Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang

Chương 12: A Thanh ra tay




Oành!

Lạc Thủy nếu đã quyết định liền sẽ không chần chờ, hắn lập tức xuất thủ, sức chiến đấu cấp bậc Thánh Chủ, hắn trực tiếp bay lên trời đón đỡ Bút Thiên Hoàng, bắt đầu bộc phát chiến đấu!

Bành bành bành!

Chân khí bạo phát ra như tia lửa điện, thoáng một cái đã bao vây Bút Thiên Hoàng.

Lạc Thủy biết Bút Thiên Hoàng có linh tính, vì đây chính là Tiên Khí, không là vũ khí phàm tục.

Lạc Thủy định thu phục Bút Thiên Hoàng, để Bút Thiên Hoàng quy thuận Thánh địa Linh Hư nói: "Bút Thiên Hoàng, ngươi chính là thượng đẳng Tiên Khí, tại Thánh địa Linh Hư của ta ngươi là chí cao vô thượng, có vô số người kính ngưỡng và cung phụng ngươi, ngươi hà cớ gì tới cái chỗ kia mặc cho người khác điều động?"

Nhưng mà nghênh đón hắn chỉ là một kích lạnh lùng của Bút Thiên Hoàng!

Oành!

Một kích này cực kỳ hung mãnh, sau khi bạo phát như thiên lôi vạn mã, trong khoảnh khắc đánh tan chân khí như tia lửa điện của Lạc Thủy.

Bút Thiên Hoàng cực kỳ huyền diệu, phía sau nó hiện lên một tôn hư ảnh vô địch, chính là khí linh của nó, yên tĩnh nhìn chăm chú Lạc Thủy.

Bút Thiên Hoàng cực kỳ xem thường đối với đề nghị của Lạc Thủy, căn bản không chút động lòng, nó một lòng trung thành với Thiên Địa tiền trang nói: "Kẻ ngu muội kia, ngươi đứng đầu tại Thánh địa Linh Hư mà làm mưa làm gió, nhưng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không cách nào tiến bộ."

Lạc Thủy sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung ác, nói: "Nếu ngươi khăng khăng như thế thì đừng trách ta ra tay với ngươi, ta có lòng tốt chiếu cố ngươi một vạn năm. Một vạn năm này, ngày đêm cung phụng ngươi, đem tiếng tăm của ngươi lan truyền ra ngoài, để ngươi luôn ở trên cao, nhưng ngươi một mực đối với ta lạnh lùng hờ hững, nhưng ta cũng không bận tâm, bởi vì ta cho rằng chỉ cần ta thực tình đối với ngươi, sớm muộn cũng sẽ cảm động ngươi."

Lạc Thủy đố kị đỏ ngầu cả mắt, hận nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng mà, cho dù chủ nhân ngươi không có chút nào tu vi, ngươi đối với hắn cũng mở rộng tấm lòng, quả thực là buồn cười."

Bút Thiên Hoàng giơ nắm đấm mà nói: "Là do ngươi cưỡng ép giữ lại ta một vạn năm mà không phải ta yêu cầu, tất cả những thứ này chỉ là do ngươi tưởng bở, ta mãi mãi cũng không phải là của ngươi, cũng không phải của Thánh địa Linh Hư."

Lạc Thủy hoàn toàn điên dại, nhảy lên một cái, như ma như thần, đánh ra tay lớn: "Ta mặc kệ, ta không lấy được ngươi, ta liền đem thân thể cưa ngươi giữ lại Thánh địa Linh Hư, chủ nhân của ngươi hôm nay ta nhất định phải giết hắn."

"Phong cấm thiên địa!"

Đây là một môn công pháp kinh thiên, trong chốc lát, trong phạm vi ba trăm dặm vùng trời đều bị ngăn cách.

Hắn muốn ngăn cách cảm ứng giữa Bút Thiên Hoàng cùng Lý Tiên Đạo, để Bút Thiên Hoàng không có chủ nhân, không cách nào thi triển bản thân.

Đồng thời Lạc Thủy nói ra âm thanh lạnh lùng: "Phùng La, giết cái tên phàm nhân phế vật này đi, dám cùng Thánh địa Linh Hư chúng ta cướp đoạt Bút Thiên Hoàng chính là muốn chết!"

Phùng La thấy thế hai mắt liền tỏa sáng, cười dữ tợn một tiếng: "Lần này ngươi chắc chắc phải chết không, không có người cứu được ngươi đâu!"

Lý Tiên Đạo thấy thế liền nhướng mày, hắn cảm ứng một chút về Bút Thiên Hoàng, không nghĩ tới vậy mà cảm ứng không được.

Tiểu Thất nghiêm túc nói: "Chủ nhân, cảm ứng liên kết giữa Bút Thiên Hoàng với chủ nhân đã bị ngăn cách, ngươi vừa rồi nên đem Bút Thiên Hoàng thu vào Thiên Địa tiền trang, hoặc là cầm ở trong tay."

Lý Tiên Đạo nháy mắt, biết mình sơ suất vì kinh nghiệm chưa đủ, hỏi: "Không có những biện pháp khác sao?"

Tiểu Thất suy nghĩ một chút nói: "Chủ nhân hãy trốn vào Thiên Địa tiền trang, tạm thời tránh mũi nhọn, chờ Bút Thiên Hoàng phá vỡ phong ấn lại đi ra."

Lý Tiên Đạo không có chút nào tu vi, không có Bút Thiên Hoàng căn bản không ngăn cản được một kích của Phùng La.

Thậm chí chỉ cần khí thế của Phùng La trùng kích tới, Lý Tiên Đạo đều phải bị thương, thậm chí có thể tử vong.

Lý Tiên Đạo nhíu mày, hắn rất không cam tâm trốn đi, đã nói là đến thu nô tài, hiện tại nô tài phản kháng, hắn còn phải ẩn trốn sao?

Phùng La cũng sẽ không cho Lý Tiên Đạo thời gian suy nghĩ, hắn từ lâu đã hận muốn giết Lý Tiên Đạo, đều là bởi vì Lý Tiên Đạo, mới khiến hắn bị hủy một tràng thịnh hội lớn nhất này, trong tâm Phùng La cũng đã muốn ăn tươi nuốt sống Lý Tiên Đạo.

Phùng La hét lên, thân thể nhảy ra, thoáng cái đã đi tới trước mặt Lý Tiên Đạo, mở ra năm ngón tay bắn ra lửa nóng màu đỏ, nhiệt độ cực cao, dường như chỉ trong chốc lát liền có thể đốt cháy thân thể của Lý Tiên Đạo hầu như không còn.

"Đi chết đi!"

Lý Tiên Đạo nhìn kỹ đối phương, trong lòng cực độ không muốn tránh vào Thiên Địa tiền trang.

Nhưng hắn nếu không trốn vào thì nên làm gì để ngăn cản đối phương đây?

Tiểu Thất thuyết phục nói: "Chủ nhân, xin hãy tiến vào Thiên Địa tiền trang đi."

Lý Tiên Đạo vừa định đáp ứng, nhưng mà một giây sau, một đạo quang mang sắc bén màu xanh từ trên trời giáng xuống, phút chốc liền chặt đứt bàn tay của Phùng La!

A a a!

Phùng La kêu lên thảm thiết, trực tiếp bị cỗ lực lượng này bắn bay ra ngoài vô cùng thê thảm, đụng vào đỉnh đồng bên trong đại điện, đem cả đại điện phá hủy.

Một bóng người xinh đẹp chầm chậm hạ xuống, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

"Người này là ai?"

"Thật quá mạnh, một kích liền trọng thương Phùng La, Phùng La hoàn toàn phản ứng không kịp."

"Nữ nhân này quả thực khủng bố!"

"Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản."

Người quan sát bốn phía nghị luận ầm ĩ, kẻ nào cũng đều sợ hãi mà thán phục thế lực sau lưng Lý Tiên Đạo quá mạnh mẽ.

Mà giờ khắc này, Lý Tiên Đạo nhìn chăm chú nữ tử trước mắt kia.

Chính là A Thanh!

Cô nương mới vừa từ Thiên Địa tiền trang ký hiệp ước, cầm đi một trăm năm tuổi thọ.

Nàng thế nhưng là đã tiếp cận đến cảnh giới tiên, nên đánh bại Phùng La dễ như trở bàn tay, không hề khó khăn.

A Thanh quay đầu, gió xuân rực rỡ, dung nhan trắng trẻo mũm mĩm xinh đẹp, tựa như thiếu nữ mười tám đôi mươi, cùng cô nương lúc trước tóc trắng xoá, sinh mệnh hấp hối hoàn toàn khác nhau.

A Thanh hỏi: "Ngươi là sứ giả của Thiên Địa tiền trang phải không?"

Lý Tiên Đạo gật đầu, ánh mắt trong vắt, nói: "Ta chính là tân sứ giả!"

A Thanh nhìn chăm chú Lý Tiên Đạo, sau đó ném ra một cái pháp bảo chứa đồ: "Rất tốt, đây là một triệu khỏa thần nguyên, ngươi hãy cất kỹ."

Lý Tiên Đạo nhận lấy rồi để A Thất kiểm tra một chút, A Thất xác định không có vấn đề gì, lập tức thu vào Thiên Địa tiền trang.

Lý Tiên Đạo lộ ra một cái mỉm cười, nói: "Tốt, từ giờ trở đi, hợp đồng thanh toán xong."

Một triệu khỏa thần nguyên đã đưa tới, hóa giải cực tốt tình thế khẩn cấp của Lý Tiên Đạo, hiện tại hắn đã có lực lượng chân chính.

A Thanh hướng nhìn bầu trời bị Lạc Thủy phong cấm ba trăm dặm, phía trên là một mảnh trắng xoá, căn bản làm người không thấy rõ, nhưng A Thanh có tu vi thông thiên, nên sau khi thấy rõ, cười nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi không?"

Nàng thấy Lý Tiên Đạo không có chút nào tu vi nên muốn bán một cái nhân tình cho Lý Tiên Đạo.

Lý Tiên Đạo lắc đầu, nói: "Không cần, bọn hắn không biết rõ sự khủng bố của Thiên Địa tiền trang, chỉ như là ếch ngồi đáy giếng, bọn hắn nhỏ bé đến một kích cũng không chịu nổi."

A Thanh rất hứng thú, muốn nhìn xem Lý Tiên Đạo đến cùng có biện pháp gì để đánh bại Lạc Thủy, thu về khoản nợ khó đòi này.

A Thất nhắc nhở Lý Tiên Đạo: "Chủ nhân, người hiện tại có thể đốt cháy thần nguyên, kích hoạt lực lượng của Thiên Địa tiền trang."

Lý Tiên Đạo không chút do dự nói. "Đốt cháy đi!"

Hắn hiện tại đã có một triệu khỏa thần nguyên, hoàn toàn có thể thải mái đốt cháy.

A Thất lập tức đốt cháy một trăm khỏa thần nguyên, bộc phát ra lực lượng khổng lồ, chuyển dời cho Bút Thiên Hoàng!

Ầm ầm!

Trong ba trăm dặm thiên địa bị phong cấm, Bút Thiên Hoàng bởi vì chỉ hấp thu một chút năng lượng của Phùng La nên không duy trì được lực tấn công quá mạnh mẽ, do đó chỉ có thể giữ chân Lạc Thủy.

Nhưng mà một giây sau, một cỗ lực lượng cách không truyền đến, để thực lực của Bút Thiên Hoàng tăng nhiều, chỉ cần có năng lượng, Tiên Khí có thể bạo phát ra thực lực quả thực rất khó có thể tin.

Ầm!

Chỉ là một cơn chấn động, Lạc Thủy cũng cảm giác toàn thân mình như bị nát, hắn mặt mũi tràn đầy kinh hãi, không dám tin.

Mới vừa rồi còn đánh qua đánh lại, tại sao chỉ sau một giây mà ngươi liền báo phát như vừa cắn thuốc?