Editor: Bella
Beta: Cà ri
Lục Thế Đồng đánh một dòng chữ, do dự một chút, lại xóa hết, sửa thành hai chữ đơn giản.
—— Chúc mừng.
Bên kia rất lâu vẫn không trả lời.
Đây là tật xấu của Tô Yên, nói mấy lần rồi vẫn không sửa được, so với những người cùng tuổi dùng điện thoại không rời tay, số lần cô xem điện thoại ít hơn tiểu chuẩn trung bình rất nhiều, gọi điện thoại còn được, chuông reo lâu kiểu gì cũng nghe máy, gửi tin nhắn trên Wechat, Nửa tiếng sau chưa chắc đã trả lời.
Hắn click mở album ảnh, nhìn tấm hình mà mình vừa mới lưu kia.
Tạo hình nữ chính trong bộ phim 《Phượng Hoàng》mới của đạo diễn Dương.
Em họ Trịnh Sâm ở bên cạnh nhìn thấy, cười trêu hắn: "Đối với tình mới của anh thực để tâm a, đến cả đạo diễn Dương mà anh cũng có thể giải quết, cái giá không nhỏ, đúng không? "
Lục Thế Đồng xùy nhẹ, nói: "Không liên quan gì tới anh."
Trịnh Sâm trừng hai mắt trừng to, không tin nói: "Nói riêng hai câu, em cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu, anh che chở tình mới như vậy, người ta có biết không? "
Lục Thế Đồng không để ý tới hắn.
Luôn mồm tình mới này tình mới nọ, đã nửa năm rồi còn tính là tình mới cái gì, chó má.
Trong thời gian này, đừng nói lăn giường, ngay cả số lần hôn môi, chỉ dùng một tay thôi cũng có thể tính hết được.
Từ khi trưởng thành tới giờ, hắn chưa từng thanh tâm quả dục như bây giờ.
Thật ra thì, phụ nữ bên ngoài tự đưa đến cửa, phụ nữ bồi rượu, gặp dịp thì chơi, chỉ có nhiều chứ không ít, chỉ cần hắn muốn, cứ gọi là có.
Nhưng hắn tình nguyện kìm ném dục vọng của chính mình.
Lời này, nói ra ai cũng không tin.
Cứ như vậy mà sở hữu vô số người đẹp, Lục đại thiếu gia đến giới giải trí mở công ty, bắt đầu từ sau khi lên đại học không một lần yêu đương đứng đắn, bên người Lục tổng luôn có hai người bạn gái trở lên, vậy mà lại làm hòa thượng nửa năm.
Đúng là chuyện cười.
Hắn thích một người.
Gặp mặt thì tức giận, không gặp mặt lại nhớ.
Quá tà môn.
Mười phút sau, A Yên trả lời.
—— Cám ơn ông chủ.
Tin nhắn gửi kèm theo một bông hồng cùng gương mặt tươi cười đặc biệt ngoan ngoãn.
Lục Thế Đồng hừ lạnh một tiếng, may mắn là hắn đã xóa bỏ mấy lời chúc dài ban nãy.
Cái đồ không lương tâm kia thật sự xem hắn là ông chủ, ôm ấp, hôn môi thậm chí lên giường đều là công việc, tuyệt không có chút xíu tình cảm cá nhân nào.
Đối với hắn vĩnh viễn là gương mặt tươi cười vô tâm kia, cho dù có chịu oan ức, khổ sở, mệt mỏi, không nói một tiếng, ngay cả chuyện xấu trước kia cùng Giang Ly ồn ào đến chết đi sống lại, cũng chẳng hé răng nửa lời.
Hắn cần gì tự mình đa tình.
*
Bận rộn cả ngày chuyện của công ty, về nhà đã hơn 12 giờ đêm.
Giang Ly cởi áo khoác âu phục, nới lỏng cà vạt, theo thói quen mở ti vi, xem đoạn video hắn cố tình bảo người ghi lại, mấy ngày nay xem đi xem lại một đoạn ngắn này.
Đó là một cái đoạn video ngắn của《Cung Tường Liễu》.
Trong phim, A Yên cùng lúc đóng hai vai, một đôi tỷ muội song sinh, tỷ tỷ là nữ chính, muội muội là nữ phụ phản diện.
Tỷ tỷ có tình chàng ý thiếp với nam phụ trúc mã vô tâm, đối với tỷ tỷ yêu thương sâu sắc, muội muội lại yêu thầm si mê nam phụ nhiều năm, ghen tỵ làm mờ con mắt, trở lên điên cuồng, thiếu chút nữa hại chết tỷ tỷ.
Đoạn ngắn này chính là mưu kế bị bại lộ, muội muội uống thuốc độc tự sát, trước khi chết được nhìn thấy người mà mình yêu tha thiết.
Máu chảy từ khóe môi A Yên, gương mặt trắng bệch, hai mắt đỏ hồng, nước mắt rưng rưng, nhưng từ đầu đến cuối cũng rơi xuống: " Huynh... Huynh nói muội gieo gió gặt bão, đúng, muội nhận, nhưng... Khụ khụ, Thẩm ca ca, huynh có biết không? Cả đời này,chuyện sai lầm nhất mà muội từng làm chính là hại tỷ tỷ, nhưng cũng là chuyện mà muội không bao giờ hối hận. Chỉ cần không có tỷ tỷ, huynh có thể nhìn muội nhiều hơn một chút... Vì một tia hi vọng này, mọi thứ đều đáng giá... cho dù sau khi chết đi có xuống địa ngục không được siêu sinh, cũng đáng giá!"
Chỉ là mấy câu nói này, cũng không tính là giải thích, cho dù nữ phụ có làm đủ chuyện xấu cũng kiếm được một ít đồng tình của khán giả, sau khi trách mắng một chút, đến cuối cùng cũng có người nói nàng đáng thương.
Vì quá yêu lên sinh hận, vì yêu điên cuồng đến chết cũng không hối cải, cũng xem như hiếm thấy.
Giang Ly cũng không quan tâm lắm nội dung phim.
Chẳng qua là hắn cảm thấy, tình cảnh này của A Yên, làm hắn nhớ tới buổi tối một năm trước, mưa to tầm tã, rơi xuống đất, hắt lên cửa sổ thủy tinh trong suốt từng hạt từng hạt đan xen vào nhau, cô đứng trước mặt hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên, ấp ủ thật lâu, mới cẩn thận lại tuyệt vọng mở miệng.
—— Em yêu anh.
—— Giang tổng, em đối với anh là thật lòng.
Phụ nữ đều có lòng tham, đặc biệt là phụ nữ trong giới giả trí.
Lúc không có tiền thì muốn tiền, có tiền rồi lại muốn tình yêu, vĩnh viễn không thấy thỏa mãn, đáng thương biết bao.
Lúc đó, hắn nhìn A Yên, giống như nhìn một tác phẩm nghệ thuật thất bại, chỉ có bề ngoài đẹp đẽ, nhưng không có ý nghĩa gì, chỉ có một trái tim tham lam, vừa ngu xuẩn lại ngu ngốc.
Một năm sau, hắn hối hận rồi.
Hắn chợt nhận ra, có lẽ sẽ chẳng có thêm một người phụ nữ yêu hắn như vậy.
Mấy ngày trước, thời điểm ngả bài với An Thuần, người phụ nữ đã từng kiến hắn bị cuốn hút bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Tại sao?"
Hắn mỉm cười: "Anh và em rất giống nhau, quá nhiều cảm xúc, nhìn quá rõ ràng, sẽ làm cho trái tim trở lên lạnh lẽo, trong lòng lúc nào cũng phải tầng tầng lớp lớp đề phòng. An tiểu thư, em cần một người đàn ông dồn hết tâm trí sưởi ấm trái tim em, anh từng thử, rất đáng tiếc, người này nhất định không phải anh."
Bởi vì, hắn bắt đầu nhớ nhung, cái người phụ nữ nhân thấp kém đem tất cả mà hiến dâng lên kia.
A Yên đã rất lâu không liên lại với hắn.
Điện thoại trong túi rung lên.
Hắn cầm lên, nhìn thấy tên người gọi đến, hơi ngẩn ra, đáy lòng trở lên mềm mại: "... Tô Yên. "
Bên kia im lặng mấy giây, sau đó, giọng nói A Yên cất lên ở bên tai, mang theo ba phần ngọt: " Giang tổng, tôi dự tính cuối tháng vào tổ phim mới, còn hơn nửa tháng nữa, vất vả lắm mới rảnh rỗi, ngài xem, chúng ta hẹn gặp mặt nhau được không? Ngài không muốn thêu phòng, cùng ngồi ôn chuyện cũng được."
*
Địa điểm ôn truyện là ở biệt thự lưng chừng núi của Giang Ly.
Trước khi ra cửa, Tiểu Mỹ đúng lúc tới đây.
A Yên đem gương Cổ Đồng bỏ vào trong túi, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: " Thông báo tuyên bố đội hình dàn diễn viên chính 《Phượng Hoàng》 trên Weibo, đã đọc sắp xếp xong bình luận chưa? "
Tiểu Mỹ làm việc đã quen, lấy quyển sổ ghi chép màu đen từ trong túi ra, nhìn trên đó đọc: "Mấy bình luận khen ngợi nhiều nhất đều là fans của chị, chờ mong đạo diễn Dương đạo hợp tác với chị... "
Liên tục đọc mấy cái bình luận.
A Yên nghe xong, ngẩng đầu: " Có hay không —— "
"Có chứ, em đang tìm thêm đây, làm sao làm sao có thể không có chứ." Tiểu Mỹ trả lời, lật thêm một tờ, nói: "Hai cái bình luận này khẳng định chị thích nghe, "A a tiểu tỷ tỷ nhà ta rất không chịu thua kém rồi, mặt mộc mà cũng thật xinh đẹp, hôn hôn tiểu tỷ tỷ nhà ta." ‘Kể từ sau khi bỏ weibo, mỗi lần có hình mới được đăng lên, đều đẹp tới một tầm cao mới, so với ảnh selfie còn đẹp hơn". Còn mấy bình luận này đều là anti-fans của chị viết, "người phụ nữ này, chẳng có gì ngoài gương mặt, với cái diễn xuất kia cũng chỉ có thể diễn phim thần tương cổ trang thôi, đạo diễn Dương già rồi mắt mờ’. Mọi người ở phía dưới đều hưởng ứng, ‘Tôi cũng đồng ý, không có gì ngoại trừ mặt’. ‘Xin hãy cho tôi được nói như trên’."
A Yên cười cười: "Vị bạn nhỏ này có chút đáng yêu."
Tiểu Mỹ nói tiếp: "Ngoại trừ anti-fans, người qua đường đều nói bộ này quay đẹp, giá trị nhan sắc diễn viên nổi trội, chịu được thử thách tạo hình mặt mộc, bộ phim điện ảnh đáng để mong chờ. Em cho chị đọc nè —— "
A Yên tiếc nuối, mà thở dài: "Chị có việc đi ra ngoài, chờ chị về rồi nói. "
Tiểu Mỹ nói: "Để em gọi tài xế đến. "
A Yên lắc đầu: "Chị tự đi."
Chọn địa điểm gặp mặt rất tốt, những người sống ở chỗ này không giàu sang thì cũng phú quý, an ninh chặt chẽ, không gian yên tĩnh, không dễ dàng xuất hiện tình huống paparazi theo dõi cùng chụp trộm.
Mùa đông vừa qua, mừa xuân se lạnh.
Giang Ly đứng trong vườn hoa đằng sau cánh cửa sắt, trên người mặc, áo lông màu ô-liu bên ngoài không áo khoác, vô cùng nhàn nhã, xách theo nước. Tưới nước cho hoa.
Hai cách cửa sắt mở rộng sang hai bên, bảo vệ nhường đường.
A Yên lái xe vào.
"Giang tổng, đã lâu không gặp. "
Giang Ly khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Đưa chìa khóa xe của em cho bảo vệ đi."
A Yên nhíu mày: "Tại sao? "
Giang Ly đi tới, giọng nói dịu dàng: "Ngoan, nghe lời. Xe mà Lục Thế Đồng đưa cho em, đừng lái đến chỗ này của anh, anh không thích. "
A Yên cong mắt cười: "... Vẫn khó hầu hạ như vậy." Xoay người, đem chìa khoá đưa cho bảo vệ đứng bên cạnh: "Làm phiền anh rồi. "
Giang Ly tiếp tục tưới hoa.
A Yên để hai tay ở sau lưng, nhìn một lúc, than thở: "Giang tổng, ngài chăm sóc hoa thật tốt, sau này đổi sang nghề trồng hoa, chắc chắn có thể phát tài."
Giang Ly nhàn nhạt nói: "Anh nuôi người cũng không tồi."
A Yên gật gù, lại thở dài: "Đây là đương nhiên, chỉ có điều ngài hay xoi mói người khác như thế, không biết vị thiên kim tiểu thư nào có may mắn này đây."
"Nhà chúng tôi không có truyền thống liên hôn." Giang Ly đem bình nước đưa cho người làm vườn, cầm lấy khăn tay người giúp việc đưa tới lau tay, nói: "Đi thôi, uống trà chiều cùng anh."
Sau đó, hắn thật sự tiếp khách ở phòng nhỏ, vừa đọc tạp chí, vừa uống trà nửa tiếng.
A Yên thiếu kiên nhẫn, nói với nữ giúp việc nghiêm túc đứng bên cạnh: "Cô ra ngoài, để tôi với Giang tiên sinh một mình. "
Nữ giúp việc nhìn về phía Giang Ly, có chút không vui.
Hắn ngẩng đầu từ lên cuốn tạp chí, ngầm đồng ý.