Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 22: MỤC BA BA GHEN




Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

"Nhưng con nhớ ba ba nha." Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy ngón tay của Mục Thâm, nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn cùng nhau bước vào biệt thự.

"Ba ba làm việc có mệt hay không, có đói bụng không nha, Nhuyễn Nhuyễn sẽ bóp vai, trước kia cũng từng bóp vai cho sư phụ. Sư phụ nói Nhuyễn Nhuyễn bóp rất tốt, ba ba có muốn Nhuyễn Nhuyễn bóp vai cho người không nha ~"

Nhóc con hưng phấn hỏi đông hỏi tây, sau khi bước vào nhà nhóc con giống như một con ong mật nhỏ chăm chỉ, hự hự lấy dép lê của ba ba từ trong tủ giày ra, còn có của nàng nữa.

"Ba ba con."

Đôi dép lớn màu xám đậm được đặt bên cạnh đôi dép lê nhỏ màu hồng nhạt hình con thỏ lông xù xù, thoạt nhìn trông rất là đáng yêu.

Mục Thâm nhìn Nhuyễn Nhuyễn không biết tại sao, ánh amwst đều trở nên dịu dàng.


Nhuyễn Nhuyễn đem gót chân nhỏ phóng vào dép lê, xoay người lại lôi kéo ba ba đi về phía bên trong.

"Ba ba ngồi." Nhóc con đẩy ba ba ngồi xuống, Mục Thâm nhướng mày, không biết nhóc con này muốn làm gì nhưng hắn vẫn ngồi xuống theo lực đạo của đứa nhỏ.

Sau đó thì nhìn thấy nhóc con kia chạy lộc cộc tới chỗ máy lọc nước bên kia đổ một ly nước, hai cái tay mũm mĩm ôm ly nước tới chỗ của hắn.

"Ba ba uống nước." Đem nước đưa vào trong tay của Mục Thâm, Nhuyễn Nhuyễn mong chờ nhìn hắn.

Mục Thâm cảm giác trái tim của chính mình giống như bị đụng trúng cái gì đó.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày có một nhóc con Nhuyễn Nhuyễn đứng ở cửa chờ hắn về nhà, sẽ dùng giọng nói nhỏ mềm mại quan tâm hắn có ăn cơm chưa, có mệt hay không, sẽ khi bước vào nhà sẽ tri kỷ lấy dép lê cho hắn và còn đổ một ly nước cho hắn.


Rõ ràng là một ít hành động nhỏ đơn giản như vậy, nhưng giờ phút này trong lòng Mục Thâm lại giống như có một dòng nước chảy qua, có chút ê ẩm có chút sưng lên.

Hắn giật giật yết hầu, duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.

Hơi lúng túng và không thuần thục lắm nói một tiếng, "Ngoan."

Đôi mắt to của Nhuyễn Nhuyễn sáng đến kinh người, cái miệng nhỏ thịt đô đô cười trông rất là hạnh phúc.

"Ba ba mau uống nước!" Giọng nói càng thêm vang dội.

"Ừ."

Mục Thâm uống lên ly nước Nhuyễn Nhuyễn đổ, phòng bếp cũng đã chuẩn bị tốt đồ ăn, nhóc con chạy trước chạy sau giúp đỡ bưng thức ăn, nếu không phải do chiều cao không đủ thì nàng đều muốn bới cơm cho ba ba.

Lúc nhóc con bưng đĩa thức ăn đều khiến những người khác vô cùng căng thẳng, cũng may là nàng đã thuận lợi đặt đĩa thức ăn lên trên bàn.


Sau khi làm xong này đó, bạn học nhỏ Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Mục Thâm, tay nhỏ nâng cái cằm nhỏ bụ bẫm nhìn Mục Thâm ăn cơm.

"Hả? Tại sao con không ăn?"

Nhuyễn Nhuyễn trả lời bằng giọng nói thơm mùi sữa, "Nhuyễn Nhuyễn đã ăn một chén mì rất lớn, dì nấu rất ngon, bụng đều phình phình lên. Sau đó bác quản gia dẫn Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Bạch Bạch đi tiêu thực, gặp phải Cẩm Thành ca ca, ba ba Nhuyễn Nhuyễn đã làm quen được một người bạn tốt. Ngày mai Nhuyễn Nhuyễn không ăn sớm như vậy nữa đâu, phải đợi ba ba về để cùng nhau ăn cơm."

Mục Thâm suy nghĩ Giang Cẩm Thành trong miệng nhóc con là ai sau đó lập tức ừ một tiếng.

"Không cần chờ ta, đói bụng thì kêu dì Lưu làm đồ ăn cho con ăn."

"Nhưng Nhuyễn Nhuyễn muốn cùng ba ba cùng nhau ăn cơm." Nhóc con lẩm bẩm hai câu, hầu gái bưng một ly sữa bò lại đây cho Nhuyễn Nhuyễn, nàng lắc lư đôi chân ngắn nhỏ, ôm sữa bò và dùng cái miệng nhỏ uống lên.
Chờ Mục Thâm ăn xong, thì nhìn thấy nhóc con uống xong sữa bò và trên cái miệng nhỏ phấn đô đô dính một vòng ria mép màu trắng sữa.

Ngón tay của hắn chọc chọc miệng nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn, rút một tấm khăn giấy đưa cho nàng. "Lau miệng đi."

Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn cầm lấy và lau khô miệng.

Ăn cơm xong rồi, một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha và mở TV ra, Nhuyễn Nhuyễn dựa gần ba ba tập trung xem phim hoạt hình, Mục Thâm lấy di động ra nhìn một lát, sau đó thì lướt tới bài đăng mà quản gia đã phát trên vòng bạn bè.

Nhóc con cho quản gia dâu tây để ăn, còn có kẹo sữa!

Nhìn giọng điệu khoe ra kia của quản gia, đôi mắt của Mục Thâm trở nên u ám, sau đó nhìn nhóc con đang ngồi bên cạnh mình.

Nhuyễn Nhuyễn nhận thấy được tầm mắt của ba ba và chớp chớp đôi mắt. "Ba ba người có chuyện gì sao?"
"Không có gì!"

Còn không phải là một viên kẹo và dâu tây, hắn không hiếm lạ!

Tuy rằng nghĩ kiên cường như vậy, nhưng chuyện này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu khi hắn đang làm việc.

Mãi cho đến một cái thân thể nhỏ mềm mại mang theo mùi sữa dựa gần lại đây, một đôi tay nhỏ mũm mĩm đặt ở trên vai hắn và bắt đầu xoa bóp.

Tiểu Nhuyễn Nhuyễn đứng ở phía sau lưng ba ba và ghé vào trên lưng ba ba hự hự giúp ba ba bóp vai, tay nhỏ cũng rất có lực.

"Ba ba có phải mệt mỏi đúng không, Nhuyễn Nhuyễn giúp ba ba bóp vai, trước kia sư phụ mệt mỏi Nhuyễn Nhuyễn cũng làm như thế này nha, sau đó buổi tối sư phụ ngủ rất ngon rất thơm."

Thân thể Mục Thâm căng chặt trong chớp mắt, sau đó lại thả lỏng lại.

Nghe thấy nhóc con nói mấy câu thì phải nhắc tới vị sư phụ kia, hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Sư phụ tính cái gì, ta còn là ba ba đâu!

Tuy nhiên được nhóc con bóp vai, nên tạm thời buông tha chuyện dâu tây và kẹo.

"Được rồi, ngồi xuống xem TV của con đi."

"Ừ ừ, Nhuyễn Nhuyễn đã biết nha." Nhóc con liên tục gật đầu, lại vẫn bóp một lúc rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đã là buổi tối, Mục Thâm làm chuyện của mình được một lát rồi lại phân tâm đi xem tình huống của đứa nhỏ, thấy Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc nhìn chằm chằm TV, hắn liếc mắt nhìn một cái, nhìn những động vật đơn giản hóa đang nhảy nhót ở trên đó hắn chỉ cảm thấy rất ngu ngốc không hiểu tại sao trẻ con lại thích xem mấy thứ này.

Mãi cho đến 8 giờ tối, quản gia mới đặc biệt xảo quyệt bưng một đĩa dâu tây lại đây.

Nhuyễn Nhuyễn thấy dâu tây thì không tiếp tục xem phim hoạt hình nữa, kéo kéo tay áo Mục Thâm và vui vẻ nói.
"Ba ba ba ba, hai trái dâu tây lớn nhất đẹp nhất là Nhuyễn Nhuyễn giữ lại cho ba ba, Nhuyễn Nhuyễn không có ăn nha."

Mục Thâm đột nhiên nhìn hai trái dâu tây lớn nhất sáng mắt nhất đặt ở trên đĩa trái cây, khác biệt so với dâu tây mà quản gia đăng ở trên vòng bạn bè, trong lòng cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ.

Hắn có hai cái, vẫn là lớn nhất đẹp nhất, con gái của hắn đặc biệt để lại cho hắn!

Nhuyễn Nhuyễn đã chạy mỗi tay cầm một trái dâu tây lớn và đi tới chỗ của ba ba.

"Ba ba ăn, cái này ăn rất ngon." Đôi mắt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn đều sắp dính ở trên trái dâu tây, chỉ kém một bước chảy nước miếng mà thôi, xem ra cái này thật ăn ăn ngon.

Mục Thâm nhìn bộ dáng tham ăn kia của Nhuyễn Nhuyễn trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Vô cùng bình tĩnh dùng hai ngón tay nhéo trái dâu tây lớn trong tay của Nhuyễn Nhuyễn, Mục Thâm ở trong tầm mắt của Nhuyễn Nhuyễn cắn một cái lên trên trái dâu tây.
"Ba ba ăn ngon sao?" Nhuyễn Nhuyễn lập tức hỏi.

Mục Thâm rụt rè khẽ gật đầu.

"Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ nghĩ cho sư phụ một cái, đáng tiếc hiện tại sư phụ ăn không được, Nhuyễn Nhuyễn đưa hết cho ba ba."

"Ngô......"

Sắc mặt của Mục Thâm lập tức thay đổi, duỗi tay che miệng của mình lại.

Nhuyễn Nhuyễn "⊙▽⊙"

"Ba ba người làm sao vậy!" Nhóc con lo lắng lắc lắc tay của ba ba.

"Không có việc gì! Cắn trúng đầu lưỡi thôi!"

Gương mặt Mục Thâm cứng đờ, lời này quả thật là nói ra tới từ kẽ răng.

Nhuyễn Nhuyễn "........."

Nhưng bộ dáng của ba ba không giống như không có việc gì nha.

"Thiếu gia người không sao chứ?" Quản gia hoảng sợ nhìn Mục Thâm.

"Không có việc gì." Hắn xua xua tay, áp đầu lưỡi vào quai hàm, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc người sư phụ kia là ai!

Súc miệng xong, Mục Thâm nhìn chằm chằm trái dâu tây và ăn hết toàn bộ!
Tất cả đều là của hắn, cái sư phụ kia đi chỗ mát mẻ nào đó để ở đi!