Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Kỷ Uyên hơi kém bị chọc cười bởi đôi mắt nhỏ u oán kia của nhóc con, vốn dĩ cảm xúc bi thương đột nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn khống chế không được khóe miệng giơ lên. "Bởi vì Nhuyễn Nhuyễn tuổi còn nhỏ, chờ Nhuyễn Nhuyễn trưởng thành thì sẽ cao lên."
Nhuyễn Nhuyễn vặn vặn mông nhỏ, cúi đầu nhỏ xuống chọc chọc ngón tay.
"Nhưng...... Nhưng Nhuyễn Nhuyễn lùn hơn rất nhiều so với Cẩm Thành ca ca nha, Cẩm Thành ca ca chỉ lớn hơn một tuổi so với Nhuyễn Nhuyễn thôi."
Nói xong Nhuyễn Nhuyễn vươn một ngón tay hơi béo ra.
Kỷ Uyên buồn cười nhìn nàng, "Cẩm Thành ca ca? Nhuyễn Nhuyễn kết bạn mới sao?"
"Vâng ạ vâng ạ." Đôi mắt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn nhỏ sáng lên.
"Cẩm Thành ca ca lớn lên thật xinh đẹp, anh ấy còn cho Nhuyễn Nhuyễn chocolate ăn......"
Cho đến khi Nhuyễn Nhuyễn ngáp một cái, Kỷ Uyên mới nhớ tới hiện tại hẳn là thời gian đi ngủ của Nhuyễn Nhuyễn.
Y nhìn đầu của Nhuyễn Nhuyễn,rất muốn duỗi tay ra sờ.
"Nhuyễn Nhuyễn, từ giờ trở đi, con không phải tiểu hòa thượng."
Nhuyễn Nhuyễn "⊙▽⊙"
Nghe thấy lời nói này của sư phụ, nàng há hốc miệng nhỏ.
"Nhuyễn Nhuyễn không phải tiểu hòa thượng vậy Nhuyễn Nhuyễn là cái gì?"
Kỷ Uyên cưng chiều nhìn Nhuyễn Nhuyễn. "Hiện tại Nhuyễn Nhuyễn là một tiểu công chúa, tiểu công chúa của sư phụ, cho nên Nhuyễn Nhuyễn có thể ăn thịt cũng có thể để tóc dài."
Nhóc con giơ cánh tay nhỏ sờ sờ cái đầu nhỏ trơn bóng của mình, nghĩ không ra được bộ dáng để tóc dài của chính mình.
Kỷ Uyên suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Nhuyễn Nhuyễn. "Nhuyễn Nhuyễn để tóc dài chính là nhóc con xinh đẹp nhất."
Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm đầu của sư phụ nhà mình.
"Vậy sư phụ thì sao? Sư phụ có phải cũng muốn để tóc dài giống như Nhuyễn Nhuyễn không, sư phụ để tóc dài chính là sư phụ đẹp trai nhất!"
Trên mặt Kỷ Uyên mang theo nụ cười khiến người khác cảm thấy thoải mái, chờ sau khi Nhuyễn Nhuyễn kích động được một lúc y dỗ dành nhóc con đi ngủ.
"Vậy, sư phụ ngủ ngon, ba ba và anh trai của sư phụ cũng muốn nhanh khỏe lên một chút nha."
"Vâng ạ, ngủ ngon." Giống như lúc trước, ngón trỏ của y hơi cong lại và khẽ chạm một chút lên trên cái mũi nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn ở hư không.
"Sư phụ chạm được tới cái mũi nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn, sư phụ cũng muốn ngủ thật ngon nha."
Kỷ Uyên khẽ gật đầu. "Được."
Lưu luyến không rời cắt đứt liên lạc, Nhuyễn Nhuyễn dựa theo sự phân phó của sư phụ nhà mình ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, nắm chặt chăn và ngủ.
Bên kia, sau khi cắt đứt liên lạc Kỷ Uyên đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi mắt mang theo ý cười cưng chiều khi nói chuyện với Nhuyễn Nhuyễn giờ phút này giống như bóng đêm vậy mang theo một chút lạnh lùng.
Trên người y mặc áo ngủ màu trắng và dưới chân thì mang guốc gỗ, ngón tay vô cùng tái nhợt nhẹ nhàng gõ gõ lên trên cửa sổ sát đất bằng pha lê, tầm mắt nhìn về bóng đêm ở phương xa và không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Uyên chậm rãi buông tay xuống, xoay người không nhanh không chậm đi qua mở cửa.
Cửa mở ra, một người phụ nữ có mái tóc bạc ở hai bên thái dương bước vào và trong tay bà còn bưng một tô cháo nóng hổi.
"Uyên nhi, ăn một chút gì đi." Người phụ nữ nhìn Kỷ Uyên, trong mắt hiện lên áy náy và đau lòng, trong giọng nói còn mang theo một chút mệt mỏi.
Kỷ Uyên giơ tay cầm lấy tô cháo, nhìn người phụ nữ khẽ thở dài một cái.
"Ngài trở về nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng."
"Mẹ như thế nào có thể không lo lắng đâu, ba ba của con và anh trai của con đều đổ, hiện tại tất cả gánh nặng đều đè ở trên vai của con, thân thể của con vốn dĩ không được tốt mẹ rất là sợ hãi." Người phụ nữ nói, nước mắt trong mắt nhịn không được chảy ra.
Kỷ Uyên lấy ra một cái khăn tay lau lau đôi mắt của bà, sau đó duỗi tay ôm lấy người đang đứng trước mặt mình.
Giọng nói trong trẻo mang theo một chút khàn khàn, nhưng nói ra lại vô cùng kiên định.
"Sẽ không có việc gì, tin tưởng con."
Thân thể ốm yếu rõ ràng như vậy, lại lộ ra sức mạnh khiến người khác tin tưởng.
***
Sáng sớm 6 giờ......
Trên chiếc giường mềm mại trong căn phòng hồng phấn, một cái túi nhỏ không ngừng củng qua củng lại.
Qua một lúc lâu, một cái đầu nhỏ lưu luyến không rời chui ra từ trong chăn.
Đầu còn chưa có tỉnh táo lại, Nhuyễn Nhuyễn lại mơ mơ màng màng ngồi dậy ở trên giường, ngáp nhỏ một cái và đôi bàn tay bụ bẫm xoa xoa đôi mắt.
Đôi mắt mang theo hơi nước lấp lánh hơi ngơ ngác nhìn chằm chằm con thỏ lớn thú bông ở bên cạnh, sau đó dẩu mông bổ nhào vào trên đó rầm rì vài tiếng cọ cọ vài cái ở trên con thú bông lông xù xù, lúc này mới hự hự bò xuống giường.
Đôi chân trắng treo mũm mĩm cọ tới cọ lui ở trên thảm lông rồi đi ra bên ngoài, Nhuyễn Nhuyễn ở cửa tủ giày lấy ra dép lê nhỏ của chính mình mang vào và mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng của nàng cũng bị đổi qua, ngoài ra nó vẫn là trí năng chỉ cần nhóc con đứng trước cửa thì nó có thể tự động mở ra.
Mới vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ba ba, Nhuyễn Nhuyễn còn có một chút mông lung buồn ngủ lập tức biến mất.
Nàng lộc cộc chạy chậm đến bên cạnh Mục Thâm, trong miệng ngọt ngào kêu ba ba.
Mục Thâm liếc mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái, bắn nhẹ một cái lên trên cái trán của nàng.
"Quần áo cũng không thay."
Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu xem quần áo của mình, vẫn là mặc quần áo của ngày hôm qua.
"Ba ba ôm Nhuyễn Nhuyễn đi lên ngủ đã quên giúp Nhuyễn Nhuyễn thay đồ ngủ."
Mục Thâm thiếu chút nữa bị nhóc con này làm cho tức giận đến mức bật cười.
"Cho nên còn trách ta?"
Đôi mắt của nhóc con cong lên và lắc lắc đầu nhỏ.
"Hông có nha, Nhuyễn Nhuyễn tự mình thay quần áo."
Nói xong thì lập tức xoay người chạy về phòng, thay quần áo xong thì tự đi đánh răng rửa mặt.
Không cần Mục Thâm giúp đỡ Nhuyễn Nhuyễn cũng tự đứng trên băng ghế nhỏ, nhóc con tự cấp tự túc.
Rửa mặt xong Nhuyễn Nhuyễn nhớ đến lời nói ngày hôm qua của sư phụ, nàng sờ sờ đầu của mình và có hơi đâm tay.
Nàng nhìn chính mình nửa ngày trong gương cũng không thấy gì hết.
"Ba ba người nhìn Nhuyễn Nhuyễn có đang mọc tóc đúng hay không."
Tuân theo nguyên tắc của chính mình nhìn không thấy thì phải tìm sự giúp đỡ, nhóc con cúi đầu đưa đến trước mặt Mục Thâm.
Mục Thâm nhìn cái đầu nhỏ trơn bóng trước mặt mình, nhìn cái đầu mọc ra một chút tóc ngắn ngủn màu xanh đen hầu như có thể không nhìn thấy nếu không xem kỹ
Thật sự là mọc tóc.
Hắn duỗi tay sờ sờ, ngắn ngủn, hơi cộm tay và không có xúc cảm tốt giống như ngày hôm qua.
"Ba ba, Nhuyễn Nhuyễn có mọc tóc không nha ~" qua một lúc lâu không có nghe thấy ba ba nói chuyện, Nhuyễn Nhuyễn lại hỏi một câu.
Mục Thâm gật đầu "Ừ, dài quá."
Nói xong lại chậm rì rì bỏ thêm một câu. "Muốn cạo hay không."
"Hả?"
Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu.
"Tại sao muốn cạo nha?"
Mục Thâm nhéo nhéo ngón tay, nói với vẻ mặt vô cảm.
"Tiểu hòa thượng không có tóc."
Nhuyễn Nhuyễn xua xua tay vội vàng nói. "Hông sao đâu hông sao đâu, đêm qua Nhuyễn Nhuyễn đã không còn là tiểu hòa thượng nữa rồi. Sư phụ nói, Nhuyễn Nhuyễn hoàn tục, là một tiểu công chúa có thể ăn thịt cũng có thể để tóc dài nha~"
Mục Thâm nhìn nàng. "...... Ngày hôm qua sư phụ con gọi điện thoại nói chuyện với con?"
Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu. "Đúng vậy nha, sư phụ cũng hoàn tục, sư phụ cũng muốn để tóc dài nữa."
Nói xong nhóc con lập tức cười ngây ngô. "Sư phụ nói Nhuyễn Nhuyễn để tóc dài là nhóc con xinh đẹp nhất, sư phụ để tóc dài chắc chắn cũng là một đại soái ca siêu cấp siêu cấp soái!"
Tiếp theo Mục Thâm tưởng tượng ra bộ dáng một ông lão để tóc dài, sau đó liếc mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái.
Ông già lại đẹp trai thì có đẹp hơn hắn được không chứ!