Học xong Dẫn Khí Thuật, Đăng Dương cuối cùng tìm ra được phương thức sử dụng linh hồn lực của mình cũng như cách luyện hóa ba thanh Địa Nguyên Binh trước mặt.
Đầu tiên, Đăng Dương ngồi xếp bằng ngay ngắn lại trên ghế sô pha, hai lòng bàn chân hướng lên trời, hay tay nắm chặt lấy con dao găm Diệp Tiết để lên đùi, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, tinh thần bắt đầu đầu nhập vào không gian ý thức bên trong đại não.
Tại không gian ý thức này, tinh thần hay đúng hơn là linh hồn của Đăng Dương tồn tại dưới dạng một đống những tia sáng bạch sắc, cuộn chặt lại với nhau tựa như một đống tóc rối và liên tục xoay tròn.
Đăng Dương lúc này, trong không gian này, chính là khối ánh sáng bối rối đó.
“Cảm giác này thật thần kỳ!” đống bông gòn ánh sáng Đăng Dương cười khẽ “tựa như mình không còn là con người nữa mà lại tựa như một luồng khí trôi nỗi vô định vậy”
Mang tâm trạng thích thú, hắn dùng ý niệm di chuyển lên, xuống, bay nhảy khắp nơi trong không gian ý thức, lúc trái, lúc phải, lúc xa, lúc gần, chơi đến say mê.
Chơi đùa một hồi, Đăng Dương mới bình ổn tinh thần, bắt đầu đi vào việc chính. Bằng vào những kiến thức hắn học được từ Dẫn Hồn Thuật, Đăng Dương dùng ý niệm của mình tách ra từng tia linh hồn lực riêng lẻ từ đống bùi nhùi, tổng cộng 22 tia linh hồn lực mảnh dẻ sau đó bện lại với nhau tạo thành một sợi linh hồn lực thô to.
Lại mất đến nửa tiếng thời gian để ngưng tụ hết 22 sợi linh hồn lực thô to, Đăng Dương lập tức điều khiển hai mươi hai sợi chỉ này phá thể mà ra, hướng vào Diệp Tiết đang nằm yên ổn trên đùi mà lao đến.
Chỉ nháy mắt, những sợi linh hồn lực dễ dàng thâm nhập vào bên trong Diệp Tiết, tại đây, Đăng Dương phát hiện ra một khối cầu màu hồng nho nhỏ đang cố gắng ra sức phản khán
“Đây chính là linh hồn của con dao găm Địa Nguyên Binh này? Chỉ cần mình bắt giữ được nó, sau đó khắc lên ấn kí linh hồn của mình, vậy là xong.”
Nói thì nói đơn giản như vậy nhưng đến khi làm thì lại khó khăn muôn trùng.
Linh hồn con dao găm Diệp Tiết này, mặc dù không thể cường đại bằng linh hồn con người của Đăng Dương nhưng lại vô cùng hung hăng, thuộc thể loại bé nhưng mà có võ. Nó không những không sợ hãi trước những sợi dây linh hồn lực của Đăng Dương mà ngươc lại, còn điên cuồng công kích bọn chúng, giống như một con chó nhỏ đang giận dữ vậy.
Trong khí đó, bởi vì là lần đầu tiên sử dụng linh hồn lực nên Đăng Dương có chút lơ ngơ quýnh quán, liên tục thất thủ dưới sự tấn công dồn dập của khối cầu màu hồng.
Có điều đó chỉ là thời gian khởi đầu, chiến đấu càng kéo dài, chênh lệch về cường độ linh hồn của hai bên càng hiện rõ, và Đăng Dương đã bước đầu nắm giữ được khả năng chiến đấu bằng linh hồn lực.
Tiếp tục đánh qua đánh lại thêm mười mấy phút nữa, khối cầu màu hồng cũng là linh hồn của Diệp Tiết đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, liên tiếp bại lui. Và cuối cùng, sau một lượt buông ra thiên la địa võng chụp xuống, quả cầu màu hồng cũng đã bị Đăng Dương tóm gọn.
Hắn dùng mười chín sợi linh hồn lực trói chặt khối cầu màu hồng lại, trong khi đó, ba sợi linh hồn lực được tách ra, tựa như một đầu bút nhọn, từng chút một khắc lên linh hồn lạc ấn của Đăng Dương vào khối cầu màu hồng.
Đợi đến khi nét bút cuối cùng chấm dứt, linh hồn lạc ấn cũng đã khắc họa thành công, Đăng Dương liền nhanh chóng nhận ra, sự thù dịch của khối cầu màu hồng đối với hắn đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là ý niệm thân cận cùng gần gũi.
Thanh Địa Nguyên Binh này đã chính thức bị hắn luyện hóa thành công, hiện giờ nó đã là của hắn và chỉ duy nhất một mình hắn sử dụng được. Những kẻ khác đụng vào sẽ bị Diệp Tiết cắn trả ngay lập tức, đây chính là điều đặc biệt của Địa Nguyên Binh, một thứ binh khí có linh hồn của riêng mình.
Luyện hóa xong con dao găm Diệp Tiết, Đăng Dương tiếp tục lặp lại trình tự y hệt với trường kiếm Bình Minh và thanh trọng kiếm Hoàng Hôn.
So với Diệp Tiết, hai thanh song kiếm này phản kháng mạnh hơn một chút, mất cũng nhiều thời gian để luyện hóa hơn, thế nhưng nhìn chung lại vẫn có thể gọi là thuận buồm xuôi gió.
Để luyện hóa hết tất cả ba thanh Địa Nguyên Binh, Đăng Dương đã dùng tổng cộng 4 tiếng đồng hồ, và lúc này trời đã về chiều, mặt trời đang dần lặng sau những ngọn núi.
Đăng Dương đứng dậy khỏi ghế sô pha, khẽ khởi động chân tay, thả lỏng gân cốt một chút rồi thu trọng kiếm vào lại túi đồ không gian, nhét dao găm vào ống quần và đeo trường kiếm lại bên hông.
Sau đó cùng với ba lô và Bạch Tuyết Kiếm, hắn rời khỏi phòng, đi xuống quan ăn dưới lầu, kêu tạm một bát cơm, hai món thịt và một món canh lắp đầy cái bụng đang kêu òn ọt không ngừng.
Cơm nước xong xuôi, Đăng Dương liền nhắm phương hướng của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội mà bước đi.
Bời vì trước đó đã từng đi qua một lần nên lần này Đăng Dương không còn lạ lẫm nữa, vừa bước vào cổng thương hội liền tìm một nữ tiếp viên rồi bảo nàng đưa mình đến khu vực giám định cùng thu mua.
Bước vào căn phòng quen thuộc, người tiếp đón hắn vẫn là lão giả tóc hoa râm trước kia
“Hoa lão, ta lại đến bán đồ đây!” Đăng Dương vô cùng tự nhiên như ở nhà ngồi xuống bộ xa lông giữa phòng, cười nói
Hoa Cường cũng nhận ra Đăng Dương liền ha hả cười nói “Oh, là tiểu huynh đệ từng đi với La Quốc Hùng đây mà, hôm nay ngươi có đồ gì tốt muốn bán a?”
“Cũng chả có đồ gì tốt cả, chỉ là Tinh Hoa Thạch mà thôi” Đăng Dương đem ba lô đeo trên lưng mở ra, trúc ruột đổ ra một đống Tinh Hoa Thạch lên mặt bàn “Hoa lão, ông kiểm tra rồi định giá đi”
Nhìn đống ma hạch hơn mấy chục khỏa, nhẹ diệu tỏa sáng trên mặt bàn, Hoa Cường liền cười vui vẻ “Ha ha được thôi, tiểu huynh đệ chờ chút liền xong”
Nói rồi, Hoa Cường bắt đầu lấy từ túi áo ra cái kính lúp chuyên dụng của mình, cẩn thận mà từ tốn kiểm tra hết một lượt số Tinh Hoa Thạch trên mặt bàn.