Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 3: THÔN NÚI NHỎ NÁO NHIỆT




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

Bên trong có một bức thư, một cái điện thoại di động và một cái thẻ màu vàng đen.

Nhuyễn Nhuyễn hít hít cái mũi, nước mắt rơi lạch cạch lạch cạch xuống bên trong hộp.

Cô nàng nhanh chóng lau vài cái, tay nhỏ mở phong thư ra.

Nhuyễn Nhuyễn thân ái:

Nhuyễn Nhuyễn, sư phụ đi rồi. Thật xin lỗi vốn dĩ đã nói sẽ ở bên cạnh chờ Nhuyễn Nhuyễn lớn lên, nhưng sư phụ lại nuốt lời. Tuy nhiên Nhuyễn Nhuyễn giống như con nói vậy, con đã là một đứa bé lớn cho nên Nhuyễn Nhuyễn phải tự học cách trưởng thành.

Sư phụ đi không nói lời tạm biệt, không phải là không cần Nhuyễn Nhuyễn, mà là sợ hãi nhìn thấy con rồi sư phụ sẽ đi không được nữa. Cho nên, Nhuyễn Nhuyễn con muốn ngoan ngoãn chờ ta trở về tìm con được không.

Nhuyễn Nhuyễn, sư phụ để lại cho con một cái điện thoại di động, trên đó có số điện thoại liên lạc duy nhất là của ta. Còn có một cái thẻ ngân hàng nữa, con có thể sử dụng tiền ở trong đó. Đi tìm các ba ba của con đi, nếu Nhuyễn Nhuyễn không thích bọn họ thì nhớ rõ là gọi điện thoại nói cho sư phụ biết."

Nhuyễn Nhuyễn xem xong thư nhưng lại rất đau lòng, nước amwst trong suốt như pha lê rơi xuống từ trong đôi mắt, tuy nhiên lại không có nhao nhao muốn tìm sư phụ.

Bàn tay nhỏ mập mạp cẩn thận gấp thư lại và đặt lại trong hộp.

Nàng cầm cái điện thoại màu hồng nhạt kia và mở khóa ra, sau đó tìm số điện thoại duy nhất ở trong đó và gọi đi.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện tại đang tắt máy......"

Giọng nói máy móc phát ra từ bên trong điện thoại, Nhuyễn Nhuyễn bẹp bẹp cái miệng nhỏ lại và đôi mắt to lấp lánh ánh nước hiện lên vẻ thất vọng, lông mi nhỏ như cái quạt hương bồ run rẩy và trên đó còn treo nước mắt trong suốt.

Không thể gọi điện thoại, nàng gửi một tin nhắn hội thoại qua.

【 Sư phụ sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn nhớ người, rất nhớ rất nhớ. Nhuyễn Nhuyễn sẽ ngoan ngoãn đi tìm các ba ba, nhưng sư phụ cũng muốn mau chóng quay trở về tìm Nhuyễn Nhuyễn nha. 】

【 Sư phụ, người nhìn thấy tin nhắn của Nhuyễn Nhuyễn thì nhớ trả lời con nha, Nhuyễn Nhuyễn rất nhớ người. 】

【 Khi nào sư phụ mới xem điện thoại? Tại sao còn không trả lời Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn đói bụng và muốn ăn cơm sư phụ nấu. 】

Tiểu hòa thượng với đôi chân trần đang nằm trên giường cầm di động và đã gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn hội thoại qua, vẫn luôn cầm điện thoại chờ mong có thể vang lên tiếng tin nhắn hồi âm, nhưng thẳng đến khi bụng đói kêu cồn cào tin nhắn cô nàng đã gửi giống như đá chìm đáy biển vậy hoàn toàn không có một chút tin nhắn đáp lại nào hết.

Đôi mắt to của Nhuyễn Nhuyễn lộ ra vẻ ảm đạm "Sư phụ khẳng định còn đang ngồi máy bay, không có phương tiện trả lời tin nhắn của Nhuyễn Nhuyễn."

Lẩm bẩm tự quyết định một mình, có tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng ôm điện thoại rồi đi xuống giường, gót chân nhỏ trần trụi gót chân nhỏ chạy lộc cộc mở cửa ra một cái khe nhỏ, khi nhìn thấy cái bà lão hiền lành kia nàng mới hoàn toàn mở cánh cửa ra, đó là bà lão chủ nhà.

"Tiểu sư phụ, đến giờ ăn cơm rồi." Bà lão mỉm cười hiền từ, nhìn đôi mắt của đứa nhỏ tinh xảo này hồng giống như đôi mắt của con thỏ vậy, cái mũi nhỏ đỏ rực và trên khuôn mặt mũm mĩm có thấy rõ ràng dấu nước mắt, vừa nhìn thấy là đã biết mới khóc xong.

Bà lão trìu mến sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn "Tiểu sư phụ, đã đói bụng rồi đúng không. Mau, đi ăn cơm cùng với bà nào, sư phụ của con nha khẳng định là có chuyện nên mới rời đi, bà nhìn ra được ngài ấy vẫn rất thích con."

Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt "Sư phụ...... Sư phụ nói Nhuyễn Nhuyễn trưởng thành, muốn...... Muốn đi tìm ba ba, qua mấy ngày người sẽ quay trở về tìm Nhuyễn Nhuyễn."

"Ô ô......" Tiểu Bạch Bạch lôi đôi dép lê nhỏ lại đây và đặt ở dưới chân Nhuyễn Nhuyễn.

Nhuyễn Nhuyễn nhìn đôi chân trắng nõn của mình và nhớ là mình đã quên mang giày, cô nàng vội vàng đem hai cái chân nhỏ xỏ vào trong dép lê mà Tiểu Bạch Bạch đã lôi lại đây.

"Tiểu Bạch Bạch thật ngoan." Nghe thấy lời khen, tiểu sói con vui sướng kêu hai tiếng.

Bà lão đứng ở một bên nhìn và cảm thấy rất ngạc nhiên "Con chó nhỏ này thật thông minh."

Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, xoa xoa cái mũi nhỏ còn đỏ rực, dùng giọng nói còn mang theo giọng mũi nói.

"Tiểu Bạch Bạch rất thông minh."

Vừa mới nói xong thì bụng nhỏ đã thầm thì kêu lên, bà lão mỉm cười và dẫn cô bé xuống lầu ăn cơm.

"Đồ ăn bà làm không có ngon giống như đại sư làm, tiểu sư ohuj tạm thời chấp nhận một chút vậy?"

Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, ăn vài muỗng cơm rồi phát biểu ý kiến của mình.

"Ăn ngon."

Khi ăn cô nàng cũng không quên lòa còn có Tiểu Bạch Bạch đang chờ, Nhuyễn Nhuyễn lấy ba lô của mình lại và lấy ra từ bên trong đó thịt khô được làm riêng cho Tiểu Bạch Bạch.

Tiểu sói con đặc biệt thích ăn, Nhuyễn Nhuyễn ném một miếng xuống, nó ngao ô một tiếng lập tức nhào qua và gặm lên.

Sau khi ăn xong Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chủ động giúp đỡ dọn dẹp rửa chén, bà lão nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy mềm mại, đứa nhỏ này thật sự quá ngoan. Nếu đứa nhỏ này là của nhà bà chắc chắn bà sẽ vô cùng hiếm lạ.

Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm chiều và giúp bà lão làm một chút việc, sau đó cầm cái ghế nhỏ để ở trong sân và ngồi xuống, trong tay ôm di động và bắt đầu ngẩn người.

Bên ngoài thôn núi nhỏ, sáng sớm hôm nay toàn bộ người trong thôn đều bị oanh động.

Không vì lý do gì khác, có mấy chiếc siêu sao đang dừng ở trên đường cái bên ngoài thôn núi nhỏ.

Nhiều người chỉ thấy những chiếc xe đó ở trên TV, hôm nay đột nhiên tới nhiều xe như vậy cho nên có rất nhiều thôn dân đều đến vây xem.

Cửa xe mở ra, mấy người vệ sĩ mặc vest đen bước ra đầu tiên với khí thế khiến cho người khác sợ hãi, làm cho các thôn dân đang ồn ào nhốn nháo đều yên lặng lại.

Người đàn ông cuối cùng bước ra cũng mặc một bộ vest đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng và vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua mọi người, những người bị hắn quét đến đều cảm nhận được một cảm giác áp bách vô hình.

"Mục tổng, chính là nơi này tuy nhiên còn phải đi một chặng đường nữa."

Lý Ngạn đi đến bên cạnh Mục Thâm hơi hơi nghiêng người nói một câu.

"Ừ." Mục Thâm lạnh lùng đáp, đôi chân dài bước về phía địa điểm cần đến.

Chỉ lưu lại hai cái vệ sĩ ở lại trông coi, tất cả mọi người còn lại đều vội vàng đi theo.

"Hoan nghênh hoan nghênh, cái kia ông chủ Lý mọi người tới sớm như vậy, có muốn dùng bữa xong rồi mới đi xem không?"

Thôn trưởng của thôn núi nhỏ vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, khuôn mặt cười đến mức các nếp nhăn đều gấp lại với nhau và vội vàng chạy lên tiếp đón.

"Cảm ơn thôn trưởng, ăn cơm liền không cần. Chúng ta vẫn là đi trước nhìn xem suối nước nóng và địa hình ở chỗ đó đi."

Lý Ngạn cười tủm tỉm và bắt tay với thôn trưởng.

"Vâng vâng vâng, tôi sẽ dẫn mọi người qua, không phải ông già tôi đây thổi phồng nhưng phong cảnh nơi này rất đẹp, nhưng đứa trẻ trong thôn đều rất thích đi đến đó chơi......"

Đám người dần dần đi xa, những người ở lại vây xem lập tức nổ tung chảo.

"Đây là ông chủ lớn đã mua cái suối nước nóng ở phía sau núi, thật lợi hại, vừa rồi tôi cũng không dám nhìn xem người đó nữa."

"Nhưng nhiều vệ sĩ như vậy, còn có siêu xe, đây là bao nhiêu tiền chứ."

Có người hâm mộ nhìn mấy chiếc xe kia.

Đặc biệt là mấy đứa nhỏ, nếu không phải nơi đó có vệ sĩ canh giữ, bọn họ đều muốn đi ngang qua và sờ sờ chiếc xe.

Một đám người nói chuyện phiếm, tuy nhiên vẫn là công việc ngoài ruộng nhà mình quan trọng hơn, náo nhiệt đã xem xong thì tiếp tục đi làm ruộng thôi.

Mấy ngày nay thôn núi nhỏ thật sự rất náo nhiệt, phía trước vừa mới đến một hòa thượng đẹp y như thần tiên hiện tại lại đến một tổng tài có nhan sắc nghịch thiên, thật sự làm cho bọn họ những thôn dân này mở rộng tầm mắt.

Giữa trưa Nhuyễn Nhuyễn không có tiếp tục nhìn điện thoại, mà là cõng giỏ tre cùng bà lão chủ nhà cùng nhau đi làm ruộng.

Trong một mảnh đất không lớn, tiểu hòa thượng đã đổi thành áo cà sa màu xanh xám, đang dẩu mông nhỏ hự hự bắt đầu giúp đỡ đào đất.

Nhưng cái cuốc này quá lớn, giơ lên rất tốn sức nhưng sức lực của Nhuyễn Nhuyễn cũng đặc biệt lớn, liên tiếp đào được vài cái hố.

"Tiểu sư phụ ngồi nghỉ ngơi đi, để bà lão ta làm là được."

Bà lão gieo hạt được một lúc thì ngẩng đầu nhìn xem tiểu hòa thượng, thấy cô bé cố gắng giơ cái cuốc lên vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như vậy chứ.

"Không có việc gì không có việc gì, Nhuyễn Nhuyễn có thể đào được, Nhuyễn Nhuyễn trước kia cũng thường xuyên cùng sư phụ cùng nhau làm ruộng, Nhuyễn Nhuyễn gieo hạt rất tốt."

Nghĩ đến sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn lại đau lòng, hít hít cái mũi nhỏ tiếp tục làm việc.

Chỉ là đào trong chốc lát phát hiện Tiểu Bạch Bạch vốn dĩ đang chơi đùa ở bên cạnh lại không thấy đâu hết, Nhuyễn Nhuyễn lập tức cảm thấy lo lắng.

"Bà Ngô, bà có nhìn thấy Tiểu Bạch Bạch không?" Nhuyễn Nhuyễn ném xuống cái cuốc bắt đầu gọi Tiểu Bạch Bạch.

"Đừng lo lắng quá đừng lo lắng quá, có thể là nó chạy đi đâu đó chơi chúng ta phân công nhau đi tìm thử xem."

Bà lão vội vàng an ủi, Nhuyễn Nhuyễn gật đầu và nhặt lên ba lô nhỏ đang treo ở trên cây, đôi chân ngắn nhỏ nhanh chóng chạy đi tìm khắp nơi.