân nữ cười nói: "Nhưng đáng tiếc là người ta đã có gia đình rồi, ta không tiện chen chân vào"

Mọi người: "..."

Nhan khống thật đáng sợ.

Ở ngoài khơi.

"Thúc thúc, mắt của ngươi vẫn chưa hồi phục sao? Đã lâu như vậy rồi mà..." Bạch Khiết có chút lo lắng hỏi.

"Đành chịu thôi, dù sao thì thứ này chính là điểm mấu chốt của thuế biến, có chậm hơn một chút cũng có thể hiểu" Lý Thuần Quân trầm tư một chút rồi nói: "Ta là đang suy nghĩ tối nay ăn gì đây... Nha đầu, ngươi muốn ăn gì?"

"Thúc chớ đùa, Khiết Nhi không ăn được"

"Ha ha"

Rạt~ rạt~

Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì bọt sóng đột nhiên gợn lên, kèm theo tiếng nước chảy nghe rất kì lạ. Một nữ tử váy trắng từ lúc nào đã xuất hiện, mang theo một ánh nhìn ôn nhu mà nhìn về phía con thuyền của Lý Thuần Quân, kèm theo một nụ cười cũng rất dễ nhìn.

Cảm nhận được khí tức của nàng, Lý Thuần Quân cũng quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến trở nên mất tự nhiên: "Ngạch, là Mộ Khuynh Tiên"

"Là đại tẩu?" Bạch Khiết sáng hết cả mắt mà nhìn Mộ Khuynh Tiên: "Oa~ Thúc thúc, thì ra vợ của ngươi xinh đẹp như vậy nha!"

"Nha đầu này rất hiểu chuyện" Mộ Khuynh Tiên gật đầu hài lòng, sau đó lại có chút buồn cười nhìn Lý Thuần Quân: "Trông ngươi có vẻ như rất không cao hứng khi gặp lại ta nhỉ? Lại nói, mới không lâu trước còn khoẻ mạnh đùng đùng, sao bây giờ lại bị mù rồi?"

"Ta đang lột xác, đừng có thắc mắc nhiều" Lý Thuần Quân do dự một chút rồi nói: "Về chuyện lần đó... Thật xin lỗi"

"Ta cũng có lỗi, chúng ta coi như xí xoá" Mộ Khuynh Tiên khoát tay, rất soái khí cho qua.

Nói thì nói vậy, nhưng bản thân nàng vẫn muốn chuộc lỗi. Đó mới là lí do khiến nàng hôm nay có mặt ở đây.

"Ừm, vậy chúng ta liền không còn gì để nói nữa, mời ngươi trở về"

Vừa đáp trả, Lý Thuần Quân cũng vừa làm thủ thế "mời", tỏ ý muốn Mộ Khuynh Tiên rời khỏi chỗ này.

"Ngươi là đang đuổi ta?"

"Đúng vậy"

"Lý do đâu?"

"Mỗi lần gặp ngươi đều không có chuyện gì tốt"

"Ngươi là đang thầm chửi ta sao chổi?"

"Đó là ngươi tự nói"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Lâu rồi mới gặp nhau, trong lòng Mộ Khuynh Tiên ít nhiều vẫn cảm thấy cao hứng. Thế nhưng, ngay sau khi giao lưu với Lý Thuần Quân được dăm ba câu thì bao nhiêu cao hứng trong lòng nàng liền thoáng chốc tan biến, có lẽ chỉ còn lại một thứ cảm xúc muốn lôi hắn ra đánh một trận cho hả giận.

Xem ra công phu chọc tức nàng của Lý Thuần Quân đã có tiến bộ rồi.

Thấy nụ cười của Mộ Khuynh Tiên cứng đờ, Bạch Khiết liền bắt đầu phát hoảng.

"Nha đầu, ngươi có muốn tẩu tẩu ở lại đây chiếu cố ngươi hay không?" Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu, cố ra vẻ dịu dàng hỏi.

Nhưng đáng tiếc là lửa giận đã khiến cho nụ cười của nàng thay đổi, trở nên vặn vẹo đáng sợ vô cùng.

Bạch Khiết bị hù cho suýt khóc. Cô bé không dám hé miệng trả lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu tựa như gà mổ thóc.

"Nữ quỷ cưng của ngươi đã đồng ý, thế nên ta sẽ ở lại" Mộ Khuynh Tiên nhẹ nhàng nhảy lên trên thuyền, phong thái phiêu phiêu tựa như tiên: "Ngươi không có quyền từ chối đâu, trượng phu của ta"

Lý Thuần Quân: "..."

"Ai là trượng phu của ngươi? Đừng nói đùa, trẻ con sẽ tin thật đấy"

"Đó là sự thật"

"..., Nếu như đó đúng là sự thật, ta thà tự bóp cổ chết còn hơn"

Lý Thuần Quân có hai di chứng sau khi chết một vạn lần, bao gồm: Nhanh mồm nhanh miệng và không sợ chết. Và bây giờ... Nó đã bộc phát, trực tiếp đẩy hắn đi thẳng vào con đường chết thật.

Tiếp tục bị chọc giận, Mộ Khuynh Tiên lúc này thật sự đã không nhịn nổi nữa. Nàng giơ cao nắm đấm lên, một quyền đấm Lý Thuần Quân bay thẳng ra khỏi thuyền. "Ào" một cái, hắn cũng từ từ chìm sâu xuống đáy sông.

"Chào những chú cá, về sau chúng ta liền là người một nhà"

Đây là tâm tình của Lý Thuần Quân đối với những sinh vật nhỏ dưới đáy sông, cũng là những kẻ có thể sẽ là bạn hàng xóm thân thiết với hắn trong tương lai gần.

Nhưng... Nếu như cá có thể nói, chắc chắn chúng sẽ nói như thế này:

"Mụ nội ngươi! Ai dám làm bạn với một tên đại sát tinh như ngươi! Ngươi có biết mình đã bắt bớ bao nhiêu đồng loại của chúng ta hay không? Cút!"

"Xong rồi, thúc thúc thật sự muốn chơi với cá rồi" Bạch Khiết khoé miệng co rúm, không biết nói sao cho phải.

Đại tẩu... Đúng thật là một con cọp cái. Nhưng nếu như không phải do thúc thúc cố tình chọc giận mà nói, kỳ thật đại tẩu thật sự cũng không đến nỗi tệ lắm.

Đó là những suy nghĩ non nớt của Bạch Khiết ngay lúc này.

Nàng quá ngây thơ, căn bản không hiểu lí do vì sao Lý Thuần Quân lại sống chết vẫn không muốn nhận Mộ Khuynh Tiên làm vợ.