Tiếng quát vừa dứt, La Quốc Hùng cùng Triệu Dũng liền từ trên cây cao phóng xuống, một nhanh một chậm tấn công con Thái Thản Cực Viên đực.
Bời vì tốc độ nhanh nhất, Triệu Dũng là người xuống trước, hai thanh loan đao trên tay lóe lên ánh sáng màu bạc, hắn tựa như một vần trăng khuyết xẹt qua không trung, chém mạnh vào cơ thể đồ xộ của Thái Thản Cực Viên, xé mở ra hai vết thương phun máu ào ạt trên lưng nó.
La Quôc Hùng đến sau, đại chiến đao vung lên quá đầu, đấu khí hỏa hệ trong cơ thể ngùn ngụt bốc lên, tất cả đều quán chú vào chiến đao, từ trên cao chém xuống môt nhát liệt hỏa đao pháp cực mạnh.
Hỏa đao xé không chém ra, thiêu đốt không khí vang lên hàng loạt tiếng nổ ì ùng như dầu sôi, không sai một li bổ thẳng vào đầu con Thái Thản Cực Viên. Đùng một tiếng, hỏa vân tung bay ngợp trời, kèm theo đó là tiếng hét thảm đau đớn của Thái Thản Cực Viên. Một mắt của nó đã bị một đao này phá hủy.
Vô cùng đau đớn, vô cùng phẩn nộ, Thái Thản Cực Viên điên cuồng vùng vẫy hai nắm đấm khổng lồ, không phân địch ta mà oanh kích khắp bốn phương tám hướng, đánh chết vô số Ngũ Giác Mộc Ngưu xung quanh nó.
La Quốc Hùng một chiêu thành công nhưng tuyệt nhiên không dám ở lại, lập tức tung người dẫm đạp trên vô số Ngũ Giác Mộc Ngưu dưới chân lui về phía sau, kéo dãn khoản cách với Thái Thản Cực Viên, đồng thời tránh khỏi tầm đánh của hai cự quyền khổng lồ.
Nhìn thấy La Quốc Hùng đang định bỏ chạy, Thái Thản Cực Viên liền giận dữ tung ra hàng loạt nắm đấm, đánh chết cả đống Ngũ Giác Mộc Ngưu, phá mở ra một con đường truy kích theo La Quốc Hùng, tên nhân loại ghê tởm vừa hủy đi con mắt của nó.
Thế nhưng Thái Thản Cực Viên hình như đã quên mất một việc, nhân loại tấn công nó đâu phải chỉ có một người. Ngay khi Thái Thản Cực Viên quay lưng truy đuổi theo La Quốc Hùng thì một vệt sáng bạc đã xuất hiện sau lưng nó, Triệu Dũng hai tay hai đao, không tiếc đấu khí sử dụng võ kỹ mạnh nhất của mình Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao, chém liên tiếp mười tám đao không đứt đoạn thẳng lên hai vết thương đẫm máu trên lưng Thái Thản Cực Viên mà hắn đã tạo ra trước đó.
Đao ảnh hạ xuống, máu huyết liền tung bay, tấm lưng khổng lồ của Thái Thản Cực Viên chỉ trong nháy mắt đã bị chém đến máu thịt mơ hồ, nhìn vào vô cùng ghê rợn.
Lại đau đớn gầm thét một tiếng, con Thái Thản Cực Viên đực lập tức buông tha cho La Quốc Hùng, cánh tay to lớn như cột nhà quật mạnh ra sau lưng, đánh tới Triệu Dũng. Nhưng một lần nữa đáng tiếc cho nó, bởi vì đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu điên cuồng vây hãm làm cho tốc độ của nó không tài nào phát huy, để cho Triệu Dũng dẽ dàng tẩu thoát.
Có điều Triệu Dũng không như lần trước, chạy một cái là mất dạng, lần này hắn chỉ chạy ra xa ngoài 10 m rồi dừng lại ở đó làm ra hành động khiêu khích Thái Thản Cực Viên.
Bị nhân loại nhỏ bé mà nó không để vào mắt khiêu khích, Thái Thản Cực Viên dĩ nhiên là vô cùng tức giận, gầm thét đánh bay vô số Ngũ Giác Mộc Ngưu mà nhào đến Triệu Dũng.
Thế nhưng lại một lần nữa, con ma thú to lớn vừa mới quay lưng, La Quốc Hùng đã vung hỏa đao chém đến, đánh cho một mảnh máu thịt bầy nhầy sau lưng nó bốc lên mùi thơm khét lẹt.
Cứ thế, La Quốc Hùng và Triệu Dũng hai mặt giáp công, thay phiên nhau ra tay khiến cho con Thái Thản Cực Viên đực không các nào chống đỡ, bộ dáng vô cùng chật vật.
Cũng trong lúc đó, cách nơi này không xa, Đăng Dương cùng Trọng Tuấn cũng đã chạm tráng với bốn con Thái Thản Cực Viên cái còn lại
Tuy rằng không thể cường đại như Thái Thản Cực Viên đực nhưng bốn con Thái Thản Cực Viên cái này cũng là quái thú cấp 3 vô cùng mạnh mẽ. Cho dù có là Võ Giả trung cấp như Trọng Tuấn một khi đối đầu với bọn chúng thì còn phải khó khăn đối chiến chứ đừng nói chi đến thể loại Võ Giả sơ cấp như Đăng Dương.
Thế nhưng điều đó chỉ đúng nếu như Đăng Dương chỉ là một Võ Giả sơ cấp bình thường, tu luyện theo đúng hệ thống cấp bậc ở thế giới này.
Đăng Dương nào đâu phải Võ Giả sơ cấp bình thường, lại càng không đi theo hệ thống tu luyện bình thường, hắn tu luyện chính là trường kỳ săn giết kẻ địch, cướp lấy vô số điểm sinh mạng để mà thăng cấp.
Bời vậy, khi đối mặt với ba con quái thú bậc 3 - Thái Thản Cực Viên, kinh sợ cùng lo lắng đương nhiên là có tồn tại trong suy nghĩ của Đăng Dương, bất quá bấy nhiêu thôi còn không đủ để che đi điều quan trọng nhất, đây, trận chiến này chính là một cơ hội vô cùng hiếm có để hắn khiêu chiến vượt cấp, chiếm lấy cực nhiều điểm sinh mạng cũng như điểm tích lũy.
Trong mắt hắn lúc này, bốn con Thái Thản Cực Viên cái đều không khác gì bốn núi vàng lấp lánh kim quang.
Không cần tiết kiệm đấu khí, càng không cần ẩn giấu thực lực, Đăng Dương vác Bạch Tuyết Kiếm trên vai, hai chân đạp trên lưng vô số Ngũ Giác Mộc Ngưu mà lao lên. Trong cơ thể, Lôi Đạo Công ầm ầm vận chuyển, lôi hệ đấu khí bạo nổ ngợp trời, điên cuồng tràng vào trong lưỡi kiếm to bản, hắn bổ ra một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích thẳng vào con Thái Thản Cực Viên cái gần nhất.
Ầm một tiếng sấm động trời nam.
Hứng chịu uy lực to lớn không khác gì thiên lôi gián trần, con Thái Thản Cực Viên cái liền hét thảm đau đớn mà bật ngửa ra sau, ngã ầm xuống đất, phần ngực lập lòe từng tia lôi điện dập dờn, bể nát cùng cháy khét một mảng lớn, chính xác là một vết thương không nhẹ. Nhưng với sinh mệnh lực cường đại của một con quái thú bậc 3, bấy nhiều đây còn chưa đủ để giết chết nó.
Đăng Dương tất nhiên là cũng không nghĩ rằng chỉ với một kiếm là đủ để hạ gục Thái Thản Cực Viên, có điều, một kiếm không đủ thì hai kiếm, hai kiếm không đủ thì ba kiếm, đánh đến khi nào nó chết thì thôi.
Không để cho Thái Thản Cực Viên có cơ hội đứng dậy, Đăng Dương lại một lần nữa bổ ra một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích đậm mạnh vào phần ngực cháy đen.
Ầm! Con Thái Thản Cực Viên vừa mới cục cựa ngồi dậy thì đã một lần nữa bị trọng kiếm đánh rớt xuống, vết thương ngay ngực càng thêm ghê rợn, lôi điện nóng rực hầu như thiêu đốt tất cả da thịt, ăn mòn vào xương cốt con quái thú, thâm chí hơn hai phần ba xương sườn của nó cũng đã bị Đăng Dương đập nát.
Uy lực của Nhân giai trung cấp võ kỹ đúng là không thể xem thường.