Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 82: Tiểu Đội Vương Tinh




Tại khoản rừng bị tàn phá tơi tả sau trận chiến của tiểu đội Phong Long và bầy Thái Thản Cực Viên, cả trên mặt đất và bầu không khí đều nồng nặc một mùi tanh hôi của máu tươi vô cùng khó ngửi, lúc này đã xuất hiện vài bóng người.

Tất cả tổng cộng mười người, nhìn bộ dáng, quần áo cũng như một bao lớn đồ nghề sau lưng, chín phần mười chính là những võ giả chuyên đi săn thú giống như tiểu đội Phong Long.

Một tên võ giả trong đám có mái tóc mào gã quỳ một gối xuống đất, đưa tay vét một chút máu đưa lên mũi ngửi ngửi rồi nói

“Máu còn chưa khô, xem ra là mới diễn ra không bao lâu. Vương lão đại, có lẽ nào?”

Vương lão đại, tên thật và Vương Nguyên Bưu đồng thời cũng chính là đội trưởng của tiểu đội này. Hắn có dáng người cao ráo, năm nay dù đã hơn 30 nhưng gương mặt lại rất trẻ, mười phần khôi ngô tuấn tú, tuy nhiên trên người hắn lại không có một chút dáng vẻ của nam thanh nào, chỉ có sự trầm ổn và nhàn nhạt nguy hiểm.

Nghe tên Đầu Mào Gà nói, Vương Nguyên Bưu hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói “Rất có thể, vị trí của bảo tàng được đánh dấu rất gần đây, xem ra có người nhanh chân hơn chúng ta một bước rồi!”

Một tên võ giả khác có mái tóc dài màu xanh lam như nữ nhân gọi là Bạch Nhãn chợt nói

“Vương lão đại, ở đây có đến tận 5 cái xác Thái Thản Cực Viên và một đống xác Ngũ Giác Mộc Ngưu, nếu tất cả thật sự đều do những tên kia giết vậy thì sức mạnh của chúng chắc chắn ít nhất cũng từ cảnh giới Võ Sư sơ cấp trở lên. Với sức mạnh hiện tại của tiểu đội chúng ta, ta e rằng không phải là đối thủ của bọn chúng”

Tên Đầu Mào Gà nghe thấy thế cũng liền gật đầu “Bạch Nhãn nói đúng đấy, trong đoàn đội của chúng ta cũng chỉ có Vương lão đại là có cảnh giới Võ Sư sơ cấp thôi, nếu mà đánh nhau với một tiểu đội Võ Sư khác thì khác nào đưa dê vào miệng cọp chứ?”

Sự lo lắng của hai người Bạch Nhãn và Đầu Mào Gà không phải là không hợp lý nên Vương Nguyên Bưu cũng không ngay lập tức phản bác, hắn khoát tay bình tĩnh nói

“Từ từ đã, để tiểu Linh tra xét kỹ một hồi rồi nói tiếp”

Bạch Nhãn và Đầu Mào Gà nghe Vương Nguyên Bưu nói vậy thì liền gật đầu.

Tiểu Linh trong miệng Vương Nguyên Bưu thực ra chỉ là một tên Võ Giả sơ cấp mà thôi, nếu đúng theo lẽ thường, tiểu đội Vương Tinh của bọn hắn sẽ không bao giờ chiêu thu một tên võ giả còn non như thế cả, bởi vì có chiêu thu thì hắn cũng sẽ nhanh chóng biến thành một quả tạ mà thôi.

Bấy quá tiểu Tinh lại là trường hợp đặc biệt, mặc dù cảnh giới của hắn mới chỉ là Võ Giả sơ cấp nhưng hắn lại có một kỹ năng trinh sát vô cùng đặc biệt, có thể phát hiện ra những dấu vết cho dù là nhỏ nhất, sau đó càng cường đại hơn, hắn còn có khả năng liên kết những dấu vết nhỏ nhặt đó thành lại một mối duy nhất, biến ra một bức tranh toàn cảnh vô cùng rõ ràng.

Đợi khoảng mười phút thời gian, tiểu Linh cuối cùng cũng đã kiểm tra hết một lược chiến trường, chạy lại chỗ Vương Nguyên Bân mà báo cáo

“Vương lão đại, theo như ta điều ra qua, tiểu đội từng chiến đấu ở nơi đây là khoản 5 người, bao gồm 4 võ giả cận chiến và một cung thủ. Lại theo những vết thương để lại trên người đám quái thú thì trong năm người này, có một tên là Võ Sư sơ cấp, một tên gần đến Võ Sư, một tên Võ Giả cao cấp, một tên Võ Giả trung cấp, còn lại tên cung thủ kia thì rất khó để nhận ra cấp bậc”

Đầu Mào Gà vừa nghe tiểu Linh báo cáo liền giật mình ngạc nhiên “Thế quái nào, ngươi có nhầm không thế tiểu Tinh? Cái tiểu đội năm người này làm thế éo mà có thể giết hết một bầy năm con Thái Thản Cực Viên cùng với cả trăm con Ngũ Giác Mộc Ngưu chứ?”

Vương Nguyên Bân hơi trầm ngâm một chút, sau đó vuốt cằm nói “Cái này cũng không phải là không có khả năng, nếu bọn chúng bằng một cách nào đó, lùa nguyên cả một đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu không lồ lao thẳng vào bầy Thái Thản Cực Viên thì sao? Nếu là chúng ta mà làm như vậy, ta có thể nắm chắc được 6 phần thành công”

Đầu Mào Gà và Bạch Nhãn cảm thấy có lý liền thay nhau gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Nhãn có chút vội vàng nói ra “Nếu đã thế thì còn đợi gì nữa, chúng ta mau đuổi theo thôi, năm tên kia giờ này chắc đã vào bảo tàng rồi”

“Không vội, bảo tàng vẫn nằm đó, không có mọc chân bỏ chạy khỏi chúng ta được. Huống chi, thám thính bảo tảng không bao giờ là việc đơn giản, cứ để bọn chúng tiếp tục làm đá dò đường, còn chúng ta, cứ từ từ đi theo phía sau là được” Vương Nguyên Bân tươi cười nói, giọng điệu vừa âm u lại vừa lạnh lùng, tựa như tất cả mọi thứ đuề đã được hắn nắm vững trong lòng bàn tay

“Hay, bọ ngựa bắt ve không ngờ lại có chim sẻ núp sau, quả thạt là cao kiến!” Đầu Mào Bà, Bạch Nhãn cùng tiểu Linh nhất thời nhìn Vương Nguyên Bưu với ánh mắt sùng bái.

- ------------------

Trờ lại bên trong đường hầm dẫn vào di tích, tiểu đội Phong Long lấy Cẩm Tú dẫn đầu sau khi né tránh thành công cái bẫy đầu tiên liền tiếp tục tiến lên phía trước, mỗi bước đi dù là nhất chân lên hay hạ chân xuống đều vô cùng chậm rãi và cẩn thận.

Lại đi được chín mười mét nữa, Cẩm Tú đột ngột ra hiệu dừng lại. Trong ánh mắt căng thẳng của bốn người còn lại, Cẩm Tú rút một mũi tên từ bao đựng tên sau lưng ra, khẽ lắp lên cung rồi kéo dây.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, tiếng kéo dây cung trong không gian hôm ám cùng tĩnh mịch không khác nào từng tiếng trống, đánh mạnh vào tim mỗi người. Chơi đùa phá bẩy kiểu này thật đúng là không khác gì tra tấn thần kinh đi.

Tên vừa kéo lên, Cẩm Tú không giữ lại lâu liền buông tay.

Vút, mũi tên xé không bay ra, không sai một ly, trúng ngay chóc vào một phiến đá hình vuông không xa. Ngay tức khắc, phiến đá hình vuông dưới tác dụng đến từ lực đạo của mũi tên liền lún xuống một khoản 10 cm so với mặt đất, tựa như phía dưới phiến đá đó là một khoản trống đã có sẵn từ trước và vẫn luôn chờ được lấp đầy.