Rời khỏi Võ Thần Điện, Đăng Dương theo dòng người tấm nập di chuyển trên đường, vừa đi hắn vừa ngẫm nghĩ điều gì đó, chốc chốc thì nghiến răng nghiên lợi, khi thì lại nở nụ cười rợn người, trông vô cùng đáng sợ.
Đi được một lúc, Đăng Dương liền ghé vào một nhà hàng có chút bề thế bên đường, gọi ra một bàn thức ăn và một chai rượu trắng.
Đăng Dương lấy ra hai cái ly nhỏ, rót rượu đầy cả hai ly, sau đó hắn lấy một ly đổ dài trên mặt đất, hơi tươi cười nói
“ Ông, vậy là con đã chính thức trở thành một võ giả đúng nghĩa rồi, ông có vui không?”
Dứt lời, Đăng Dương một hơi hốc hết ly rượu của mình. Cảm nhận dòng nước vừa nóng rát nhưng cũng vừa lạnh lẽo chảy dọc cuống họng, hắn ‘khà’ một tiếng sảng khoái rồi nói tiếp
“ Ông, ông không cần đợi lâu nữa đâu, mối thù của ông con cũng sắp báo được rồi, ông hãy chuẩn bị sẵn tiệc rượu để mà chào đón bọn chúng xuống dưới đi nhé, ha ha”
Trong lúc Đăng Dương đang ngồi lẫm bẩm một mình thì rầm một tiếng, một vị đại hán cao to đã vững vàng ngồi xuống cái ghế đối diện Đăng Dương. Hắn vô cùng tự nhiên rót cho bản thân một ly rượu sau đó một hơi uống cạn mới cười ha hả nói
“ Khà, rượu ngon, này huynh đệ, thấy ngươi ngồi một mình cũng cô đơn nên lão La ta bạo gan đến ngồi cùng, không ngại chứ hả?”
Đột nhiên có một đại hán đến bắt chuyện, Đăng Dương cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi hắn tươi cười khoát tay
“ Không ngại, tiểu đệ đúng là có chút cô đơn, La huynh cứ tự nhiên”
“ Ha ha, hảo sảng khoái, vậy ta đây không khách khí nữa” Đại Hán cười ha hả gắp một miếng thịt to cho vào ồm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói
“ Giới thiệu trước, ta gọi La Quốc Hùng, bạn bè thường gọi ta là Hùng ca, còn ngươi, huynh đệ tên gì?”
Thấy đại hán tính tình hào sảng, thích ăn to nói lờn nên hảo cảm trong lòng Đăng Dương thăng thêm một bậc, hắn rót cho mình rồi cho đại hán một ly rượu, cười nói
“ Tiểu đệ gọi Đăng Dương, người thân quen thường kêu A Dương, trong lúc cô đớn có huynh bầu bạn âu cũng là cái định mệnh, chúng ta cạn một ly”
“ Tốt! Đi ngoài đường thích nhất là gặp những người như A Dương ngươi, nói gì thì nói, phải cạn ly trước đã, dô!”
“ Dô!”
Hai người chạm ly uống cạn một chét xong rồi đồng thời khà một cái thật sảng khoái tâm hồn.
La Quốc Hùng thả ly rượu xuống, tiếp tục gắm một miếng thịt cho vào mồm, cười nói
“ Này A Dương huynh đệ, thanh trọng kiếm màu trắng ngươi đeo sau lưng không phải là giả đấy chứ?”
Đăng Dương cũng gắp một miếng thịt quay cho vào miệng, lắc đầu đáp
“ Không giả, thật trăm phầm trăm, nặng tổng cộng 36 kg”
Nghe vậy, ánh mắt La Quốc Hùng liền lóe sáng “ huynh đệ, ngươi là võ giả à, thật không nhận ra nha, ngươi còn trẻ như vậy đã là một võ giả rồi”
Đăng Dương đánh ánh mắt vào chuôi đao bên hồng La Quốc Hùng, bật cười “ Hùng ca chê cười, bản thân huynh cũng không phải là một võ giả sao chứ? So với huynh thì tiểu đệ đây còn kém xa lắc xa lơ”
Lần này thì đến lượt La Quốc Hùng chủ động rót rượu cho Đăng Dương, cười cười nói “ Này A Dương, ngươi đã tìm được tổ độ săn thú chưa?”
Đăng Dương không chút khách sáo cầm ly rượu lên nốc một hơi, thành thật đáp lời “ huynh nói tổ đội săn quái thù à? Không dấu gì Hung ca, tiểu đệ hôm nay mới vừa sát hạch võ giả xong, vẫn còn chưa tham gia tiểu đội nào”
Nghe vậy, ý cười trên mặt La Quốc Hùng càng đậm, hỏi gấp “ thế huynh đệ có muốn tham gia tiểu đội Phong Long của bọn ta không? Hiện tại tiểu đội đã có bốn người, nếu thêm huynh đệ ngươi nữa là năm, hoàn toàn đủ sức đi săn giết quái thú bậc 3 rồi”
Đăng Dương hơi dừng lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, vô cùng sản khoái nói “ được thôi, dù gì tiểu đệ đây cũng cần gia nhập một tiểu đội, vậy thì cầu xa không bằng tìm gần, gia nhập tiểu đội của La huynh luôn một thể cho nhanh.”
Thấy Đăng Dương đồng ý, La Quốc Đống liền vỗ đùi cười to “ tốt, quá tốt rồi, chúng ta ăn xong bàn này, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp 3 huynh đệ còn lại”
Tìm đồng đội ý à, không phải cứ mạnh là được, điều quan trọng nhất là phải hợp nhau, như thế mới chung đụng lâu dài được.
“ Tốt, lại cạn ly nữa!”
“ A Dương ngươi đúng là tuổi trẻ tài cao, anh hùng xuất thiếu niên, tửu lượng cũng kinh người như vậy!”
- ------------------
Nửa giờ sau, La Quốc Hùng cùng Đăng Dương đã có mặt tại một trà lâu 3 tầng nho nhỏ.
Trên tầng cao nhất, La Quốc Hùng lần lượt giới thiệu cho Đăng Dương ba người còn lại trong tổ đội, gồm một thanh niên đẹp trai khoản 26 tuổi, một gã cao gầy khoản 30 tuổi và cuối cùng là một vị mỹ nữ cực kỳ mị hoặc nhưng không cách nào đoán ra số tuổi.
“ Chào mọi ngươi, giới thiệu một chút, đây là thành viên mới mà ta vừa chiêu nạp được cho tiểu đội chúng ta, Võ Giả sơ cấp Đăng Dương.”
“ Nào A Dương, để ta giới thiệu một lượt cho ngươi. Tên đẹp trai này gọi là Trọng Tuấn, tên còm nhom là Triệu Dũng, còn mỹ nhân này là Cẩm Tú”
La Quốc Hùng vừa dứt lời, Đăng Dương liền chắp tay nói “ chào mọi người, lần đầu gặp mặt, tiểu đệ tên Đăng Dương, mọi người cứ gọi A Dương là được”
Nghe vậy, vị mĩ phụ duy nhất trong ba người, Cẩm Tú vũ mị cười khanh khách nói “ chào A Dương, tỷ gọi Cẩm Tú nghĩa là bảo vật quý hiếm, rất vui được gặp ngươi”
Thanh niên đẹp trai Trọng Tuấn tiếp lời “ chào ngươi Đăng Dương, ta gọi Trọng Tuấn cũng có nghĩa là trai đẹp siêu nặng, về sau hợp tác vui vẻ”
Tên còm nhom hơi đảo mắt, cố nặng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, tiếng nói âm u như ma quỷ “ ngươi khỏe, ta tên Triệu Dũng, nghĩa là siêu cấp anh hùng, cố gắng đừng để chết sớm quá nhé”
Nghe hết một lượt ba người tự giới thiệu, Đăng Dương không khỏi co giật lồng mày, cái tiểu đội võ giả này hình như hơi bị cực phẩm. Từ bé đến giờ, hắn còn chưa thấy ai tự khen chính mình mà có bộ mặt siêu cấp tự tin như vậy đâu.
Chỉ có điều không ảnh hưởng gì, Đăng Dương hắn không có để ý mấy chuyện cỏn con đó, chỉ cần mọi người hòa thuận, hợp tác vui vẻ là được rồi.
Đăng Dương cười “ vậy khi nào thì chúng ta lên đường?”