Sáng hôm sau, trong một hang động tự nhiên gần một dòng suối nhỏ, Đăng Dương sửa soạn đồ đạt một chút, cất bông băng thuốc đỏ vào túi đồ hệ thông, đeo thanh thiết kiếm lên vai, tay cầm một tấm thuẩn bài đơn giản làm tử gỗ cây bước ra khỏi hang động.
Hang động này là vào tối đêm qua Đăng Dương đi đến suối uống nước mà vô tình tìm được cho nên sử dụng nó làm nơi hạ trại luôn.
“ Tiếp tục công việc thôi!”
Trời khỏi hang động, Đăng Dương dọc theo con suối đi đến một bãi cỏ rộng mười mấy mét nằm giữa rừng. Hắn lấy từ túi đồ hệ thống ra một miếng thịt đỏ tươi đã chuẩn bị từ trước móc vào một sợi dây thừng rồi đem treo trên một cành cây, sao cho miếng thịt cách mặt đất hơn 2 m. Sau đó hắn liền lấy lá bạc hà chà lên khắp người nhằm giấu đi mùi vị cơ thể rồi núp vào một lùm cây rậm rạp gần đó, bắt đầu chờ đợi con mồi xuất hiện.
Sau một ngày điên cuồng chém giết, bản thân Đăng Dương cũng đã học hỏi được nhiều thứ. Điều hắn học được thứ nhất chính là không được chiến đấu lâu dài với dã thú có tốc độ cao hơn mình, tốt nhất là giải quyết càng nhanh càng tốt. Thứ hai là không đựa đưa cơ thể ra trước lợi trảo của dã thú, bởi vậy hắn đã chế tạo ra một chiếc thuẩn bài thô sơ để phòng ngự.
Cuối cùng, đó chính là tiên phát chế nhân, phải ra tay trước để chiếm lấy ưu thế, chỉ cần chiêu đánh lén đầu tiên đã có thể làm con dã thú bị thương vậy thì trận chiến đấu tiếp theo sẽ đơn giản và dễ dàng hơn không ít.
Đó cũng chính là lý do Đăng Dương thiết kế cái bẫy này, chủ yếu là muốn chiêu đầu tiên đạt được hiệu quả tốt nhất. Hoặc ngon hơn nữa là một kiếm đoạt mạng thì không còn gì bằng.
Không để Đăng Dương phải chờ đợi lâu, khoản mười phút sau, đã có một con Chó Hoang mem theo mùi máu tươi tìm đến. Con chó này toàn thân màu đen và giống y hệt một con chó nhà bình thường, nếu không phải ánh mắt của nó hiện đầy dã tính thì khó có thể phân biệt được.
Nhìn thấy miếng thịt đỏ tươi treo trên cây, con Chó Hoang liền chạy nhanh đến rồi phóng người lên, hàm răng sắt nhọn dễ dàng nhoạm lấy miếng thịt.
“ Hắc hắc, cá đã cắn câu!”
Trong lúc con Chó Hoang còn đang dùng dằng người trên không trung nhằm xé nát miếng thịt, Đăng Dương liền phóng ra khỏi bụi rậm, vung thiết kiếm chém mạnh một cái vào người con Chó Hoang.
Chỉ phe ‘Phực’ rồi ‘ẳng’ một tiếng đau đớn, con Chó Hoang ngay lập tức bị chia làm hai nữa, phần thân dưới rớt bịch xuống đất còn phần thân trên vẫn dính chặt với miếng thịt tươi treo lủng lẳng trên cây. Máu tươi không ngừng từ miệng vết thương xối xả chảy xuống đất như xuối.
< < Ngài đã giết chết một con Chó Hoang, nhận được 20 điểm sinh mạng > >
Tinh!
< < Chúc mừng chủ nhân đã thăng lên cấp 1, nhận được 1 điểm thiên phú, 5 điểm tích lũy > >
“ Tốt, cuối cùng cũng lên được cấp 1, ha ha!” Nghe AI thông báo, Đăng Dương liền vui vẻ cười lớn.
Sau bao nhiêu nổ lực cố gắng từ hôm qua đến tận bây giờ, hắn cuối cùng cũng nhận được hồi báo xứng đáng. Tính đến hiện nay, Đăng Dương đã giết tổng cộng 8 con dã thú bao gồm: 2 con Linh Miêu cho 40 điểm sinh mạng, 4 con Nai Rừng cho 40 điểm sinh mạng, 1 con Lợn Lòi cho 15 điểm sinh mạng, và 1 con Chó Hoang cho 20 điểm sinh mạng, tất cả là 115 điểm sinh mạng.
Trong đó 100 điểm sinh mạng là đủ để Đăng Dương thăng cấp cho nên vẫn còn dư lại 15 điểm sinh mạng.
Cột điểm sinh mạng hiện tại đã là 15/150, nhiều hơn 50 điểm để thăng lên cấp 2 so với cấp 1
Ngoài ra lượng sinh lực của hắn sau một ngày chém giết hao hụt còn lại 3/10 và đấu khí là 2/10, sau khi thăng cấp cũng đã khôi phục trở lại, hơn nữa còn gia tăng thêm hai điểm thành 12/12
“ Thăng cấp còn có thể khôi phục sinh lực, ha ha quá ngon!” Đăng Phong mừng rơn.
Số là hắn còn luyến tiết hai bình thuốc không dám dùng, giờ thì hay rồi, vẫn có thể để dành phòng ngừa trường hợp bất trắc.
< < Chủ nhân, ngài hiện nay đã có 1 điểm thiên phú, ngài có muốn lập tức sử dụng? > >
Mờ bản thông tin nhân vật lên, sau khi đắng đo một hồi, Đăng Dương dứt khoát nói
“ Tăng vào chỉ số Tốc Độ đi!”
Người ta thương nói, ‘hiện hạ võ công, duy nhanh bất phá’, chỉ cần đủ nhành, không ai có thể làm gì được mình. Mục tiêu của Đăng Dương ngoài thăng cấp thì còn phải kiếm thêm điểm tích lũy, mà cách kiếm điểm tích lũy tốt nhất chính là khiêu chiến vượt cấp, bởi thế, chỉ số tốc độ là tối quan trọng đối với hắn.
< < Đã cộng điểm thiên phú thành công, chỉ số Tốc Độ hiện tại là 2 > >
Đăng Dương thử đánh ra vài quyền, đá ra vài cước, tốc độ thật sự là tăng lên rất nhiều, theo như hắn ước lượng sơ qua thì cũng phải gấp hai lần lúc trước.
“ Thật nhanh! Ha ha, với tốc độ như thế này, bây giờ mà mình đi chiến đấu với Linh Miêu chắc chắn sẽ không thụ thương nữa, quá đã!” Đăng Dương không kìm được mà cười lớn sung sướng.
< < Chủ nhân, bởi vì ngài đã có được những điểm tích lũy đầu tiên cho nên hiện tại, tính năng cửa hàng của hệ thống đã mở, ngài có muốn xem qua? > >
“ Được!” Nghe vậy, Đăng Dương liền gật đầu, tâm tình có đôi chút kích động.
< < Cửa hàng hệ thống mở > >
Chỉ thấy bản thông tin nhân vật ba chiều bổng nhiên thu nhỏ lại thành một biểu tượng con người nho nhỏ lơ lững trước mặt Đăng Dương, bên cạnh biểu tượng con người thì còn có thêm hai biểu tượng khác, một cái là biểu tượng cái túi, cái còn lại là biểu tượng một tòa đại lâu ba tầng.
Sau đó biểu tượng tòa đại lâu ba tầng liền phóng to lên, cuối cùng biến thành một màn hình ba chiều. Trên góc trái của màng hình là hai chữ ‘Cửa Hàng’ màu vàng kim vô cùng bắt mắt, còn chính giữa màng hình lại có hai cái nút hình vuông to bằng hai bàn tay hiện lên, phân biệt là nút màu xanh lá ghi chữ ‘Mua’ và nút màu đỏ ghi chữ ‘Bán’ cực kỳ rõ ràng.