Đăng Dương ngủ một mạch, chính là ngủ thẳng đến tờ mờ sáng hôm sau, khi mà bầu trời vẫn còn chút gì đó u ám, hắn mới bị cơn đói làm cho tỉnh dậy.
Biết là không cách nào ngủ thêm được nữa, Đăng Dương đành phải bất đắc dĩ rời giường, ra khỏi nhà tranh, hướng cái bếp gần đó mà đi đến, tìm chút gì đó để bỏ vào bụng.
May mắn cho hắn, đồ ăn hôm qua Diệp Khắc Linh cùng Phạm Liên Hoa nấu vẫn còn một chút cơm thừa canh cặn, vừa đủ để cho hắn không phải đói chết.
Tuy nhiên kinh ngạc ở một chỗ là, dù cho là cơm thừa canh cặn từ đêm hôm qua, đến bây giờ thì đã lạnh ngắt, thế nhưng Đăng Dương ăn vào vẫn là cảm thấy thơm ngon vô cùng, thậm chí có thể nói là món ăn ngon nhất mà hắn đã từng được ăn trong đời cũng không sai.
Thế là, chỉ trong chớp mắt, Đăng Dương đã bạo vũ cuồng phong mà càn quét cả cái bếp, đem tất cả những đồ ăn gì còn sót lại đều nhét hết vô bụng, ăn đến mê say.
Khoảng mười mấy phút sau, ăn uống xong xuôi, Đăng Dương cũng là rất biết điều, tự động đem nồi, nêu, xoong, chảo, chén, bát, đũa đến con suối ở gần đó mà tẩy rửa sạch sẽ một lượt rồi sắp xếp đâu vào đấy, sau đó mới trở lại căn nhà tranh của mình, an an ổn ổn mà bắt đầu tu luyện Lôi Đạo Công.
Đăng Dương tiến nhập tu luyện không bao lâu, mặt trời chính thức nhô lên sau những rặn núi, mà ở căn nhà tranh còn lại, hai tiếu nữ xinh đẹp cũng đã thức giấc.
Khi cả hai đi ra bên ngoài, lại thấy đồ ăn trong bếp đã không cánh mà bay, còn dụng cụ nhà bếp thì đều được chùi rửa tươm tất thì lập tức vô cùng ngạc nhiên.
Nhất là Phạm Liên Hoa, cô nàng ngây thơ này thậm chí còn nghĩ là có ma đói xuất hiện ăn hết đồ ăn dư thừa nữa cơ. May là Diệp Khắc Linh còn tương đối tỉnh táo, suy nghĩ lướt qua một chút thì liền biết thủ phạm là ai.
Bất quá, biết thì biết, hai người bọn họ cũng không định làm gì Đăng Dương, ngược lại còn có chút cảm kích vì hắn đã thay bọn họ rửa sạch số bát đĩa này.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, đến khoản 9h sáng, Đăng Dương từ trong tu luyện tỉnh lại, đôi mắt nhắm chặt khẽ mở bừng ra, sâu trong ánh mắt, từng tia tinh mang xanh lam không ngừng lưu chuyển, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy tiếng sấm ì ùng vang vọng.
Thở ra một hơi trọc khí có chút tanh hôi, Đăng Dương khẽ mỉm cười, thầm nói
“Không ngờ Lôi hệ đấu khí, thế nhưng còn có khả năng thúc đẩy quá trình trao đổi chất bên trong cơ thể, giúp cho quá trình khôi phục thương thế diễn ra nhanh hơn một bậc. Ha ha, cuộc sống đúng là quá mức kỳ diệu mà, nếu như mình không phải chịu thương tổn cực nặng như thế này, sợ rằng còn lâu mới khám phá ra hiệu dụng đặc biệt này của Lôi hệ đấu khí a”
Cười một chút, Đăng Dương cũng là có chút hết phép mà lắc đầu
“Chỉ là, khả năng thúc đẩy quá trình trao đổi chất cũng khiến cho tốc độ tiêu hóa thức ăn của mình cũng diễn ra cực nhanh, mà một đống đồ ăn hồi sáng mới tống vô bụng cũng theo đó mà tiêu hóa hết sạch rồi. Hiện tại cái bụng lại đói meo muốn dán vào lưng luôn!”
Nói rồi Đăng Dương hơi hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, tiếp tục cảm thán
“Bây giờ xem ra cũng chỉ mới đến giữa sáng mà thôi, còn lâu mới đến giờ ăn trưa a. Thôi, cố gắng nhịn đói một chút, uống nước cầm chừng vậy!”
Nghĩ thế, Đăng Dương liền tóm lấy bình nước gần đó, một hơi uống cạn nửa bình mới thỏa mãn dừng lại.
Trấn áp thành công cơn đói, Đăng Dương mới thoải mái hơn một chút mà trở lại giường trúc, mở ra kho đồ hệ thống.
Ngay lập tức, một màn hình không gian ba chiều trong suốt liền hiện lên trước mặt hắn, bên trong tổng cộng được chia làm 20 ô nhỏ, trong đó chỉ có hai phần ba số ô là có chứa vật phẩm.
Nhìn qua một lượt tài sản của mình, ánh mắt Đăng Dương liền dừng lại ở một cuốn trục hoàng kim vô cùng bắt mắt.
“Cuốn trục này chính là kỹ năng Giám Định Sơ Cấp mà mình nhận được cùng với Túi Lựu Đạn sau khi mở Hộp Quà Thần Bí” Đăng Dương thầm nói, sau đó tâm ý hơi động một chút, cuốn trục hoàng kim liền rời khỏi kho đồ hệ thống, xuất hiện trên tay hắn.
< < Ngài có muốn học tập kỹ năng Giám Định Sơ Cấp? > >
“Ừ” Cũng không đắng đo nhiều, Đăng Dương khẽ bật đầu.
< < Ngài đã học thành công kỹ năng Giám Định Sơ Cấp, bởi vì đây là kỹ năng đặc biệt mà không phải là võ kỹ, cho nên sẽ không có chỉ số độ thông thạo > >
Cùng với âm thanh nhắc nhở của AI vang lên, cuốn trục hoàng kim trên tay Đăng Dương liền hóa thành một tia sáng chui thẳng vào mi tâm hắn. Lập tức, trong đầu Đăng Dương liền nhiều thêm một đống tri thức xa lạ đầu nhập vào, và lần này, số tri thức khổng lồ này không chỉ làm cho hắn có chút chóng mặt mà đến cả linh hồn hắn cũng bị run rẫy.
Phải mất một lúc lâu, hơn mười mấy phút thời gian, Đăng Dương mới có thể hấp thu toàn bộ số tri thức khổng lồ mà bình tâm lại. Và nhất thời, nét mặt hắn không giấu nổi vẻ mừng như điên, bởi vì kỹ năng Giám Định Sơ Cấp này cũng là quá mức kinh khủng.
Kỹ năng này, tên như ý nghĩa, có thể Giám Định giá trị của tất cả mọi vật, từ những thứ có sự sống như con người, cây cỏ, quái thú đến các vật vô tri như binh khí, võ kỹ, công pháp, kỳ trân dị bảo, hiện tượng cũng như năng lượng tự nhiên.
Mà nhờ có kỹ năng này, Đăng Dương không cần trực tiếp quan sát người khác chiến đấu cũng có thể nhìn thấu cảnh giới võ đạo của họ, tương tự, hắn không cần có kiến thức uyên thâm cũng có thể trong một cái nhìn, biết rõ một con quái thú có cấp bậc gì.
Cùng với đó, hắn cũng có thể trực tiếp giám định các loại võ kỹ cùng công pháp bên ngoài hệ thống, sau đó tiến hành học tập chúng nó thông qua chỉ số thông thạo y như võ kỹ mua từ cửa hàng hệ thống mà không cần mất thời gian để tiến hành nghiên cứu cũng như lĩnh ngộ.
Như thế cũng có nghĩa là, chỉ cần đưa cho hắn một cuốn cổ thư về luyện dược, vậy thì không cần có trí hiểu biết thâm sâu như Phạm Côn Bằng, hắn vẫn có thể dễ dàng trở thành một gã Luyện Dược Sư đúng chuẩn, và tất nhiên cũng có thể luyện ra đan dược đàng hoàng.
Mấy yếu tố kể trên cũng chỉ là ví dụ đơn giản mà thôi, khả năng của kỹ năng này vẫn còn vô cùng rộng lớn để hắn có thể triệt để khai thác ở tất cả mọi khía cạnh, bao gồm cả nhận diện bảo vật, và cách thức sử dụng chúng.
Có được ký năng bá đạo, tất nhiên Đăng Dương liền lập tức muốn thử nghiệm nó.
Theo những tri thức vừa mới học được, Đăng Dương cùng lúc vận chuyển đấu khí từ đan điền và linh hồn lực từ đại não, hoàn quyện hai nguồn năng lượng vào nhau rồi truyền thẳng đến hai mắt.
Lập tức, trong hai con ngươi đen như hắc động của Đăng Dương, hai vòng tròn vàng kim bất ngờ xuất hiện, nằm ở giữa mống mắt và đồng tâm với đồng tử, khiến cho ánh mắt của hắn trở nên vô cùng kỳ dị, thần bí và một chút gì đó cực kỳ mê hoặc.
Kích hoạt xong kỹ năng Giám Định Sơ Cấp, Đăng Dương liền tập trung ánh mắt vào chiếc bàn gỗ không xa, và trong chớp mắt, trong đầu hắn liền hiện ra một loạt thông tin về cái bàn gỗ này
- --o-o---
Vật phẩm: Bàn gỗ
Chất liệu: Gỗ cây mít
Công dụng: Làm bàn để đồ trong sinh hoạt
Độ bền: Đơn sơ
- --o-o---
Rời ánh mắt khỏi bàn gỗ, Đăng Dương tiếp tục chuyển mục tiêu qua nhìn nóc nhà
- --o-o---
Vật phẩm: Nóc nhà
Chất liệu: Rơm khô, tre già
Công dụng: Che nắng, che mưa cho căn nhà
Độ bền: Đơn sơ
- --o-o---
Đem ánh mắt rời khỏi nóc nhà, Đăng Dương tiếp tục nhìn đến thanh trọng kiếm Hoàng Hôn đang được đặt ở góc tường
- --o-o---
Vật phẩm: Địa Nguyên Binh - Hoàng Hôn kiếm
Chất liệu: Hắc Kình Kim, Bạch Tinh Thiết
Công dụng: Vũ khí chiến đấu
Khả năng: Sỡ hữu linh binh với khả năng tụ động tích lũy đấu khí, một khi bộc phá cùng võ kỹ của chủ nhân sẽ mang đến uy lực cực mạnh
Độ bền: Gấp 50 lần thép tinh
- --o-o---
“Bá đạo thật, giám định kỹ càng đến mức độ cộng lông luôn!” Rời mắt khỏi Hoàng Hôn kiếm, Đăng Dương không nhịn được mà buông lời cảm khái.
Đúng vào lúc này, Phạm Liên Hoa bất ngờ từ ngoài cửa bước vào, trên tay còn bưng theo một chén nước màu nâu bốc khói nghi ngút, lanh lảnh nói to
“Tên nhà quê, đến giờ uống thuốc… ủa, mắt của ngươi làm sao thế, lại thêm thương tổn mới à?”
Thấy Phạm Liên Hoa bưng một chén thuốc đi vào, trong lòng Đăng Dương không khỏi có một chút ấm áp, thu lại kỹ năng Giám Định mà cười nói
“Không có, chỉ là một loại võ kỹ mà ta đang tu luyện thôi”
Nghe vậy, Phạm Liên Hoa cũng không có truy hỏi nữa mà bưng chén thuốc đến đặt trên chiếc bàn nhỏ ngay cạnh gường Đăng Dương, có chút bộ dạng không hề quan tâm, nói
“Ngươi hiện tại bị nội thương nặng cho nên khó có thể sử dụng đan dược chữa thương được, chỉ có thể uống tạm nước thuốc mà thôi. Mặc dù dùng nước thuốc sẽ tốn rất nhiều thời gian để hồi phục nhưng với tình trạng hiện giờ của ngươi, làm như vậy mới là tốt nhất.”
Đăng Dương nghe vậy thì hơi hơi mỉm cười, hắn có thể nhận ra, tuy rằng bề ngoài Phạm Liên Hoa làm bộ không quan tâm và thậm chí là ghét bỏ hắn nhưng thật ra, nàng chính là thật sự xem hắn như một ngươi bệnh đúng nghĩa mà ân cần cứu chữa, hoàn toàn không có bất cứ một chút tư tâm nào, rất thuần khiết và cũng rất trong sáng.
Đứng chờ một lúc nhưng mà Đăng Dương vẫn không chịu uống thuốc, gương mặt trứng ngỗng của Phạm Liên Hoa đã có chút nhăn nhó
“Sao còn không mau uống đi, chẳng lẽ ngươi lớn to đầu như thế rồi mà còn sợ thuốc đắng?”
“Có cần ta mớm cho không? Ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngươi đâu, uống mau lên rồi ta còn phải bắt mạch kiểm tra!”
Vừa nói, Phạm Liên Hoa vừa bưng chén thuốc lên, không biết từ đâu lại lấy ra thêm một chiếc thìa nhỏ, cẩn thận múc lên một chút nước thuốc, thổi thổi vài cái liền đưa đến trước miệng Đăng Dương.
“Nói A đi nào, uống nhanh một chút rồi ta cho ngươi một viên kẹo ngậm vào là được”
Nhìn Phạm Liên Hoa xem hắn như trẻ con mà dỗ dành, Đăng Dương thật sự là bó tay toàn tập, cô nàng này thật là…
“Để ta tự uống là được rồi!” Cười thầm một chút, Đăng Dương vội vàng vươn tay ra cần lấy chén thuốc rồi một hơi uống cạn, mùi vị tuy rằng có chút đắng nhưng cũng không đến nổi quá đắng, nhiều lắm cũng như canh khổ qua mà thôi.
Thấy Đăng Dương đã uống cạn chén thuốc, Phạm Liên Hoa mới hài lòng nhoẻn miệng cười, vươn cánh tay trắng nỏn như ngọc bắt lấy cổ tay hắn
“Tốt lắm, bây giờ thì nằm yên để ta bắt mạch”
Nàng vừa nói, Đăng Dương liền cảm thấy từ bàn tay mềm mại kia, một tia đấu khí ấm áp diệu nhẹ tiến vào cơ thể hắn, sau đó từ từ len lõi qua từng đường kinh mạch nhỏ, từng chút một kiểm tra một vòng thương thế của hắn.
Phạm Liên Hoa muốn kiểm tra, Đăng Dương tất nhiên cũng không có ý định ngăn cản, hoàn toàn buông lỏng toàn thân, mặc cho tia đấu khí của nàng muốn làm gì thì làm.
Mà trái ngược với dáng vẻ thoải mái của Đăng Dương, theo thời gian từng phút trôi qua, thần thái Phạm Liên Hoa từ bình tỉnh biến thành khó hiểu, sau đó lại từ khó hiểu chuyển sang kinh ngạc, rồi cuối cùng trở thành khiếp sợ mà mở to mắt, trân trân nhìn vào Đăng Dương.
Một bộ dạng không cách nào tin nổi mà thốt lên “Ngươi, thương thế của ngươi sao lại bớt hết cả rồi? Chiều hôm qua ta kiểm ra chính là vẫn còn rất nặng cơ mà?”
Đăng Dương tự nhiên cười đáp
“Có gì đâu, chỉ là môn công pháp mà ta tu luyện hơi đặc biệt một chút, có thể đẩy nhanh tốc độ chữa thương mà thôi. Mấy ngày trước rơi vào hôn mê chính là không cách nào vận chuyển được, bây giờ tỉnh rồi nên thương thế khôi phục nhanh chóng cũng là điều bình thường”
“Thì ra là vậy!” Phạm Liên Hoa hiểu ra mà khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Đăng Dương có ánh sáng kì lạ lóe lên “Ngươi có thể nhanh chóng bình phục, vậy thì càng tốt”
“Tên nhà quê, ta chính là đang có một việc cần nhờ ngươi giúp đỡ đây, ngươi không được từ chối đâu nhé, bổn tiểu thư chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy!” Phạm Liên Hoa cười hắc hắc nói..