Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 98




“Hoa ngôn xảo ngữ.”

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin lời ngươi lần nữa sao.”

Cho dù Phùng Bằng có nói gì đi nữa, năm con quỷ vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Phùng Bằng biết mình có nói tới gãy răng cũng chỉ có một mình mình tin mà thôi. Hắn không vì mình mà giải thích nữa, chỉ nói: “Hiện giờ ta đã giống với các ngươi, khi vào điện Diêm La rồi, ta tin rằng Diêm Vương sẽ chỉ cho ta cách bồi thường các ngươi.”

“Ngươi còn muốn tới trước mặt Diêm Vương? Có lẽ ngươi không biết, linh hồn còn sống như ngươi chính là món ăn ngon nhất.”

“Ngươi nghĩ đêm nay mình có thể trốn thoát sao?”

“Đây là do ngươi nợ chúng ta, ngươi nhất định phải trả lại.”

Bọn họ vây lấy Phùng Bằng, đang chuẩn bị há miệng cắn thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người: “Linh hồn còn sống thơm ngon như vậy, các vị có thể chia cho ta một miếng không?”

Năm con quỷ xoay đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân không biết đã đứng trên mỏm đá nơi Phùng Bằng tỉnh lại từ lúc nào. Nữ nhân kia nở nụ cười, thế nhưng trong tay lại cầm một thanh dao găm hình rắn, khiến bọn họ thấy cực kỳ nguy hiểm.

“Ngươi là ai?” Hài tử lớn tuổi nhất trong năm con quỷ mở miệng hỏi.

“Ta chỉ là người đi ngang qua đây thôi.” Phó Yểu ngắm nhìn dao găm, bước trên mặt nước tới chỗ bọn họ: “Tục ngữ đã nói, ai gặp thì người đó có phần, các vị chắc không keo kiệt đến vậy chứ?”

Năm con quỷ lập tức thả Phùng Bằng xuống, tự tách ra, bao vây lấy nữ nhân hắc y vừa xuất hiện, muốn ra tay trước để chiếm lợi thế. Có điều nữ nhân kia chỉ nhẹ nhàng giơ tay, tất cả bọn họ đã bị đẩy rơi hết vào trong nước, dù rằng không bị thương nhưng lại chẳng có một cơ hội phản kháng nào.

“Oán quỷ mới sống mấy năm mà đã kiêu ngạo tới vậy rồi.” Phó Yểu “chậc chậc” hai tiếng: “Lúc ta mới có chút đạo hạnh như các ngươi còn lo kẹp chặt cái đuôi làm người, mới có thể sống sót tới tận bây giờ.”

“Ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì!” Năm con quỷ tức giận nói.

“Không phải ta đã nói rồi sao? Chia cho ta một nửa là được.” Phó Yểu bước tới trước mặt Phùng Bằng, cầm dao găm quơ tay múa chân trước mặt hắn: “Các ngươi nghĩ xem nên cắt dọc hay cắt ngang đây? Ta thì sao cũng được, có điều ta phải tôn trọng ý kiến của các ngươi nữa chứ.”

Năm con quỷ còn chưa nói gì, Phùng Bằng đã gần như muốn khóc: “Quan chủ…” Hắn chưa từng biết quan chủ còn có sở thích như thế này nữa.

Phó Yểu cầm dao găm xoay một vòng xinh đẹp, nói: “Sợ rồi? Ta thấy lúc nãy ngươi còn hiên ngang lẫm liệt lắm cơ mà, cứ tưởng ngươi không sợ chết chứ.”

“Sao ta có thể không sợ chết được chứ, có điều là do ta nợ bọn họ trước.” Phùng Bằng nói: “Nợ thì phải trả, đây là điều đương nhiên.”

“À.” Phó Yểu gật đầu: “Câu này rất chính xác. Nếu đã vậy thì ngươi cứ yên tâm, khả năng dùng dao của ta rất tốt, dù ta có cắt ngươi thành sáu phần hay sáu mươi phần thì ngươi cũng không thấy đau gì đâu. Tự ngươi chọn đi, là sáu phần hay sáu mươi phần, đừng nghĩ tới sáu trăm phần, hồn phách nát như vậy ăn vào miệng chẳng cảm giác gì cả, sáu mươi phần còn miễn cưỡng chấp nhận được.”

Phùng Bằng: “…”

Hắn nghĩ mình nên khóc thêm lần nữa.

Đám quỷ lúc này cũng phản ứng lại: “Hai người các ngươi quen nhau?”

“Có quen biết chút chút.” Phó Yểu lại quơ tay múa chân trước mặt Phùng Bằng: “Các ngươi muốn ăn phần nào thì nói trước cho ta biết, ta sẽ giữ lại cho các ngươi.”

Năm con quỷ xem như được mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên chúng nó thấy một người như vậy.

“Sao ngươi lại không giúp hắn?”

“Sao lại phải giúp?” Phó Yểu hỏi ngược lại: “Chính hắn nói là thiếu nợ thì phải trả. Hắn còn chưa ý kiến việc chết phải vào miệng các ngươi thì ta ý kiến làm gì?”

Năm con quỷ: “…”

Có lẽ kiến thức của bọn nó đúng là quá ít ỏi rồi.

“Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi đúng là ngu ngốc, ngay cả hãm hại người khác cũng không biết.” Phó Yểu nói: “Hắn thiếu của các ngươi năm mạng, các ngươi lại chỉ nhận được có một phần linh hồn của hắn, à không, phải là nửa linh hồn mới đúng, có thấy công bằng không hả? Mặc dù sau chuyện này thì ân oán giữa các ngươi sẽ kết thúc, thế nhưng cuối cùng sẽ chẳng nhận được ích lợi gì cả, ngược lại còn khiến các ngươi tăng thêm sát nghiệt.”

Năm con quỷ: “Ý ngươi là gì?”

“Ta muốn nói là trước sau gì cũng nợ, chúng ta có thể từ từ bóc lột hắn, để hắn trả nợ cho chúng ta lâu dài.” Phó Yểu xách lỗ tai Phùng Bằng nói tiếp: “Trước đó hắn gặp tai nạn mà không chết tức là có phúc duyên. Nếu mà mạnh tay cố cướp đoạt sẽ làm các ngươi bị phản phệ. Không bằng để hắn trở lại dương gian, về sau công đức kiếm được chia một nửa cho các ngươi, công đức là thứ tốt, các ngươi cũng biết rõ rồi đấy.”

Năm con quỷ nghe xong, bắt đầu do dự.

Nếu bọn chúng ăn Phùng Bằng hôm nay, đạo hạnh của bọn họ cũng chỉ tăng lên một chút xíu. Nếu để hắn giúp bọn chúng kiếm công đức, bọn chúng về sau còn có thể dựa vào đó để tu luyện cơ thể, dù có không dùng tới thì khi chuyển thế đầu thai cũng được sinh ra trong một gia đình tốt.

“Sao lại chỉ cho chúng ta một nửa?” Bọn chúng muốn có tất cả.

“Bởi vì nửa còn lại thuộc về ta.” Phó Yểu nói: “Tất nhiên, nếu các ngươi thấy không hài lòng với một nửa thì ta cũng có thể cố mà lấy hết.”

“Ngươi làm vậy khác nào đang ăn cướp!” Năm con quỷ cực kỳ ấm ức.

“Giờ ta mới thấy các ngươi mới thông minh lên được chút đấy.”

“…”

“Các ngươi không nói gì thì xem như không có ý kiến ha.” Phó Yểu lập tức quyết định, nàng xoay người nhìn về phía Phùng Bằng, hắn lập tức đáp: “Ta cũng không có ý kiến!”

Phó Yểu cười nhạo: “Ngươi cũng không có tư cách để ý kiến đâu. Được rồi, giờ thì tất cả đều vui vẻ, mọi người tự tìm đường về nhà đi.”

Nàng cất dao găm đi, Phùng Bằng bị nàng đẩy một cái, linh hồn lập tức về lại cơ thể, năm con quỷ kia thì vẫn nổi trên mặt nước, vẻ mặt hết sức tủi thân.

Phó Yểu tới bất ngờ, đi cũng đột ngột. Đến khi Phùng Bằng mở to hai mắt thì cũng chỉ còn nhìn thấy năm con quỷ đối diện mình.

Ký ức của hắn dừng lại lúc bị vứt lên bờ, giờ thấy mình tỉnh lại, vội vàng nói lời xin lỗi với năm con quỷ.

“Không cần xin lỗi nữa.” Năm con quỷ yếu ớt đáp: “Cứ dựa vào thỏa thuận trước đó của chúng ta mà làm, nếu ngươi lại thất hứa lần nữa, chúng ta chắc chắn sẽ không nương tay.”

“Trước đó chúng ta đã nói những gì vậy?” Vẻ mặt Phùng Bằng mơ màng.

“Chẳng lẽ ngươi lại định thất hứa ngay bây giờ đấy à?” Vẻ mặt của năm con quỷ lập tức trở nên đằng đằng sát khí.

“Không phải, ta chỉ là không nhớ lúc nãy chúng ta đã nói gì với nhau mà thôi.” Phùng Bằng vội đáp: “Lúc nãy không phải ta đã xém chết đuối hay sao? Sau đó được một con rắn lôi ra khỏi mặt nước, đúng không?” Hắn vẫn còn nhớ con rắn lớn đó là một con rắn bị đứt đuôi.

Năm con quỷ thấy dáng vẻ của hắn cũng không biết hắn rốt cuộc là đang nói dối hay nói thật, bọn chúng nhắc lại giao dịch vừa nãy một lần nữa, còn nhấn mạnh: “Về sau công đức của ngươi đều sẽ thuộc về chúng ta.”

“Chuyện này thì không có vấn đề gì.” Phùng Bằng nói: “Lần này ta nhất định sẽ nhớ kỹ, sau chắc chắn không quên.”

“Nhớ kỹ rồi thì mau cút đi.” Bọn chúng nói xong cũng chậm rãi chìm xuống nước.

Phùng Bằng thấy ao hồ đã trở lại vẻ yên bình như trước, hắn cũng không để tâm tới việc cả người mình đang ướt đẫm, đi chân trần về phía thôn trang.

Đi được nửa đường, hắn không nhịn được mà quay đầu lại, nhớ tới một chuyện.

Bảy năm trước, hắn tới thôn trang đã gặp được một con rắn nhỏ bị người ta bắt, chuẩn bị mang về hầm canh. Đó là lần đầu tiên hắn được thấy một con rắn còn sống, thế là lập tức muốn có. Sau đó, hắn về từ trên núi, thấy nó cũng không có gì đặc biệt nên đã thả đi.

Hắn còn nhớ rõ, cái đuôi của con rắn đó trước khi được hắn cứu đã bị cuốc của nông dân chặt đứt.

Vạn vật có linh, không ngờ con rắn đó lại quay về báo ân.

Hắn khom lưng bái một bái về phía núi rừng đằng xa, khi này mới xoay người trở về.



Hắn ở lại thôn trang một đêm, sáng sớm hôm sau cũng không cho phép người hầu để lộ chuyện tối qua, tự mình cưỡi ngựa về nhà.

Vừa về, hắn đã phát hiện chiều cao của hắn đã vượt quá mẫu thân.

Phùng phu nhân cũng nhận ra điểm này, vui vẻ tới mức bật khóc, hỏi: “Chuyện đó được giải quyết rồi sao?”

Phùng Bằng thấy chuyện này cần phải nói cho phụ mẫu biết rõ, thế là kể rõ chuyện mình được cứu và việc mình hại chết đám hài tử kia cho phụ mẫu nghe: “Ngày mai con sẽ quay về Thủy huyện, nhà bọn họ có ân cứu mạng với con, về sau mong phụ mẫu sẽ thay con âm thầm chăm sóc bọn họ hơn.”

Hắn không gióng trống khua chiêng là vì thấy nếu làm lớn chuyện này sẽ khiến các nông hộ kia chịu nhiều liên lụy không cần thiết.

Phùng phu nhân không ngờ sự thật lại là như thế, người mà bà luôn oán hận lại chính là ân nhân của bà…

“Là do ta sai.” Bà khóc nói: “Là ta không có lòng dạ rộng rãi, thế nên mới tạo thành oan khuất cho bọn họ. Ta sẽ sai người sắp xếp lại chỗ ở cho bọn họ, còn những hài tử kia, ta cũng sẽ lên chùa Hộ Quốc, đốt đèn trường minh cho bọn họ.”

Trong lòng Phùng Bằng lại hiểu rõ, chuyện này không phải là do mẫu thân hắn không có lòng dạ rộng rãi, mà là vì những kẻ như bọn họ sẽ rất ít khi đối xử với người có thân phận thấp kém hơn mình giống một con người.

Điều này hắn không cách nào nói cho phụ mẫu của mình được, vì nếu hắn không tự trải qua những chuyện này, chính hắn cũng sẽ không để ý tới.

“Vâng, những việc này nhờ ngài giúp con xử lý.” Phùng Bằng đáp.

Hắn ở trong phủ nghỉ ngơi nửa ngày. Tối đó, mấy người quen biết hắn hồi kinh lập tức mời hắn tới dự tiệc, Phùng Bằng cũng vui vẻ đồng ý.

Nơi hắn tới là Quảng Tụ Lâu, cũng được nếm thử quả vải nổi danh gần đây của Quảng Tụ Lâu.

Quả vải lần này thật sự rất tươi ngon, cứ như mới hái từ trên cây xuống vậy, điều này khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên, rồi lại thấy thế gian này không có việc lạ nào là không thể xảy ra. Hắn không chính mắt nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại.

Trong bữa tiệc, hắn còn nghe được một tin tức khiến hắn để ý.

Đó là Liễu gia ở Dương Châu sắp kết thân với Dư các lão.

Liễu gia Dương Châu chính là gia tộc của Liễu Phú Vân, còn Dư các lão lại chính là vị đại nhân trong câu chuyện đầu tiên hắn kể ở quán trà của Phương Nhị.

Nếu Liễu Phú Vân kết thân với nhà ông ta, lòng hắn đột nhiên cảm thấy có điều chẳng lành.

Hơn nữa, chuyện của hắn có thể giải quyết thuận lợi như vậy cũng có công khuyên nhủ trước đó của Liễu Phú Vân. Ân tình này có lẽ bây giờ hắn có thể trả lại.

Hôm sau, Phùng Bằng rời kinh xuống nam, chuẩn bị tới Tu Thủy trước rồi mới tới Thủy huyện, kết quả là trên đường gặp được Thẩm Tích đang định tới Hoa Sơn.

Sau một thời gian không gặp, Phùng Bằng nhận ra Thẩm Tích đã trưởng thành không ít, con người cũng không còn thích cười như trước kia nữa. Thanh kiếm trong tay nàng ta chưa từng rời khỏi người, ngay cả khóe mắt đuôi mày cũng đều chứa đựng chút dấu vết xưa cũ.

“Ngươi đang định đi đâu vậy?” Hắn hỏi Thẩm Tích.

“Hoa Sơn.”

“Hoa Sơn à, đó đúng là một nơi nên tới.” Phùng Bằng nói: “Vậy sau khi tới Hoa Sơn thì sao?”

“Sẽ tới nơi khác.”

“Nếu nơi khác cũng đi hết rồi thì sẽ về nhà sao?”

Câu này của hắn khiến Thẩm Tích không biết đáp lời thế nào.

Nàng ta vốn là lén trốn khỏi nhà, về nhà thì chắc chắn phải về, thế nhưng sau khi đi qua non sông nước biếc, nàng ta lại không muốn quay về để chịu sự quản lý.

Phùng Bằng thấy nàng ta im lặng, hỏi: “Ngươi có chuyện gì mà mình muốn làm không?”

Thẩm Tích suy nghĩ, đáp: “Nếu có thể, ta muốn làm bộ khoái.” Đây là công việc đầu tiên nàng ta được tiếp xúc, nàng cũng không cảm thấy nó đáng ghét, thậm chí khi hoàn thành được điều gì đó còn thấy rất có thành tựu.

“Bộ khoái sao?” Phùng Bằng không lôi sự nguy hiểm ra để nàng ta thay đổi suy nghĩ, ngược lại còn cầm bút mực mang theo bên mình viết một phong thư: “Nếu ngươi thật sự muốn làm bộ khoái thì có thể cầm phong thư này tới phủ Phùng thượng thư ở thành Trường An, lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp cho ngươi.”

Thẩm Tích nhận lấy phong thư, nàng ta muốn nói gì đó nhưng thuyền của Phùng Bằng đã chuẩn bị rời bến. Hắn nói lời tạm biệt với nàng ta: “Thẩm hiệp nữ, sau này có duyên sẽ gặp lại.”

Hai người chắp tay từ biệt nhau bên bến thuyền.

Trong ngày hè này, hết thảy những cuộc gặp gỡ và chia ly chưa chắc đã không phải là sự bắt đầu của một đoạn duyên phận khác.