Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 2 - Chương 19: Lãnh cung phế phi nhan sắc phai tàn bị vứt bỏ - Lãnh cung phế phi (1)




Editor: Công Tử Hào Hoa

Bốn phía yên lặng không một tiếng động

Ban đêm trông Tử Cấm thành dường như không có điểm dừng, cảnh hoa dưới trời đêm trải dài như không có chừng mực. Thật là yên tĩnh, một sự yên tĩnh làm người ta khó có thể chịu đựng được. Bình thường, vào ban đêm, các tiểu thái giám sẽ cố ý tránh đi.

Quá yên tĩnh. 

Trước là Trang Phi Trần thị, còn hiện là tội nhân – Trần Yên, nàng ở trong phòng đốt một chiếc đèn nến, căn phòng dưới ánh nến trông sâu thăm thẳm. Một nữ nhân ngồi trước bàn trang điểm, một tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của chính mình, nhìn dung nhan phản chiếu trong gương đồng, suy nghĩ đến thất thần. Thanh xuân của nàng dường như đã hết rồi…

Khoé mắt nàng dường như đã xuất hiện những nếp nhăn rất rõ ràng, làn da cũng không còn mềm mại như da của thiếu nữ nữa. Ngay cả hai bàn tay kia cũng nhìn ra được dấu vết của năm tháng lưu lại… Nàng, chung quy đã già rồi.

Trước mắt nàng hiện về thời điểm mười bốn năm trước, tình cảnh ngày đại hôn của nàng.

Năm ấy, Trần Yên là thiếu nữ mười sáu xuân xanh, phụ thân vốn là một chức quan bé nhỏ, không đáng để kể đến. Nhưng lại được Triệu vương Dương Chiêu thưởng thức, ba năm trước bình loạn liền lập được đại công, bây giờ phụ thân nàng được phong lên chức tướng, là Đại tướng quân uy danh hiển hách. Mà nàng cũng sắp được gả cho Triệu vương, trở thành Triệu vương phi được hắn cưới hỏi đoàng hoàng.

Mười sáu tuổi, chính là cái tuổi đẹp nhất của nữ nhân, cái tuổi như hoa như ngọc.

Lúc đó, lễ cưới mười dặm hồng trang. Lúc đó, đám cưới chiêng trống rất náo nhiệt… Đều hiện rõ trước mắt.

Khi tất cả mọi thứ đều trở nên yên ắng, màn đêm thăm thẳm, nàng ngồi một mình trong tân phòng, Dương Chiêu bước nhẹ nhàng tưới, vén khăn hỉ nàng đang đội trên đầu, nhìn đôi mắt e lệ của nàng, hắn kiên định từng chữ nói: “A Yên, bản vương hứa đời này không bao giờ phụ nàng. Đời này kiếp này, thê tử của bản vương chỉ có một người”.

Lời nói còn văng vẳng bên tai.

Trần Yên nở nụ cười, nàng hét lên, thanh âm có phần chói tai, hai tay run rẩy che mặt, nước mắt theo khe hở của bàn tay nàng chảy xuống.

Nàng từng cho rằng lời thề là thứ không thể phá vỡ nhất trên thế gian này. Nhưng nay, quay đầu lại, lời thề của nam nhân, lòng của nam nhân, so với cẩm tú niên hoa khuôn mặt đẹp tựa như hoa thì càng không thể giữ được.

Cuối cùng, tiếng cười im bặt đi.

Trần Yên sắc mặt đột nhiên biến đổi, bỗng nàng nôn ra một ngụm máu lớn, máu nhiễm đỏ cả mười ngón tay. Phía sau liền vang lên tiếng bước chân. “Hôm nay, Vận Nhi trước mặt trẫm khổ sở cầu xin thay cho nàng” Nam nhân thấp giọng lạnh nhạt nói ra vài chữ, dừng một chút, hắn mới lại nói tiếp: “Trẫm đã đáp ứng nàng ấy, hứa đưa nàng về phủ tướng quân dưỡng bệnh. Nàng tuy có tội, nhưng Trần gia lại là công thần. Trẫm cũng không muốn thấy Vận Nhi thương tâm vì nàng. Qua hai ngày, nàng liền thu dọn đồ ở Đạc Ly cung, lấy danh nghĩa là hồi phủ thăm người thân, nhưng kì thực…”

Nữ nhân trước sau vẫn cũi đầu, chưa từng nhìn hắn lấy một ánh mắt.

Dương Chiêu nhắm mắt lại: “Trẫm cùng với nàng, kiếp này ân đoạn nghĩa tuyệt, đời đời kiếp kiếp không còn gặp lại lần nữa. Tống thái y đã nói, bệnh của nàng không còn thuốc nào có thế cứu được, nhiều nhất nàng còn có thể chống đỡ được hai tháng, trẫm khai ân thả nàng về nhà, nàng chết ở nơi đó, đối với người nào cũng đều là điểm tốt”.

Trần Yên như trước vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ thê lương nở nụ cười, lạng lùng nói “ Bệnh của ta làm sao mà có, chàng so với bất kì người nào khác đều biết rõ hơn? Dương Chiêu, lòng dạ của chàng thật độc ác!”

Mười năm trước, Triệu vương Dương Chiêu chưa đăng cơ lên làm Hoàng đế. Trong triều hắn bị gian thần làm hại, lưu lạc nơi phương Bắc lạnh lẽo. Thánh thượng nhớ đến công lao của Trần gia nên đặc xá cho Triệu vương phi lúc đó là Trần Yên, nàng có thể đi theo phu quân, sinh tử không hối.

Trên đường đi, từng có những kẻ xấu muốn hạ độc vào cơm nước của Triệu Vương, cũng không biết mỗi lần ăn cơm, Vương phi đều thử thức ăn thay cho phu quân. Lần đó, Trần Yên hầu như phải mang mạng của nàng ra bồi. Dù cuối cùng vẫn kiếm trở về mối cái mệnh tàn, nhưng cũng lưu lại mầm bệnh.

Dương Chiêu nghe thấy lời của nàng, sắc mặt không hề bị lay động: “Trần Yên, nàng có biết, mười mấy năm phu thê, trẫm hận nàng nhất là gì không?”

Trần Yên không nói.

Dương Chiêu biểu hiện lạnh lùng, chỉ là cặp mắt thâm thuý kia, con ngươi đen bên trong dần dần hiện lên vẻ thô bạo âm trầm: “Vào thời điểm tha hương, nàng giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở trẫm, trẫm từng chán nản cỡ nào, và nàng cũng lại vì trẫm trả giả bao nhiêu… Nay, trẫm muốn quên đi những kí ức thời điểm bế tắc đó. Cho dù là bây giờ, trẫm đã có thiên hạ! Chỉ có nàng? Nàng chưa từng xem trẫm là chủ của thiên hạ, từng kính nể vị phu quân này? Nàng vẫn chỉ coi trẫm vẫn là hoàng tử đáng thương ăn bữa này lo bữa mai! Trẫm hận nhất, cũng muốn lãng quên nhất là quá khứ kia. Nhưng nàng lúc nào cũng nhắc lại quá khứ đó. Nàng bảo sao trẫm không phiền chán nàng?”

Thân thể gầy yếu của Trần Yên run lên, sau một hồi nàng liền ho khan kịch liệt. Nàng cố gắng đứng dậy, lại càng làm nàng ho ra nhiều máu.

Dương Chiêu thở dài một tiếng, chung quy hắn vẫn còn mấy phần không nhẫn tâm, mệt mỏi nói: “Thôi, trẫm cảm tạ nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng nàng lòng dạ độc ác, lần lượt hãm hại những phi tử của trẫm. Trẫm một lần lại một lần khoan dung nàng, cho nàng thêm cơ hội, đưa nàng từ hoàng hậu xuống làm quý phi, rồi lại xuống làm phi. Cho tới hôm nay…Vận Nhi thiện lương như vậy. Nàng bị bệnh, nàng ấy vào cung chăm sóc, hầu hạ nàng tận tâm tận ý. Nhưng mà nàng, ngày cả muôi muội ruột nàng cũng có thể hãm hại, vậy còn có cái gì là nàng không dám làm!”

Trần Yên khẽ ngẩng đầu lên. Đúng thế… Vận Nhi, Vận Nhi nàng ta tốt, nàng ta là muội muội ruột của nàng. Trần Vận so với nàng nhỏ hơn mười bốn tuổi, năm nay vừa mới mười sáu xuân xanh. Vào cung chăm sóc nàng bệnh không tới một tháng liền phụng bồi lên đến giường của Dương Chiêu. Sau khi biết được, nàng liền phẫn nộ cho Vận Nhi một cái tát, lại vừa vặn đúng thời điểm Dương Chiêu tới và nhìn thấy. Từ đây, nàng liền trở thành phế phi Trần thị

Mười sáu tuổi… Tuổi trẻ thật tốt, thanh xuân phơi phới, tướng mạo đẹp như hoa như ngọc —— Cũng như nàng mười năm trước. 

Nước mắt chảy xuông, nhưng thật là lạnh.

Dương Chiêu liếc nhìn dung nhan tiền tuỵ của nữ nhân trước mặt, lắc đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Trần Yên lúc này đột nhiên mở miệng: “Dương Chiêu, chàng đã nói, đời này ta là nương tử duy nhất của chàng mà!”

Dương Chiêu dừng bức chân, nhưng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Trẫm là đế vương, là chủ của Giang Sơn này”.

Trần Yên cố chấp lặp lại: “Chàng đã nói ta là thê tử duy nhất của chàng”

Dương Chiêu hừ lạnh một tiếng, không do dự nữa nhanh chân bước ra ngoài: “…Không thể nói lý.”

Trần Yên liền nở nụ cười.

Ngày ấy, mẫu thân nói cho nàng biết, bệ hạ coi trọng Vận Nhi, hai người đã có quan hệ xác thịt rồi, người cũng nói như hắn nói vậy: “A Yên, con vì sao lại không nói lý như vậy? Khi đi tha hương cùng bệ hạ con đã bị tổn thương thân thể, không có cách nào sinh cho bệ hạ long tử. Bệ hạ sớm muộn gì cũng sủng hạnh các phi tần khác. Để nữ nhi nhà khác cướp đi thánh tâm, không bằng tác thành bệ hạ cùng Vận Nhi. Chúng ta là người một nhà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Muội muội con được sủng ái, không phải tương đương với con được sủng ái hay sao?”

Những câu nói đó câu nào là câu nói lý chứ? Từ đầu đến cuối đều là nàng đơn phương mong muốn, u mê không tỉnh. Từ lúc nhìn thấy sự mất hứng trong mắt của nam nhân kia, nhìn thấy chính mình từ từ già nua, nhưng nàng vẫn u mê tin tưởng, tin rằng … Hắn yêu nàng.

Cho dù hắn đã từng yêu nàng, nhưng yêu cũng chỉ là cái vẻ mĩ lệ bên ngoài chứ không phải là tâm hồn của nàng.

Đến khi nhan sắc phai tàn thì tình yêu đó cũng mất đi, ân sủng càng nhiều thì rồi cũng chuyển thành thù, từ xưa đã như vậy rồi.

Cũng được…Dù sao mọi việc cũng sắp kết thúc rồi.

Nàng cũng sắp chết rồi.

Thật tốt.



A Yên tiếp thu xong kí ức của nguyên chủ, nàng có chút khó chịu.

Cũng không phải bởi vì sự việc của nguyên chủ có bi ai như thế nào, mà bởi vì nguyên chủ tuy đã rời đi, nhưng từng bộ phận bên trong cơ thể này vẫn còn lưu lại cảm xúc của nguyên chủ.

Không có hận sâu sắc, cũng không có đau đến tận tâm cam…Chỉ có một loại cảm xúc là tâm đã lạnh.

Cảm giác này không dễ chịu một chút nào.

A Yên thở dài, cầm chiếc quạt cổ, đi ra sân phía ngoài bên trong hiên tắm nắng.

Nàng đã ngây ngốc ở phủ tướng quân ngày thứ mười.

Nàng ở tại Lạc Vũ hiên, là địa phương vắng vẻ nhất của cả phủ tướng quân, bai bên ngoại trừ một toà tiểu đình bỏ đi cũng chỉ có một đình luyện võ hoang vu —— nơi đó là nơi ở của nghĩa huynh không rõ lai lịch của nàng Nhạc Lăng Tiêu, hắn vừa mới ở phía nam chiến trường trở về. Ở nam chiến trường nghĩa huynh không rõ lai lịch này của nàng bị thương nên đang ở nơi đó dưỡng thương.

Nhạc Lăng Tiêu là một cô nhi. Năm đó Tây lương bình loạn, Trần tướng quân thấy hắn đáng thương liền thu nhận và giúp đỡ hắn. Có rất nhiều người đồn đại nói hắn là người Tây Lương, chỉ vì Trần tướng quân bảo vệ nên những người khác mới không dám nói nhiều.

Hai năm trước, Trần tướng quân tạ thế, không còn có hắn che chở, người trong phủ lại càng ngày càng không ưa Nhạc Lăng Tiêu. Đặc biệt là mẫu thân của A Yên Trần phu nhân. Nàng tin tưởng Nhạc Lăng Tiêu là nhi tử của Trần tướng quân cùng nữ nhân ở Tây Lương. Bởi vậy mới cực hận hắn. Lưu dưỡng hắn ở phủ tướng quân cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Trần phu nhân dưới gối không có nhi tử, Nhạc Lăng Tiêu có thể lĩnh binh đi đánh trận. Ngay cả như vậy, hắn ở trong phủ cũng vẫn bị coi là người vô hình, luôn luôn đơn độc một mình, không giao tiếp với người khác.

Chỉ có A Yên biết, hắn là một phe phản diện lớn sau này.

Muội muội của nguyên chủ Trần Vận, nhân lúc tiến cung phụng dưỡng bệnh giai đoạn cuối của trưởng tỷ, nàng ta liền lọt vào mắt xanh của hoàng đế trưởng tỷ phu, hai người triền triền miên miên đến hoà hảo.  

Sau này phản phái lớn của Nhạc Lăng Tiêu, thân phận thực sự là vì hoàng tử nào đó của Tây Lương, lòng dạ độc ác đến phát điên. Không lâu sau đó hắn được đem về Tây Lương lên ngôi hoàng đế, sau đó mang binh chiến tới Đế Đô. Hoàng đế trốn chạy, không thể mang theo Trần Vận. Nhạc Lăng Tiêu nhìn nghĩa muội trước kia Trần Vận liền mạnh mẽ cướp đoạt một trận. Sau khi hoàng đế bỏ trốn liền dẫn được chi viện trở về. Nhạc Lăng Tiêu không được tiện lợi nào liền bị hoàng đế đâm chết, hoàng đế cùng với Trần Vận có một cuộc sống hạnh phúc cả đời.

Trở về mười ngày này, A Yên chưa từng thấy hắn lấy một lần. Trên thực tế, ngoại trừ Trần phu nhân đã tới hai chuyến, những người khác đều đem vị đế phi thất sủng Đại tiểu thư này là người vô hình. Từ người từng người đang đợi nàng đi đời nhà ma. Coi như là thân sinh mẫu thân, chỉ sợ sẽ không vì nàng chết mà cảm thấy bi thương đâu.

Có Trần Vận ở đây, thiên tử như trước hoàng ân cuồn cuộn, Trần gia như trước thánh quyền không suy.

“…Thế nào cũng phải về cung trước”.

A Yên lầm bầm lầu bầu một câu, vừa đi vừa tính toán làm sao hồi cung, cố gắng bồi Dương Chiêu vui đùa một chút. Lại nghe nói Lão Cổ Đổng nhỏ giọng nói: “Không, ký chủ, bên phía ta có biểu hiện… Manh mối là nam chủ Nhạc Lăng Tiêu.”

Bước chân A yên dừng lại, nàng cau mày: “Nào có nam chủ nào bị nam phụ một kiếm giết chết, nam phụ cùng nữ chủ có cuộc sống hạnh phúc chứ?”

Lão Cổ Đổng: “Có thể ta ở chỗ này…Chính là biểu hiện như thế”.

“Hắn làm sao nhìn cũng giống như là nhân vật phản diện vậy?”

“Phản phái của nam chủ cũng có thể là nam chủ a!”

... 

Thật cũng có chút đạo lý.

Lão Cổ  Đổng lại nói: “Kí chủ dự định kế tiếp làm gì?”

A Yên suy nghĩ một chút, nói: “Nhiệm vụ của thế giới trước hoàn thành, ta giải khoá được công năng gì?”

Lão Cổ Đổng xem xét, nét mặt già nua ửng đỏ, đáp: “Ngực lớn”. A Yên gật đầu, không có phản ứng gì: “Há, vậy trước tiên về phòng xem ngực đi”.

Lão Cổ Đổng:...

A Yên mở to mắt, nghiêm túc nói: “Ta nhớ tới chuyện cũ bên trong này, vóc người của Trần Vận vô cùng xuất chúng, mặc kệ là Dương Chiêu, hoặc là Nhạc Lăng Tiêu, hay là người qua đường Giáp ất bính đinh, chỉ cần vừa nhìn thấy vòng ngực lớn kia của Trần Vận, liền không dời nổi mắt, bất động chân tay. Ta đương nhiên cũng không thể thua a”.

Lão Cổ Đổng cho nàng một cái vẻ mặt ‘Ngươi nói rất có lý, tại hạ xin thua’.

A Yên khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị xoay người lại, mới vừa ngẩng đầu lên liền vừa vặn nhìn thấy người cách đó không xa. Nam nhân một bộ Thanh Y mộc mạc, tóc đen buộc lên, thân thể cao to kiên cường, làn da vàng nhạt, ngũ quan cực kì sâu sắc. Trên người hắn có một loại khí chất mạnh mẽ, như tùng bách vào ngày đông giá rét. Bất kẻ là trang phục hay tướng mạo, Nhạc Lăng Tiêu đều không giống các công tử ở Đế Đô.

Nguyên lai sau khi Trần Yên lớn lên cùng hắn không gặp mặt bao nhiêu. Khi còn bé thì nàng đứng ở bên chiến tuyến của mẫu thân, kiên quyết coi ắn là kẻ địch. Vì lẽ đó nên quan hệ của hai người không được tốt lắm.

Nhạc Lăng Tiêu nhìn thấy nàng, long mày rậm nhíu nhíu, không lên tiếng.

A Yên cười cợt đối với hắn, cũng không thân thiện, không mặn không nhạt kêu một tiêng: “…Huynh trưởng”. Nói xong, nàng vô ý dừng lại, rồi liền đi thẳng. Lưu lại nam nhân nhìn chằm chăm bóng lưng yếu đuối mỏng manh của nàng, khuôn mặt lạnh lùng từ xưa đến nay, như trước không có biểu cảm nào.

Gã sai vặt đuổi theo, tò mò ngắm nhìn A Yên đã đi xa, mở miệng nói: “Công tử, đó không phải là Đại tiểu thư sao? Nghe nói bệnh nặng không biết sống được bao nhiêu ngày nữa, ta lại thấy nàng vẫn còn có thể đi dạo đó”.

Bởi vì Nhạc Lăng Tiêu thân phận đặc thù, hắn có được công lao trong quân, sớm có thể gánh vác được đội quân của tướng quân. Nhưng có thể lời đồn đãi quá nhiều chuyện nhảm nên hắn chỉ có thể là ‘Công tử’ phủ tướng quân, cả đời này không có cách nào kế từa danh hiệu tướng quân.

Nhạc Lăng Tiêu lắc lắc đầu, nói: “Đi thôi”.

Vừa dứt đó, cách đó không xa liền vang lên tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn: “Nương nương! Nương nương ngươi làm sao vậy? Có phải bệnh cũ lại tái phạm không? Nhanh…nô tỳ dìu người ngồi xuống”.

Sau một chốc hoảng loạn, nữ tử suy yếu bên trong mang theo thanh âm tự giễu: “Khụ khụ…Còn gọi gì mà nương nương? Phế phi Trần thị, tội thần Trần thị… Ngươi gọi ai là nương nương?”

====

Đền bù 2 ngày không đăng chương mới, nhân tiện chúc mừng sang phần 2.