Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 84




Sau khi ra khỏi ngục giam, Phó Thị Lang híp mắt mất một lúc lâu mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, sau đó gọi một chiếc xe ngựa đưa ông về nhà.

Cái tin chức quan của ông bị bãi nhiệm đã truyền ra, lúc ông bước vào phủ Quốc công, quản gia mặc dù vẫn khom lưng nhưng nụ cười đã không còn chân thành như trước nữa. Ánh mắt của các hạ nhân trong phủ cũng đều tránh đi, trước kia những người này không hề dám tỏ thái độ như vậy với ông.

Phó Thị Lang không buồn để ý tới bọn họ, quay lại tiểu viện của mình, đổi y phục rồi mới vội vàng tới gặp nữ nhi.

May mà nữ nhi lúc này vẫn mang vóc dáng mười tuổi, những chuyện xảy ra trong giấc mơ kia, ông sẽ không cho phép nó có cơ hội tồn tại.

“Phụ thân!” Phó Cửu Nương vừa thấy phụ thân xuất hiện đã lập tức nhào vào lòng ông, mở miệng gào khóc.

Trong lòng Phó Thị Lang đau nhói. Mấy ngày qua, không tính tới giấc mơ kia, chỉ riêng thái độ của những người trong phủ Quốc công thôi cũng buộc ông phải hiểu ra rất nhiều điều, may mắn là nữ nhi của ông vẫn còn đây.

“Phụ thân chỉ ra ngoài mấy ngày thôi mà, sau này con không được yếu đuối như vậy nữa.” Phó Thị Lang chớp hai mắt, nói với nữ nhi: “Về sau dù phụ thân có còn hay không thì con phải ăn ngon uống tốt, biết chưa?”

“Vâng.” Phó Cửu Nương lưu luyến dụi đầu vào ngực ông, không tình nguyện đáp lại.

Hai người ôm nhau một lát thì có nha hoàn tới truyền lời, nói rằng Quốc công gia cho gọi ông. Phó Thị Lang chỉnh lại y phục, ôm nữ nhi tới chính viện.

Advertisement

Lúc này đang là thời gian dùng bữa trưa, cả nhà ngồi chung một bàn, lúc ăn và ngủ không nói chuyện với nhau. Tới khi cơm nước xong xuôi, Quốc công gia mới dò hỏi nhi tử về chuyện trong ngục giam.

Phó Thị Lang tất nhiên sẽ không nói hết tất cả, chỉ kể rằng thánh nhân khai ân, ông được toàn mạng trở về cũng là nhờ tổ tông phù hộ. Còn việc có cơ hội quay lại triều đình hay không thì đáp án tất nhiên là không.

Quốc Công gia sau khi biết nhi tử không thể ngồi vào vị trí kia được nữa, lập tức trở nên khó chịu.

Mãi tới tận khi bữa cơm kết thúc, không một ai nhắc tới việc chia lại gia sản. Thậm chí Phó Thị Lang còn có thể cảm nhận được, rằng mấy vị ca ca của mình không hề thích lần trở về này.

Phó Thị Lang nhớ đến những chuyện trong mơ, ánh mắt cũng trở nên xa cách hơn nhiều. Mặc dù ông không chắc những việc thấy được trong mơ đó có thật sự xảy ra hay không, nhưng vẫn phải có tâm đề phòng, không được tin tưởng mù quáng.

Thánh nhân ra lệnh cho ông tới Giang Nam, ông không thể vừa ra tù đã thẳng hướng xuống Giang Nam được. Thế là quãng thời gian tiếp theo, ông vẫn luôn ru rú trong phủ.

Phó gia đợi suốt mấy ngày, sau khi xác nhận ông không còn có thể khôi phục lại chức quan cũ nữa thì bắt đầu không khách sáo nữa.

Hai vị ca ca lúc nào cũng đi sau lưng Phó Thị Lang lần lượt tự ý quyết định, sau đó, Phó Tam cầm hai mươi vạn lượng bạc đi mua một chức phó thống lĩnh mã tư, lần nào ra ngoài eo lưng cũng thẳng tắp, tính tình thì dần kiêu ngạo hơn, kêu ba gọi bốn, ra oai trước mặt Phó Thị Lang.

Phó Thị Lang không hề để ý đến mấy chuyện này.

Có điều người trở nên kiêu ngạo không chỉ có mình Phó Tam, ngay cả thê tử và nhi nữ cũng bắt đầu tỏ ra cao cao tại thượng.

Trong một bữa ăn gia đình, Phó Thị Lang thấy tam tẩu mình nhéo mạnh lên mu bàn tay nữ nhi một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ông nhìn mu bàn tay bị nhéo của nữ nhi, lại nhìn vẻ mặt muốn khóc mà không dám khóc của nàng, đen mặt nói: “Phụ thân, ngài nói gì đi chứ. Có phải là sự có mặt của ta trong phủ này khiến mọi người chướng mắt, vậy nên các người mới đối xử với Cửu Nương như vậy không?”

“Tứ đệ nói bậy gì đó.” Tam phu nhân mỉm cười, không hề có vẻ lo âu: “Là do Cửu Nương không hiểu chuyện, ta chỉ giáo dục nó một chút thôi. Chỉ vì chuyện nhỏ này mà ngươi định làm cho tất cả mọi người ở đây mấy vui à?”

“Phải đó, đều là người nhà của nhau cả, lão tứ đừng tính toán vậy chứ.” Phó Tam quát lớn: “Cửu Nương chỉ là một tiểu nha đầu, sau này rồi cũng sẽ thuộc về người khác. Ngươi yêu chiều nàng như vậy làm gì, về sau gả cho người ta cũng sẽ không có ai thương yêu như vậy được đâu.”

“Vậy nên các ngươi có thể tùy ý bắt nạt con bé à?” Phó Thị Lang lạnh giọng, một chân đá lật mặt bàn: “Phụ thân, trước đó ngài nói đã phân gia, sau này sẽ chia một phần gia sản lại cho ta. Giờ ta đã bình an trở về, vậy thì ngài hãy chia lại lần nữa đi. Nhận được phần của mình rồi thì ta sẽ lập tức dẫn Cửu Nương rời khỏi đây, tuyệt đối không làm các người chướng mắt.”

Ông nói xong lập tức bế nữ nhi đi, để lại một câu “ta ăn no rồi” rồi rời khỏi chính viện.

Tôi hôm đó, Phó Cửu Nương nằm dựa bên người phụ thân, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, có phải con gây rắc rối gì rồi không?”

“Không có đâu.” Phó Thị Lang xoa đầu nàng: “Phụ thân dẫn con đi ăn ngon, không để ý tới những người đó nữa.”

Thật ra ông cũng không để ý tới chút tiền bạc này, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải xác nhận.

Ngày hôm sau, trong phủ hoàn toàn im ắng.

Phó Thị Lang thấy thời tiết không tệ, quyết định dẫn nữ nhi tới chùa Hộ quốc thắp một nén hương. Ông muốn điểm một trản đèn trường thọ cho nữ nhi, phù hộ nàng sau này có thể thuận lợi bình an.

Có lẽ là vì thấy ông đã thất thế, vậy nên đám hạ nhân đều bắt đầu làm việc lơ là. Trước kia chỉ cần một khắc là xe ngựa đã được chuẩn bị xong xuôi, lần này lại bắt ông đợi đến gần một canh giờ. Hơn nữa xe ngựa còn không phải loại xe tốt, mà chỉ là một chiếc xe màu xám xịt.

Phó Thị Lang nhìn thấy hết, vì không muốn làm chậm trễ thời gian nên cố nén lửa giận vào lòng, dẫn nữ nhi ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy thẳng ra ngoại thành, chùa Hộ Quốc được xây trên núi, ngay cả chân núi cũng đã cao hơn so với nơi khác, rất hay gặp phải các đoạn dốc hoặc thẳng đứng. Ngay khi vừa tới dưới chân núi, con ngựa lại như phát điên, chạy thẳng về một con đường khác.

Kỳ Phương vừa thấy tình hình khác lạ đã nhanh chóng vội vàng kéo cương ngựa, nhưng con ngựa vẫn cứ phát điên, có kéo cỡ nào cũng không chịu dừng.

Ngay khi xe ngựa lao nhanh về phía hẻm núi, Kỳ Phương vội dùng dao cắt đứt cương ngựa, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi, ngựa vừa rơi xuống vực cũng kéo theo xe ngựa tới cạnh vách núi.

“Lão gia!” Kỳ Phương hét lớn, nhưng xe ngựa đã cùng với người bên trong rơi đến giữa không trung.

Phó Thị Lang ôm chặt lấy nữ nhi, cảm nhận thấy lỗ tai mình đau đớn, trái tim đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có điều cảm xúc lại cực kỳ bình tĩnh.

Quan chủ đã nói cho ông sống lâu hơn, vậy thì ông sẽ không chết ở nơi này.

Không biết đã bao lâu, ông cảm thấy xe ngựa như đã dừng lại, không tiếp tục rơi xuống nữa, nhìn ra ngoài để thăm dò thì thấy xe ngựa vẫn đang treo lơ lửng giữa không trung, mặt đất bên dưới lại cách ông chỉ có một trượng, độ cao cỡ này có rơi xuống cũng không chết nổi.

Ông vốn tưởng là Phó quan chủ cứu mình, ai ngờ lại thấy một bạch y nam tử đứng giữa không trung.

Nam tử này ông đã từng gặp rồi, ở Tết Thượng Nguyên năm trước, y là người đi cạnh Phó quan chủ.

Ông vốn định lên tiếng nói lời cảm ơn, lại thấy ánh mắt của nam tử dừng lại trên người nữ nhi trong ngực mình. Nhất thời, ông không rõ tình huống này là thế nào, muốn mở miệng dò hỏi thì lại thấy bàn tay nam tử kia xuất hiện một món đồ trong suốt, từ từ bay tới chỗ ông.

Ông không biết đây là cái gì, muốn mở miệng hỏi, lại thấy món đồ đó bay được một nửa thì đột nhiên bị người khác đưa tay ra bắt lấy.

Phó Yểu nhìn giọt lệ trong suốt trong lòng bàn tay, vẻ mặt thay đổi, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Chung Ly đang đứng xa ba bước, nói: “Hóa ra là ngươi.”

Phó Thị Lang không hiểu ý của nàng là gì, nhưng chỉ trong nháy mắt, cả người lẫn xe ngựa của ông đã được nâng trở về trên vách núi.

Chung Ly nhìn giọt nước mắt chậm rãi biến mất trong tay Phó Yểu, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên: “Ta không hiểu ý ngươi.”

Phó Yểu đáp: “Ngươi không hiểu nghĩa là ngươi không cần phải hiểu. Giọt nước mắt này giờ đã không còn nữa, ngươi cũng không còn gì ràng buộc cả, yên tâm mà đầu thai đi.”

Nàng nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Chung Ly ngăn nàng lại: “Tại sao giọt nước mắt này lại biến mất trong tay ngươi?”

Phó Yểu lạnh lùng nói: “Nó muốn biến mất thì biến mất.”

“Vậy sao? Nhưng nhiều năm vậy rồi, rất nhiều người đã chạm vào nó, nó cũng không biến mất, dù ta có muốn nó biến mất cũng không được.” Chung Ly nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai?” Phó Yểu cười lạnh: “Ta là quan chủ của Thanh Tùng Quan tại núi Nhạn Quy, là một cô hồn dã quỷ nán lại trên thế gian này.”

Nàng bước một bước, núi sông trước mặt như biến thành ô vuông dài một tấc.

Chung Ly ngẩng đầu nhìn mây đen ngưng tụ rồi lại tiêu tan trên bầu trời, hai hàng lông mày dần nhíu chặt.



Trên vách núi, Phó Thị Lang nhìn xuống dưới vực một lúc, đợi Kỳ Phương lấy lại tinh thần mới nói với hắn: “Đi thôi. Mau đi dọn dẹp biệt uyển trước đó ta bảo ngươi chuẩn bị đi, sau này chúng ta sẽ ở đó.”

Con ngựa đột ngột phát điên này thật sự thể hiện quá nhiều thứ.

Bọn họ còn dám ra tay với cả ông, huống chi là nữ nhi của ông.

Phó Thị Lang gần như có thể chắc chắn rằng những chuyện trong mơ đều là sự thật.

Vì sự an toàn của nữ nhi, ông không định quay về ngôi nhà đó nữa, nhưng ông vẫn phải đi một chuyến để kết thúc mọi chuyện.

Tối đó, Phó Thị Lang sai Kỳ Phương cải trang cho ông thành dáng vẻ của kẻ đứt tay đứt chân, đưa ông quay lại phủ Quốc công, sau đó làm ầm ĩ một trận trước mặt tất cả mọi người.

“Chỉ vì chút bạc nhỏ mà các người lại dám đẩy ta vào chỗ chết. Trước kia ta bị nhốt ngục giam, các ngươi không muốn cứu ta, lại còn đòi phân gia. Hôm nay Phó Lệnh Ngôn ta đã nhìn rõ, nếu các người không muốn cho ta số bạc này thì được, ta cũng không cần. Là các ngươi không nhớ tới tình huynh đệ, sau này có chuyện gì cần tới ta, ta cũng sẽ không giúp đỡ!”

Phó Thị Lang nói xong, dập đầu ba cái với phụ thân, sau đó sai người dọn sạch đồ đã ngay trong đêm, cứ thế rời khỏi phủ Định Quốc công.

Khi ông rời đi rồi, Phó Yểu mới bước ra từ trong màn đêm, trong tay nàng là sáu chiếc hồn đinh thật dài, đóng từng chiếc đinh vào bốn góc và trung tâm của phủ Quốc công, sau đó mới vừa lòng vỗ tay.

Về sau nơi này sẽ biến thành địa ngục vô tận.

Phó Yểu làm xong mọi chuyện thì lập tức trở về đạo quan, chui vào bụng tượng Tam Thanh rồi không xuất hiện nữa.

Ban đầu Tam Nương chỉ cho rằng nàng đang ngủ, nhưng suốt ba ngày trôi qua nàng ta vẫn không thấy quan chủ xuất hiện, trong lòng bắt đầu lo lắng, vội vàng vào trong xem thử thì thấy quan chủ vẫn nằm bên trong, không có gì kỳ lạ cả.

Tam Nương chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, trong lòng bồn chồn không yên, vội vàng tìm Chung Ly công tử ở cạnh tới giúp đỡ.

Chung Ly biết chuyện cũng không từ chối, có điều vẫn hỏi: “Hình như ngươi có một muội muội tên Cửu Nương?”

Tam Nương không biết sao y lại hỏi thế, do dự một lúc mới gật đầu: “Đúng thế.”

“Vậy Phó Cửu tên gì?” Chung Ly hỏi tiếp.

“Tên…” Tam Nương nhớ tới tên của Cửu muội, đột nhiên ngơ ngẩn: “Là Yểu… lấy từ chữ Yểu trong câu “yểu yểu tiếng chuông vãn”.” Nàng ta chưa bao giờ nhớ tới tên của Cửu muội, giờ lại có chuyện trùng hợp tới thế: “Quan chủ…”

“Không có gì.” Chung Ly thấy có vài thứ cần phải hỏi cho rõ ràng, dù sao sự thật cũng sắp không giấu được nữa rồi.

Y đi đến đạo quan, chui vào bụng tượng Tam Thanh, Phó Yểu vẫn nằm đó.

Có điều dáng vẻ của nàng không đáng quan ngại như sự lo lắng của Phó Tam, nàng chỉ là đang nằm ngủ, ngủ một giấc dài như chưa bao giờ được ngủ, gỡ bỏ tất cả mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.