Căn phòng sa hoa ở Nội Đường Viện, Lôi Bân chưa rời đi bao lâu đã có một tên hộ vệ gấp rút chạy đến, cung kính bẩm báo với Lôi Các
“Đại trưởng lão, vị Thái tiên sinh mà ngài dặn dò ta chú ý tiếp đón đã đến rồi ạ, hiện đang ở tại Nghị Sự Đường”
Vừa nghe tên hộ vệ bẩm báo, ánh mắt mờ đục của Lôi Các lập tức lóe lên ánh sáng sắc lạnh, vội vàng đi nhanh ra khỏi phòng, đồng thời còn không quên phân phó tên hộ vệ một tiếng.
“A Cửu, ngươi xuống dặn dò phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị một bàn đại tiệc, mau lên”
- ---------------
Lôi Phủ, Nghị Sự Đường.
Lôi Nam đẩy nhanh cước bộ, vừa đẩy cửa bước vào thì liền trông thấy, ở bên trong đã có một trung niên nam tử trên dưới 30 tuổi đang chạm rãi thưởng thức tách trà nóng hổi.
Kẻ này, dáng người cao ráo, mày mỏng mắt hẹp, trên vầng trán còn ẩn ẩn có một đường nét màu đỏ tươi mờ nhạt, trên người không ngừng tỏa ra một loại khí chất siêu nhiên thần thánh, khiến cho người khác không khỏi cuối đầu.
Không dám chậm trễ, Lôi Nam liền tươi cười đi đến, hướng trung niên nam tử mà ôm quyền nói
“Ha ha, thất lễ, thất lễ, đã để Thái tiên sinh đợi lâu!”
Trung niên nam tử gọi là Thái tiên sinh chậm rãi đặt tách trà xuống, đôi mắt hẹp dài hơi cong một tí, khẽ phất tay nói
“Không lâu, đại trưởng lão không cần quá mức câu nệ, mời ngồi!”
Đợi cho Lôi Nam đã yên vị ngay bên cạnh, trung niên nam tử mới vuốt nhẹ tách trà trên tay, chậm rãi nói
“Không biết vật mà đại trưởng lão đã để cập với ta tại trà lâu hôm trước, hiện tại có trên người ngài hay không?”
“Đương nhiên!” Lôi Nam khẽ gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt để lên mặt bàn, cười cười nói “Việc đã từng hứa với Thái tiên sinh, lão phu làm sao có thể quên được!”
Nhìn đến quả cầu thủy tinh trên bàn, ánh mắt trung niên nam tử không giấu được vẻ kích động, ngay lập tức liền chộp lấy quả cầu thủy tinh đưa lên tầm mắt, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.
Chốc lát lại từ đường nét màu đỏ trên trán của hắn, một tia sáng trắng đục lại bắn ra, rơi vào trên quả cầu thủy tinh, nhất thời gây lên một trận dao động hồn lực nho nhỏ trên bề mặt trơn bóng của quả cầu.
Mà trong khi trung niên nam tử cẩn thận kiểm tra quả cầu thủy tinh, Lôi Nam ở bên cạnh cũng là nắm chặt bàn tay, tâm trạng phi thường hồi hộp cùng chờ mong
Một lát sau, trung niên nam tử cuối cùng cũng có chút vấn vươn mà rời mắt khỏi quả cầu thủy tinh, vẻ mặt không giấu được sự kích động, nghiêm nghị nhìn thẳng Lôi Nam, nói
“Ha ha, không sai, đúng thật là một kiện Bảo Khí. Đại trưởng lão, chuyện ta đã hứa với ông, ta chắc chắn sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất, ông cứ yên tâm mà chờ đợi tin vui của ta đi”
Vừa nghe trung niên nam tử nói vậy, cả người Lôi Nam thoáng run rẫy một chút, nét mặt già nua hiện đầy ý cười nồng đậm, vội vàng đứng lên, ôm quyền nói
“Vậy thì lão phu xin đa tạ Thái tiên sinh trước, đại ân đại đức này của ngài, toàn thể trên dưới Lôi gia chắc chắn sẽ luôn luôn khắc nghi trong lòng, không dám lãng quên!”
Nhìn bộ dạng cung kính của Lôi Nam, ánh mắt trung niên nam tử không khỏi đắc ý mà lóe lên ánh sáng cao ngạo, thế nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng thanh cao, phất tay nói
“Không cần khắc ghi ta trong lòng, Thái Chử ta cũng chỉ là nhận tiền của người, giúp người tiêu tai mà thôi. Lại nói, truy sát bọn ma đầu giết người không ghê tay kia, trừ hại cho dân cũng là bổn phận của một tên Hồn Sư như ta, là việc nên làm mà thôi!”
Lôi Nam cáo già một đời, làm sao lại không biết lời nào của trung niên nam tử là thật, lời nào là giả. Tên Thái Chử này giúp đỡ Lôi gia bọn hắn truy bắt hai tên yêu nghiệt kia cũng chỉ là vì viên Hồn Châu này mà thôi, làm gì có chuyện một kẻ như hắn lại ôm tâm tư trừ hại cho dân?
Bất quá, biết thì biết, hiện nay Lôi gia chính là đang cầu người ta, Lôi Nam hắn có điên mới đem cái xé cái mặt nạ đạo mạo của Thái Chử, ngược lại, hắn còn dựa gió thổi lửa, tân bốc Thái Chử lên đến tận trời
“Thái tiên sinh không cần khiêm tốn mà tự hạ thấp mình. Được một vị Hồn Sư cường đại như ngài bảo vệ, đó chính là vinh hạnh của tất cả người dân ở trấn Lạc Ngôn nói chung và Lôi gia chúng ta nói riêng”
Hơi dừng lại một chút, thoáng nhìn qua nét mặt đã có phần lâng lâng của trung niên nam tử, Lôi Nam cẩn thận nói tiếp
“Thái tiên sinh này, mặc dù biết thủ đoạn của ngài là thông thiên triệt địa nhưng mạn phép cho lão phu ngu đần hỏi một chút. Hai cái ấn ký linh hồn mà cố gia chủ Lôi gia chúng ta đánh ra, cũng đã bị hai tên ma đầu kia tìm cách xóa sổ rồi, không biết Thái tiên sinh định dùng phương thức gì để truy đuổi bọn chúng?”
“Đám người Lôi gia các ngươi đúng là người ngoại đạo nên không biết” Thái Chử đem viên Hồn Châu đưa lên trước mặt Lôi Nam, thâm sâu cười nói “Muốn phát huy toàn bộ sức mạnh cũng như công năng của một kiện Bảo Khí, bắt buột phải là Hồn Sư mới được!”
“Lôi Các, tộc trưởng xấu số của các ngươi, mặc dù thông minh hơn người nhưng dù gì cũng chỉ là một tên võ giả với linh hồn lực vô cùng yếu ớt, làm sao có thể phát huy được toàn bộ khả năng mạnh mẽ của Viên Hồn châu này, nếu không, linh hồn ấn ký được hạ xuống bởi Hồn Châu làm sao có thể dễ dàng bị xóa bỏ như vậy được chứ!”
Nói rồi, Thái Chử khẽ hớp một ngụm trà nhỏ, cười lạnh không thôi
“Bất quá, hai tên ma đầu kia cũng chỉ là bọn tôm tép bình thường, cho dù có xóa bỏ được linh hồn ấn ký thì cũng không cách nào tẩy sạch toàn bộ. Chỉ cần ta sử dụng một chút thủ đoạn độc môn, việc từ một chút vết tích còn sót lại đó để truy ra vị trí của hai tên ma đầu kia cũng không phải là chuyện gì khó khăn”
“Vậy cho nên, đại trưởng lão không cần nghi ngờ, hai tên ma đầu kia, chắc chắn là chết chắc rồi”
Nghe Thái Chử giải thích một lượt, chút ít nghi kỵ còn sót lại trong lòng Lôi Nam cũng trong chớp mắt liền xóa sạch, không khỏi thống khoái cười lớn trong lòng
Lôi Nam vui vẻ mỉm cười nói
“Vậy mới nói, kiện Bảo Khí này được đến tay ngài cũng chính là thần binh xứng anh hùng, không phải sao?”
Thái Chử nghe vậy, cũng liền không nhịn được mà bật cười ha hả
“Đại trưởng lão đúng là văn từ hoa mỹ, bất quá ta lại thích! Ha ha, thần binh xứng anh hùng, dùng trên người ta, tính ra cũng không sai đi!”
- ----------------
Trở lại sơn cốc.
Ánh mắt Diệp Khắc Linh lạnh nhạt nhìn bầu trời nữa ngày, bất giác đột nhiên khôi phục sự linh động. Dưới chân nàng, Hắc Ngục Xà đang lười biến nằm phơi nắng cũng cực nhanh ngóc đầu lên.
Tất cả là bởi vì, cánh cửa luôn đóng chặt của căn nhà tranh, sau hơn nửa tiếng im ắng cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, mà Đăng Dương quần áo chỉnh tề chính là đang từ bên trong cất bước đi ra, sắc mặt vẫn một mảnh bình tỉnh tự nhiên như thường ngày, có điều khí chất đã có một sự biến đổi vô cùng lớn, tựa như chỉ trong chớp mắt đã trưởng thành lên không ít.
Diệp Khắc Linh quét mắt đánh giá trên dưới Đăng Dương một lượt, môi đào khẽ mở, cười nói “Thành công?”
“May mắn không làm nhục mệnh! Tình trạng Liên Hoa lúc này đã ổn định, khí huyết lưu thông xuyên suốt toàn thân, hẳn là không còn vấn đề gì đáng ngại nữa” Đăng Dương khẽ vuốt mũi, gật đầu đáp
“Chỉ là, sự việc tiếp theo đây mới thật sự là đau đầu a! Không biết nàng ta có vác dao đòi giết ta không đây?”
Trông bộ dáng khổ não của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh mím môi cười khẽ “Cái này còn phải xem ý trời. Ngươi trước hết là đi tẩy rửa hương vị ân ái trên người đi, Liên Hoa cứ để đó ta lo cho”
“Vậy thì trăm sự nhờ nàng đó!” Đăng Dương chân thành nói, sau đó cũng không chần chừ nữa mà nhanh chân đi đến dòng suối thanh mát không xa, cẩn thận vệ sinh thân thể một lượt, đem những thứ ô uế còn sót lại kia, toàn bộ trúc bỏ sạch sẽ.
Hắn đây cũng không phải là muốn xóa bỏ tất cả bằng chứng của một trận ân ái vừa qua, chỉ là để lát nữa Phạm Liên Hoa tỉnh dậy, sẽ không vì hương vị của nàng còn vươn trên người hắn mà bạo nổ.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, mặc dù giúp đỡ Phạm Liên Hoa bài trừ Xuân Độc là một hành vi có ‘độ khó’ cực cao và cực kỳ ‘nguy hại đến tính mạng’, tuy nhiên Đăng Dương cũng đã nhận được lợi ích không nhỏ trong đó.
Đừng hiểu nhầm, lợi ích nói ở đây cũng không phải là cái cảm giác ‘lên đỉnh’ kia đâu mà là ám chỉ đến chỉ số Sát Lục.
Qua một trận mây mưa tiêu hồn, chỉ số Sát Lục của Đăng Dương liền giảm xuống một mảng lớn, từ 67 điểm đã đứt phanh rơi thẳng một mạch chỉ còn vẻn vẹn 8 điểm, qua đó, trực tiếp giải phóng hắn khỏi nguy cơ bị sát khí xâm chiếm tâm trí bất kỳ lúc nào, xóa bỏ hoàn toàn một ám họa cực lớn.
Tẩy rửa xong, lại khoát lên mình một bộ quần áo mới tinh, Đăng Dương không khỏi cười khổ lẫm nhẩm
“Nguy cơ về sát khí đã không còn, thế nhưng cơn tức giận kinh thiên của Phạm Liên Hoa là không thể nào né thoát được, tốt nhất vẫn là nên nghĩ ra cách nào đó để xoa diệu nàng! Dù sao, tính đi tính lại thì trong chuyện này, nàng vẫn là người chịu thiệt thòi rất lớn. Lần đầu tiên của một người con gái cũng không phải chuyện đùa!”
Tựa như cảm nhận được sự tâm trạng khó xử của Đăng Dương, tên phụ tá đắc lực AI bất ngờ làm quân sư quạt mo mà lên tiếng
< < Chủ nhân cũng không cần quá mức sầu lo. Không phải Liên Hoa thích nhất là luyện dược thuật sao? Không bằng, ngài đem hai cuốn kinh thư về luyện dược còn lại là Vạn Thảo Lục và Thập Nhị Huyệt Chính Kinh tặng cho nàng, coi như là quà bù đắp > >
< < Nói không chừng, nàng không chỉ không giận dỗi ngài mà còn quay ra đa tạ ngài nữa ấy chứ? > >
Nghe AI bày cách, Đăng Dương liền ngạc nhiên, sau đó lập tức có chút thả lỏng mà vui mừng cười nói
“Cảm ơn thì đừng có mơ, có điều, khả năng nàng tha thứ cho ta là rất lớn. Nếu đem cả hai đặt lên bàn cân mà nói, ta nghĩ trong lòng nàng, hai cuốn cổ thư này so với bản thân ta còn nặng hơn gấp vạn lần!”
“Ha ha, ý kiến không tồi đấy AI, cảm ơn ngươi!”
< < Chủ nhân quá lời, hổ trợ ngài chính là nghĩa vụ của ta > >
Như thế, tìm ra được cộng cỏ cứu mạng, Đăng Dương chính là không dám chậm trễ, lật tung cả cửa hàng hệ thống mới miễn cưỡng tìm được một cái hộp giấy tương đối đẹp rồi đem hai cuốn cổ thư cẩn thận cất vào bên trong, hình dáng có chút giống với một món quà sinh nhật.
Chuẩn bị xong tất cả, Đăng Dương lại tranh thủ thời gian còn lại, chuẩn bị cả một bàn đầy ắp thịt xiên nướng, tâm tình có chút hồi hộp cùng lo lắng mà chờ đợi Phạm Liên Hoa tỉnh dậy.
Khi mà Phạm Liên Hoa một lần nữa tỉnh dậy, đó đã là ban đêm.
Cánh cửa đơn sơ của căn nhà tranh kẽo kẹt mở ra, Phạm Liên Hoa đã được Diệp Khắc Linh tỉ mỉ tẩy rửa một lượt, sau đó lại thay vào một thân bạch y tinh khiết, khí chất siêu phầm thoát tục tựa như tiên nữ giáng trần mà nhẹ nhàn bước ra ngoài.
Phạm Liên Hoa lúc này, trên má vẫn còn vươn một chút hồng thuận ý vị, dưới ánh trăng trắng bạc diệu nhẹ, hương vị thành thục từ cơ thể nàng như tỏa sáng trong không gian, nhất thời khiến cho Đăng Dương không thể nào rút ra ánh mắt.
Trong lúc Đăng Dương còn đang mê li, bổng một tiếng hò reo vui mừng liền đánh thức hắn
“Quao, cả một bàn thịt xiên nướng luôn! Tên nhà quê, tất cả là do ngươi làm à? Có phải muốn cầu bổn tiểu thư luyện giúp cho ngươi một viên Trùng Hồn Đan giống như Linh tỷ đúng không?” Phạm Liên Hoa có chút trọn lớn hai mắt nhìn một bàn đầy ắp thịt nướng thơm lừng, hưng phấn cười nói
Tiếng cười manh lảnh vừa ra, khí chất thành thục trên người Phạm Liên Hoa, toàn bộ liền tan biến theo mây khói, thay vào đó chính là bộ dạng tinh nghịch thường ngày.
Mà ở đối diện, Đăng Dương cẩn thận giấu sau lưng hộp quà đã chuẩn bị từ trước mà một mặt mộng bức.
Đây…?
Chuyện này…?
Nàng…?
Rốt cuộc là như thế nào a? Tại sao lại không đúng kịch bản một chút nào vậy?